Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Từ Ninh cung.

Long Tiên Hương lượn lờ, lụa trắng nhẹ phẩy.

Hoàng Thái hậu ngồi trên ghế, ánh mắt mỉm cười.

Một bên, Uyển phi mặc trang phục màu hồng nhạt, làn váy thêu hình hoa đào xinh đẹp nở rộ bằng chỉ bạch tuyến. Thắt lưng Minh Nguyệt. Bàn tay mềm mại, xinh đẹp như hoa. Khi thì mỉm cười, dịu dàng e lệ; Khi thì lại rạng ngời lấp lánh, khiến cho Hoàng Thái hậu thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười vui vẻ.

“Thái Hậu, Uyển phi nương nương thật sự là trăm năm khó thấy, huệ chất lan tâm.” Hoàng thái hậu bên người tỳ nữ Tô ma ma lanh lảnh cười, khích lệ Khương Uyển Uyển.

“Tô ma ma quá khen rồi. Uyển nhi nào có tốt như ngài nói đâu?” Khương Uyển Uyển ánh mắt giống như ngượng ngùng, thản nhiên mỉm cười. Tô ma ma này vốn là tỳ nữ bên người mẫu thân của Hoàng thái hậu, giờ vẫn làm bạn theo hầu Thái Hậu. Địa vị có thể nghĩ, Khương Uyển Uyển tất nhiên là kính nàng vài phần.

“Tô ma ma nói có lý, Uyển nhi của chúng ta không phải là xinh đẹp linh lung, người gặp người thích sao.” Hoàng Thái hậu cũng rất là yêu thích đứa nhỏ mình nuôi nấng từ bé, nhu thuận lanh lợi, lại đoan trang hào phóng. Cũng không giống như đám phi tần trong hậu cung ngày thường tranh giành tình nhân, lục đục với nhau. Vốn là muốn cho nàng lên làm Hoàng hậu, nắm giữ hậu cung. Bất đắc dĩ, Hoàng Thượng lại cố tình chọn Lãnh gia chín tuổi thứ nữ kia. Đối với Uyển nhi, trong tâm nàng liền sinh ra vài phần áy náy, cho nên đối với nàng cũng là ngày càng sủng ái có thêm.

“Thái Hậu.”

Khương Uyển Uyển thẹn thùng, bộ dáng tiểu nữ nhi xinh đẹp làm cho Thái Hậu cùng Tô ma ma nhìn nhau cười.

“Nơi này không có người ngoài, Uyển nhi vẫn kêu là bác đi.”

Hoàng Thái hậu trìu mến nắm lấy bàn tay của Khương Uyển Uyển, đứa nhỏ này lúc nào cũng như vậy, làm người ta yên tâm. Nhưng nàng càng là nhu thuận, thì lại càng làm cho người ta thêm yêu mến.

“Bác.”

Khương Uyển Uyển khẽ nói, tay kia thì cầm lấy một quả nho đã bóc vỏ trong suốt dịch quả trình lên:

“Bác, Uyển nhi nghe nói quả nho đối với dưỡng nhan rất là hữu hiệu, bác, mời ngài nếm thử.” Mượn hoa hiến phật.

“Được, liền theo ngươi nếm thử.”

Hoàng Thái hậu cười, đem quả nho bỏ vào trong miệng.

“Quả nhiên ngọt lịm.”

“Kia nhất định là Uyển phi trong tâm đối với ngài kính ý.” Tô ma ma trả lời, cười đến ôn hòa.

“Đúng vậy, ha ha a......”

Hoàng Thái hậu cũng cười lên, Khương Uyển Uyển hai má ửng hồng, giống như bị hai người khích lệ mà ngượng ngùng.

“Chuyện gì lại khiến cho mẫu hậu vui vẻ như vậy?”

Thanh âm sang sảng từ phía ngoài truyền tiến vào, ngay sau đó, Hiên Viên Đêm đi đến. Hắn vẫn như cũ thân mặc Hoàng Long bào, chín con rồng phân bố trên thân áo bào, mở to hai tròng mắt sáng ngời, hữu thần sáng ngời nhìn về phía trước. Tóc đen vấn cao, đầu đội kim quan, cắm một cây trâm ngọc. Tà áo phấp phới bay, tuấn mỹ phi phàm.

“Hoàng Thượng cát tường.”

Tô ma ma hướng Hiên Viên Đêm hành lễ, lại nhớ tới Hoàng Thái hậu bên người.

“Hoàng Thượng vạn phúc.”

Khương Uyển Uyển cũng đứng lên, tao nhã hướng Hiên Viên Đêm hành lễ.

“Nguyên lai Uyển phi ở đây, khó trách mẫu hậu vui vẻ như vậy.” Hiên Viên Đêm hướng Khương Uyển Uyển phất phất tay, làm cho nàng đứng lên. Đối với biểu muội cùng nhau lớn lên này, hắn cũng không có nhiều lắm cảm tình. Chỉ biết mọi người đều khen nàng xinh đẹp linh lung, rất là nhu thuận. Sau khi trở thành phi tử của hắn, cũng là người am hiểu ý. Chưa bao giờ nghe nói nàng cùng các phi tần khác tranh giành tình nhân, khiến người chán ghét.

“Hoàng nhi, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?”

Hoàng Thái hậu ôn nhu hướng con trai cười cười, đã nhiều ngày hắn bận việc quốc gia đại sự. Thật lâu không có đến Từ Ninh cung thỉnh an nàng, nhưng nàng hiểu được quốc sự làm trọng.

“Mấy ngày này con bận quá, chưa tới thỉnh an ngài được. Hôm nay đặc biệt thỉnh cầu mẫu hậu tha thứ.”

Theo mật báo, nghe nói Dạ Liêu cùng Bắc Bang bắt đầu lục đục. Hiên Viên Đêm tâm tình tốt lắm, môi khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.

“Ngươi a.”

Hoàng Thái hậu nhìn bộ dáng thoải mái của con mình, trong lòng cũng rất là vui mừng.

“Hoàng Thượng, khó có dịp hôm nay Thái Hậu vui vẻ như vậy. Không bằng lão nô đi chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, Hoàng Thượng ngài liền cùng Thái Hậu dùng cơm trưa đi.”

Tô ma ma nhìn thấy hai mẫu tử tâm tình rất tốt, cũng vui vẻ theo.

“Tốt, làm phiền Tô ma ma.”

Hiên Viên Đêm hướng Tô ma ma cười, đối với vị này chăm sóc mình cùng Thiên đệ lớn lên, cho nên hắn rất là tôn kính.

“Đúng rồi, hoàng nhi, như thế nào không nhìn thấy Thiên nhi tiến cung?”

Hoàng Thái hậu nhớ tới con trai út, không khỏi kỳ quái hỏi. Thiên nhi thường xuyên tiến cung đến vấn an nàng, trong khoảng thời gian này như thế nào càng ngày càng ít nhìn thấy?

“Thiên đệ thay ta ra ngoài làm việc, ước chừng một tháng sau sẽ về.”

Hiên Viên Đêm mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại thoáng hiện lên một đạo do dự quang mang. Hai bàn tay trên đầu gối nắm chặt, không biết có phải hay không hắn đã phạm lỗi gì. Hắn cảm thấy sau đại hôn của hắn, Thiên đệ tựa hồ tránh né chính mình. Lúc tuyên hắn vào cung, ánh mắt hắn cũng là dao động. Còn ánh mắt vốn ngày thường trong suốt của hắn tựa hồ như có một tầng sương mù bịt kín, xem không rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì?

Là do mình bận quá? Không để ý tới Thiên đệ? Hay lúc mình lo hôn sự, hắn đã xảy ra sự tình gì sao?

Mày hơi nhíu lại, rồi khẽ buông ra. Mặc kệ như thế nào, ở trước mặt mẫu hậu cũng không thể biểu lộ tâm tình dao động. Miễn khiến cho mẫu hậu lo lắng, tổn thương thân thể.

“Nguyên lai là như vậy a.”

Hoàng Thái hậu gật gật đầu, cuối cùng hiểu được.

Khương Uyển Uyển vẫn mỉm cười nghe hai mẫu tử nói chuyện, đôi mắt lóe ra nghi hoặc nhìn Hiên Viên Đêm. Xem ra tâm tình của hắn tựa hồ bắt đầu dao động, sinh ra sầu lo cảm giác.

“Bác, Hoàng Thượng, Uyển nhi gần nhất vừa tập xong một cầm khúc, xin được gẩy cho mọi người nghe có được không?” Khương Uyển Uyển cười đến dịu dàng động lòng người, còn mang theo vẻ ngượng ngùng, càng khiến cho người thích.

“Tốt, tốt.” Hoàng thái hậu vỗ tay, “Có thể nghe được tiếng đàn của Uyển nhi, ai gia cùng Hoàng Thượng thật có phúc phận nghe a.”

“Hoàng Thượng, ngài nói xem có đúng không?” Trong tâm tư, nàng hy vọng Hoàng Thượng cùng Uyển nhi tình cảm có thể càng tiến thêm một bước. Tuy rằng hai người lớn lên cùng nhau, nhưng luôn luôn cảm giác trung gian như có một tầng ngăn cách.

“Mẫu hậu nói rất đúng.” Hiên Viên Đêm phụ họa, gật đầu.

“Uyển nhi bêu xấu rồi.” Khương Uyển Uyển ngồi xuống bên huyền cầm, ngón tay trắng nõn khẽ lướt trên dây đàn. Thanh âm tao nhã thánh thót ngân vang.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng......”

Đột nhiên, Hứa Mậu hoang mang rối loạn chạy nhanh tiến vào.

Tiếng đàn ngưng lại, ba người đều quay đầu lại nhìn hắn.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu, Uyển phi nương nương.” Hứa Mậu quỳ xuống, thanh âm đã có chút dồn dập.

“Hứa công công, có chuyện gì vậy?” Hoàng Thượng thấy Hứa Mậu vốn luôn luôn trầm ổn, cư nhiên như thế kích động, không khỏi gấp giọng hỏi.

“Hoàng hậu bị trúng độc.”

Hứa Mậu kinh hoảng nói, thanh âm càng phát ra chói tai.

“Cái gì?”

Hiên Viên Đêm phút chốc đứng lên, sắc mặt trầm xuống.

“Hứa công công, ngài không nói sai chứ?” Khương Uyển Uyển cũng lắp bắp kinh hãi, “Hoàng hậu như thế nào lại bị trúng độc được?”

“Đó là sự thật.” Hứa Mậu gật đầu, lúc hắn mới nghe qua cũng không thực tin tưởng. “Nô tài tự mình đi xem qua, Hoàng hậu hiện tại đã muốn hôn mê.” Khuôn mặt phấn nộn tiểu oa nhi trong nháy mắt trắng bệch nằm ở nơi đó, ai nhìn cũng không kìm được thương tâm.

“Hoàng Thượng, việc này?” Hoàng Thái hậu cũng cả kinh.

“Đi Phượng Nghi cung.”

Hiên Viên Đêm quát to, tay áo tung bay, thân ảnh đã dừng ở ngoài phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui