Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Ba ngày, ba ngày rồi…

Hiên Viên Dạ nôn nóng đi qua đi lại, cơn gió ngoài cửa sổ thổi tung lên mái tóc đen, tựa như nhảy múa. Đôi mắt thâm thúy mất đi khí phách tự tin bình thường, hơi thở cũng trở nên hung bạo như cuồng long giận dữ. Chết tiệt, chết tiệt, Nhũ mẫu đã vào cung ba ngày. Vì sao tiểu Hoàng Hậu còn chưa trở về?

Bụp, bụp, bụp……

Hắn giống như phải muốn làm đổ vỡ tất cả, phất ống tay áo. Trên gương mặt tuấn mỹ khi thì nhíu mi, khi thì giận trừng mắt, một bên Hứa Mậu nhìn thấy quả thực đã trợn tròn mắt. Hắn nhìn Hoàng Thượng lớn lên, chưa từng gặp qua vẻ mặt buồn rầu như thế. Chẳng lẽ đây là hành vi đang lâm vào bể tình như mọi người nói sao? Trong đầu hiện lên vẻ mặt thâm tình của Hiên Viên Dạ đối với tiểu Hoàng Hậu chỉ cao tới thắt lưng hắn, nhịn không được cả người nổi da gà. Tưởng tượng như vậy nhất định không được tự nhiên, hơn nữa Hoàng Thượng lãnh ngạo một chút có vẻ tốt hơn…

“Cốc cốc”

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Hứa Mậu nhìn liếc mắt Hiên Viên Dạ hãy còn nôn nóng, đi nhẹ đến trước cửa, nhìn thấy tiểu thái giám bên người Tiểu Tông Tử mở cửa phòng.

“Làm cái gì vậy? Không có quy củ gì hết.” Hứa Mậu lạnh lùng trách mắng Tiểu Tông Tử, tiểu tử này chẳng lẽ không biết Hoàng Thượng tâm tình không tốt, nếu lỗ mãng, không phải tự tìm đi tìm đường nếm mùi đau khổ sao?

“Công công thứ tội.” Tiểu thái giám cúi đầu, nói nhanh. “Là người trong Phượng Nghi cung tới nói, Nhũ mẫu của Hoàng Hậu muốn gặp Hoàng Thượng.” Hắn cũng không muốn đến nghe mắng, Nhũ mẫu tuy là một dân đen, nhưng là người của Hoàng Hậu, huống chi là người Hứa Mậu công công tự mình dẫn tiến cung. Một tiểu thái giám như hắn nào dám đắc tội.

“Nàng muốn gặp Hoàng Thượng?” Hứa Mậu nghĩ nghĩ, gật đầu. “Ta đã biết, ta đi bẩm báo Hoàng Thượng.” Phất tay, cho tiểu thái giám rời khỏi.

Hứa Mậu quay lại, nhìn Hiên Viên Dạ còn đang nôn nóng bước đi. Tính mở miệng, nhưng không phát ra tiếng. Cũng không biết Nhũ mẫu là có chuyện gì? Nhỡ đâu nàng không hiểu phép tắc một chọc giận Hoàng Thượng, hậu quả kham không nổi. Ngộ nhỡ Hoàng Hậu đã trở lại, không thể không bẩm báo với Hoàng Thượng. Tay xiết lại, thế khó xử.


“Có chuyện gì?”

Hiên Viên Dạ quay đầu nhìn vẻ mặt Hứa Mậu, không kiên nhẫn hỏi. Hiện tại đã đủ phiền lòng, còn muốn đến làm phiền hắn. Thật sự là đủ rồi, còn chọc giận hắn, hắn sẽ đuổi toàn bộ những người đó đi, miễn cho làm hắn chướng mắt.

“Bẩm bệ hạ, vừa rồi có người đến báo Nhũ mẫu của Hoàng Hậu muốn gặp người.” Hứa Mậu thấy Hoàng đế chủ động hỏi, bẩm báo.

“Nàng muốn gặp Trẫm làm cái gì?” Hiên Viên Dạ nhíu mày, đôi mắt thâm thúy tràn đầy không vui. Ngay cả một Nhũ mẫu còn chiếm vị trí trong lòng Loan Loan, chẳng lẽ đế vương cao nhất của Thiên Diệu hoàng triều lại không bằng một dân nữ bình dân sao?

Đúng vậy, hắn đố kỵ. Từ khi cùng Lãnh Loan Loan quen biết tới nay, nàng không ngừng áp chế khí chất của mình. Giống như không coi hắn là một đế vương tôn quý. Cho dù đã vào cung làm Hoàng Hậu của hắn, cũng là lạnh lùng ngạo ngạo, chưa bao giờ khách khí.

“Đi thôi.” Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng dù sao nàng ta cũng là Nhũ mẫu của Loan Loan. Chỉ sợ nếu mình chậm trễ, ngày sau Loan Loan sẽ không nhìn mình hoà nhã được. Aizz, không nghĩ tới hắn đường đường là Thiên tử một quốc gia lại thỏa hiệp vì một tiểu nữ oa.

Tự giễu mình, hắn lắc lắc đầu, đi đầu cất bước ra ngoài.

Hoàng Thượng không phải mất hứng sao?

Hứa Mậu nháy mắt mấy cái, khó hiểu đi theo.

Ánh nắng tươi sáng, trăm hoa kiều diễm.


“Ha ha ha……”

Tiếng cười thanh thúy quanh quẩn ở Phượng Nghi cung, quét đi cái yên tĩnh đã ngự trị bấy lâu.

Hiên Viên Dạ mới đi đến bên ngoài đã nghe tiếng cười mà sửng sốt, đôi mắt thâm trầm, tức giận ầm ầm. Trong cung không có người quản sao? Chủ tử không có, bọn hạ nhân lại dám trêu đùa như thế. Mi càng nhíu càng chặt, trong ánh mắt như có bão bùng.

Nguy rồi!

Hứa Mậu cũng nghe thấy tiếng cười, lúc này cũng sửng sốt. Cẩn thận ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hoàng Thượng đang giận đến phập phồng. Cung nữ đã làm càn cười đùa sợ là khó thoát khỏi chịu trượng (bị gậy đánh), hắn liền lắc đầu theo đuôi Hoàng Thượng vào trong cung.

Hiên Viên Dạ nổi giận đùng đùng đi vào phòng, nhìn thấy trước mắt, lại sửng sốt.

“Loan… Loan Loan?” Giọng nói là không thể tin nổi.

Cũng không phải, hóa ra tiếng cười đó không phải của cung nữ, là Lãnh Loan Loan . Chỉ thấy nàng quần áo màu phấn, trán dán chu sa cánh hoa anh đào. Mái tóc dài đến thắt lưng rối tung, theo ngọn gió từ ngoài cửa sổ mà phất phới, giống như đang nhảy múa. Cơ thể nhỏ bé ngồi trên một sợi dây treo ở giữa không trung, vạt áo tung bay. Trên khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười ngọt ngào, thoáng nhìn như một tinh linh rơi vào phàm trần.

Phía dưới nàng, Nhũ mẫu dịu dàng tươi cười nhìn nàng. Lắc lắc đầu, bộ dáng muốn đỡ nàng.


Hiên Viên Dạ nhìn thẳng, đứng ở nơi đó tựa như một gốc cây ngơ ngác. Không nghĩ tới tiểu Hoàng Hậu luôn luôn lãnh ngạo bễ nghễ cũng sẽ giống như một đứa trẻ hồn nhiên hoạt bát thế này, nụ cười trên mặt như hoa lê thuần khiết, thần sắc còn rực rỡ hơn ánh sáng mặt trời chói mắt. Hơn nữa nàng giống như cao hơn nhiều, cả người đã có ý nhị của một thiếu nữ xinh đẹp.

“Dân phụ tham kiến Hoàng Thượng.” Nhũ mẫu nhìn thấy Hiên Viên Dạ đi vào, nhanh chóng quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Hiên Viên Dạ phất tay, có chút đố kỵ nhìn con người bình thường này. Loan Loan quả nhiên không nỡ bỏ nàng, chẳng những trở về vì nàng, còn tại mở lòng với nàng như thế, cười vui giống như một cô gái không biết sầu muộn. Tuy nhiên, hắn thật ra rất ngạc nhiên, trong cung nơi nơi đều bố trí người, như thế nào lại không ai phát hiện ra Loan Loan đã trở lại? Nàng đến tột cùng là từ nơi nào đến?

“Tiểu Hoàng Hậu của Trẫm, nàng đã trở lại rồi. Làm cho Trẫm chờ rất lâu đó.”

Hiên Viên Dạ qua nhiều ngày mù mịt, môi gợi lên, tâm tình sáng sủa. Đi đến phía dưới Lãnh Loan Loan, vươn cánh tay thon dài, ý bảo Loan Loan nhảy xuống.

“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Hứa Mậu cũng không nghĩ tới hóa ra là Lãnh Loan Loan đã trở lại, nếu không phải Hoàng Thượng nói qua. Hắn thật nghĩ là Hoàng Hậu đã trúng độc đi về cõi tiên. Xem ra Hoàng Hậu thật là lợi hại vượt qua trí tưởng tượng của hắn.

“Ừhm. Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan tốt bụng phất tay áo, cười tủm tỉm .

“Hoàng Thượng, người sẽ đón được nô tì sao?” Má ơi, dùng cái cơ thể nhỏ như vậy mà tự xưng nô tì thật không tự nhiên.

“Hừ.” Hiên Viên Dạ gật đầu,“Yên tâm, sẽ không làm nàng ngã đâu.”

Nếu làm bổn cô nương ngã, ngươi nhất định cũng sẽ thế.

Lãnh Loan Loan nhướn mi, hai tay giang ra, cơ thể trực tiếp lọt vào trong lòng Hiên Viên Dạ.


“Loan Loan, ngươi rốt cục đã trở lại.” Khi cơ thể nhỏ bé này rơi vào trong lòng mình, Hiên Viên Dạ mới có một cảm giác chân thật. Ôm chặt, nhịn không được thỏa mãn nói.

Lãnh Loan Loan muốn giãy dụa, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh ngày ấy Hiên Viên Dạ ở bên giường nàng nỉ non, động tác cũng ngừng theo. Quên đi, thời gian này cũng làm khó hắn nhiều rồi.

“Hay cho một lá gan lớn dám trêu đùa Trẫm?” Đột nhiên Hiên Viên Dạ buông nàng ra, lớn tiếng rít lên.

Nhũ mẫu, Hứa Mậu đều bị chuyển biến đột ngột của Hiên Viên Dạ dọa cho sợ, liền quỳ gối xuống.

Lãnh Loan Loan bước dịch ra, đi đến một bên nhàn nhã phẩm trà. Tuyệt không đưa tức giận của hắn để vào mắt, môi anh đào nhếch lên, lành lạnh nói:

“Hoàng Thượng, người tức giận sao? Nô tì… Ta không thấy như vậy.” Quên đi, không cần tự làm mình ủy khuất. Xưng cái gì mà nô tì, không được tự nhiên.

“Nàng…” Hiên Viên Dạ bị thái độ của nàng khiến cho dở khóc dở cười. Hắn đương nhiên là sẽ không tức giận, lo lắng vì nàng, đau lòng vì nàng, cũng luyến tiếc nàng.

“Nàng nói xem.”

Lãnh Loan Loan nghe được câu nói của Hiên Viên Dạ mang theo hương vị chiều chuộng, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Ngọt ngào, còn có chút vui vẻ.

Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn, ánh sáng phức tạp thay đổi.

Chẳng lẽ mình cũng có chút thích hắn sao? Có khả năng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận