Chinh Chiến

Trương Thế Nhân không có tâm tư cùng Đại Khuyển thảo luận về vấn đề một tháng đau mấy lần, hắn tìm một chỗ yên tĩnh mà ngồi xuống, cẩn thận nghĩ lại những lời Mộc Tiểu Yêu đã nói. Hắn luôn cảm giác được chính mình đã mơ hồ hiểu rõ cái gì, lời nói của Mộc Tiểu Yêu nghe có vẻ đơn giản nhưng lại giống như bị một tầng sương mù che lên. Kỳ thật Trương Thế Nhân cũng biết tầng sương mù này là cái gì, âu cũng là bởi vì không thể tu hành cho nên không thể hiểu rõ bản chất của tu hành.

Những người của Hải Dương Quán ở phía trước đã bắt đầu đỗ xe lại ven đường và nấu ăn, các nàng ăn cũng chưa bao giờ mời ba người Trương Thế Nhân, trái lại, thỉnh thoảng lão già què tìm Mộc Tiểu Yêu nói chuyện một lúc, song Mộc Tiểu Yêu luôn là một bộ dạng xa cách. Từ khi hồ lô rượu chứa đầy rượu Tây Bắc của lão giảm xuống với tốc độ kinh người, lão già què càng ít trở lại.

Mỗi lần Mộc Tiểu Yêu muốn kéo dài quan hệ với lão già què, cơn tức giận của Trương Thế Nhân lại nổi lên, hắn thật sự muốn thay lão già què mà hung hăng đánh cái mông của nàng vài cái. Trong suy nghĩ của Trương Thế Nhân, việc đó và kẻ có tiền không thể hiểu sự gian khổ của người nghèo có cùng một đạo lý, thật sự cần phải ăn đòn để sáng mắt ra.

Hắn không thể tu hành, mà Mộc Tiểu Yêu lại có thiên phú tu hành không tầm thường, còn có một gã sư phụ là cao thủ Cửu Phẩm không ngừng muốn nhận nàng làm đồ đệ, mà nàng lại không có cam tâm tình nguyện đồng ý… Cái khác biệt này khiến cho đôi khi Trương Thế Nhân thổn thức và lặng đi một lúc lâu.

Đau.

Trương Thế Nhân nghĩ đến chỗ mấu chốt này.

Hắn chưa từng trải qua sự đau đớn đến liệt người khi kinh mạch trong cơ thể được mở rộng, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra loại cảm giác này ở trong đầu. Hắn ngồi lên một bụi cỏ non trên sườn núi, nhắm mắt lại mà tưởng tượng… Làm một người xuyên qua không gian và thời gian đến thế giới này, ở đời trước, Trương Thế Nhân xem qua những cái tiểu thuyết văn học mạng thần kì và mơ hồ không ít. Nhưng mà trong những tiểu thuyết ấy, họ miêu tả tu hành thiên kỳ bách quái, tóm lại là một việc rất kích thích và thoải mái.

Nhưng vì cái gì mà ở thế giới này, đau đớn sẽ đi theo tu hành đến hết đời?

Khí Hải có nội kình, dung nhập nó vào toàn thân…

Hắn từ từ nhắm hai mắt, bắt đầu tưởng tượng xem Khí Hải đến cùng là có cái bộ dáng ra sao. Một thứ xuất hiện trong lời nói rất khó có thể tưởng tượng ra một cái hình thái cụ thể. Chỉ sợ những lang trung làm nghề y cả đời cũng không dám nói mình biết Khí Hải là cái hình dạng gì, hiển nhiên lang trung không thể nào hiểu rõ Khí Hải bằng người tu hành.

Khí Hải vô hình, nội kình vô hình, nhưng cái vật vô hình này lại có thể làm cho thân thể hữu hình trở nên cường tráng, một khi kình khí ở bên trong Khí Hải dung nhập vào toàn thân, đến cuối cùng sẽ cải biến kinh mạch, tôi luyện huyết nhục, như vậy con người sẽ cường đại đến nỗi việc tay không diệt hổ báo trở thành một việc đơn giản. Nghe nói mười lăm năm trước, vào lúc Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu tấn công Ung Châu, hắn mạnh mẽ đem ba cái người tu hành Bát Phẩm cuối cùng của hoàng tộc Thương Quốc đập thành thịt nát.

Trong đó có một Phù Sư Bát Phẩm thượng.

Phù Sư Bát Phẩm thượng, là cường giả tuyệt đối khó gặp ở trên toàn thế giới. Nghe nói khi tu hành phù đạo vượt qua Bát Phẩm thì cũng đã có thể ảnh hưởng đến thắng bại của một trận chiến tranh quy mô nhỏ. Trên thực tế, năm đó tên Phù Sư Bát Phẩm thượng chính là người canh giữ cửa thành của hoàng thành Ung Châu, chặn bước tiến của mấy trăm tên binh lính tinh nhuệ của Đại Nam, mấy trăm tên chiến sĩ tinh nhuệ nhiều lần tấn công mạnh vào nhưng vẫn không thể xông vào.

Một phù hóa lửa, nhóm mười người binh sĩ Đại Nam đầu tiên tiến lên bị thiêu thành tro tàn trong khoảnh khắc.

Một phù hóa lôi, những chiếc thuẫn trong tay những binh sĩ Đại Nam đang bày trận bị đánh nát bấy, thậm chí những chiếc đao thép sắc bén trên tay họ đều bị đốt đến đỏ bừng, không thể nào có thể cầm chặt.

Một phù hóa đá, đột nhiên hình dạng hơn mười khối gạch trên thành biến đổi, biến thành những chiếc gai đá bén nhọn bay nhanh ra, làm những tên binh sĩ Đại Nam đã mất đi tấm chắn chết mất mười người.

Một vị Phù Sư Bát Phẩm thủ ở trước cửa thành, vậy mà mấy trăm tên binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh của Đại Nam không thể tiến tới gần. Lập tức trong quân có hai gã tướng lĩnh có tu vị trên Thất Phẩm lao ra, hai người liên thủ nhưng vẫn không thể chống đỡ được ba đạo phù, một gã bị cự thạch nện thành thịt nát, một bị hỏa thiêu trở thành tro bụi.


Cũng bởi vì có gã Phù Sư này thủ ở một cánh cửa thành cuối cùng, Hoàng đế Thương Quốc mới có khả năng nhân cơ hội mà đào tẩu theo đường khác. Tuy nhiên… Kết cục sau đó của hắn vẫn là bị La Diệu sai người dùng dây thừng ghìm chết trong nước.

Khi biết Hoàng đế đã rời khỏi thành, vào thời điểm người Phù Sư này chuẩn bị rút lui thì Đại tướng quân La Diệu đến.

Cảm nhận được một thân sát ý lạnh thấu xương của La Diệu, người Phù Sư này không hề dám giữ lại chút gì. Đạo phù thứ nhất hóa thành một chiếc mâu làm từ tia chớp, trước sau năm cái, dùng một loại tốc độ mà mắt thường cũng không thể theo kịp đâm về trước ngực La Diệu. Đạo phù thứ hai hóa thành hai khối cự thạch nặng ngàn cân, bỗng nhiên xuất hiện ở trái phải La Diệu, như hai miếng cửa thành nặng nề đóng lại. Đạo phù văn thứ ba hóa thành một bức tường lửa, lửa cháy bừng bừng và hừng hực, chắn ở giữa người Phù Sư và La Diệu. Sau khi gã Phù Sư tung ra ba đạo phù này thì lập tức xoay người bỏ chạy.

Ánh mắt La Diệu vẫn nhìn về thân ảnh lờ mờ có thể thấy được sau bức tường lửa, hắn chậm rãi đi về phía trước.

Hai khối cự thạch ầm ầm mà đến, La Diệu không né không tránh. Cự thạch va mạnh vào trên người hắn, sau đó… cự thạch vỡ vụn, hóa thành đá sỏi, rơi đầy trên mặt đất. Tảng đá cứng rắn vậy mà không thể lưu lại một vết thương nhỏ trên người La Diệu. Khi đạo phù văn tia chớp bay thẳng tới trước người La Diệu một khoảng cách chừng vài thước, La Diệu vẫn cũng không tránh né, thậm chí bước chân đều không có dừng lại, vẫn bước tới đầy ổn trọng, mỗi một bước mà hắn bước ra cứ như đã trải qua tính toán, giống nhau đến kinh người.

Tia chớp đâm vào trước ngực La Diệu, sau khi nổ tung đầy kịch liệt thì hào quang dần dần biến mất.

La Diệu vẫn đi về phía trước, chỉ là quần áo ở nửa người trên của hắn đã bị tia chớp thiêu hủy. Dưới ánh mặt trời, một thân da thịt màu đỏ gạch của hắn hiện ra trước mặt toàn quân, sáng lộng lẫy như một thứ kim loại lạnh giá.

Cự thạch vỡ, tia chớp tản.

Đứng trước bức tường lửa, La Diệu xuất thủ, hắn đánh ra một quyền.

Sau đó hắn nhìn cũng không nhìn, xoay người rời đi, thậm chí không có nói một câu.

Đợi đến lúc bức tường lửa tan hết, binh sĩ Đại Nam ở cửa thành xông tới, tìm thật lâu cũng không có tìm được vị Phù Sư Bát Phẩm thượng kia. Mãi đến khi xông vào cửa thành thì mọi người mới có phát hiện, thi thể vị Phù Sư kia bị đánh lún vào thềm đá ở trước cửa đại điện của hoàng cung.

Từ cửa thành đến thềm đá trên đại điện có khoảng cách ít nhất là năm mươi thước. Không biết vị Phù Sư kia chạy đến năm mươi thước này mới bị một quyền cách không nện vào trong thềm đá, hay là bị một quyền đánh bay ra năm mươi thước rồi bị lún vào bên trong thềm đá.

Vào lúc Trương Thế Nhân lưu vong đến thành Đại Lý của Nam Yến thì từng nghe qua cố sự này, mỗi lần nghĩ đến cái quyền đầy bá khí của La Diệu ở trong đầu, lòng hắn đều không bình tĩnh nỗi. Mặc dù Trương Thế Nhân biết cố sự này đã truyền mười lăm năm, khẳng định so với tình huống thực tế thì đã bị phóng đại lên không ít, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến việc Trương Thế Nhân lấy hình ảnh La Diệu làm mục tiêu phấn đấu.

La Diệu không thể tu hành, hắn cũng không thể.

Kình khí vô hình, thân thể hữu hình.

Không cảm nhận được Khí Hải…

Trương Thế Nhân chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía trời xanh…


- Vậy dứt khoát không nghĩ đến nó nữa, thân thể của con người vốn là vũ khí cực mạnh.





Ngay tại lúc Trương Thế Nhân tự nói với mình về quyết định buông ra việc tu hành Khí Hải, trong chiếc xe ngựa thứ hai của Hải Dương Quán, một cánh tay xinh đẹp đang nắm lấy cái chén ngọc bỗng dưng ngừng lại, không khỏi nhìn thoáng về vị trí của Trương Thế Nhân. Ánh mắt của nàng không thể nhìn xuyên qua thùng xe của xe ngựa, nhưng dường như lại nhìn thấy gì.

Nàng buông chén ngọc, đôi mắt dễ thương nhìn sang bên cạnh, nơi Lê đại nương đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lê đại nương khẽ cười cười, lắc đầu:

- Có Lạc gia ở, không sao.

Bàn tay ngọc đang nắm chén ngọc chậm rãi nâng lên, chén ngọc chạm vào hai cặp môi đỏ mọng:

- Lần này… Có lẽ Lạc gia cũng không thể giải quyết…

Lê đại nương khẽ giật mình, đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp gỗ làm từ gỗ hương tinh xảo, sau khi mở ra thì lấy ra một vật.

- Mười năm không dùng tới, không biết nó còn có thể dùng được hay không.

Giọng nói của nàng có chút tiêu điều, dường như là gợi lên cái hồi ức gì đó.

Đồng thời vào ngay lúc này, vốn đang nằm ngủ trong xe ngựa, Mộc Tiểu Yêu bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, sắc mặt của nàng biến đổi, từ trên xe ngựa, nàng nhảy xuống. Chỉ trong chớp mắt, nàng cũng đã xuất hiện ở bên người Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu xuống xe ngựa, sửng sốt một lát, cười cười nói:

- Như thế nào, chẳng lẽ ngoại trừ việc ngươi có thể cảm nhận được thực lực của cao thủ thì còn có thể cảm nhận được một người kiên cường như ta vừa hạ một cái quyết tâm lớn? Hay là bởi vì cái quyết tâm của ta làm cho không khí xung quanh biến đổi, tạo thành một cái khí tràng (khí thế quanh cơ thể) cường đại?

- Đi tới Hải Dương Quán ở phía bên kia.


Mộc Tiểu Yên không để ý đến lời nói tự giễu của Trương Thế Nhân, khuôn mặt trở nên đặc biệt ngưng trọng:

- Lập tức đi ngay!

Không biết từ lúc nào mà Đại Khuyển cũng chui ra từ trong bụi cỏ. Hắn đứng ở bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, nhìn về hướng nam, hai cái lông mày rậm dường như xoắn lại với nhau.

- Sát khí quá đậm… Chúng ta không thể nào ngăn được.

Lúc này Trương Thế Nhân mới nhìn thấy trên tay Đại Khuyển đã mang vào hai cái bao tay hình móng vuốt thép. Mà cái dây băng đỏ vốn không biết giấu ở nơi nào của Mộc Tiểu Yêu cũng đã quấn quanh bên hông của nàng.

- Không cảm nhận được người đặc biệt cường đại.

Mộc Tiểu Yêu nhìn Đại Khuyển, lời nói đầy nghi hoặc.

- Qua nhiều năm như thế, đây là lần thứ hai ta cảm nhận được sát khí mãnh liệt như vậy. Thật sự ta không dám tưởng tượng được trên tay người sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta trong lát nữa đã nhuộm bao nhiêu máu, đã giết bao nhiêu người. Eo nhỏ… Không sợ ngươi chê cười, bây giờ chân của ta cũng đang run lên. Nếu không thì chúng ta lùi đến bên cạnh mấy người Hải Dương Quán? Cái lão già què biến thái kia rất mạnh, có lẽ còn có thể đỡ nổi… Nếu như không ngăn được, chúng ta liền trốn.

- Tốt!

Mộc Tiểu Yêu không nói nhiều thêm một chữ, kẹp Trương Thế Nhân vào hông mà quay người chạy về hướng đằng sau.

Khi ba người bọn hắn đến trước nơi dừng chân của Hải Dương Quán trăm thước, thì thấy lão già què đã đứng ở trước cùng của đội ngũ ấy. Trong tay hắn vẫn là cái hồ lô rượu bự kia, ánh mắt hắn có chút nheo lại.

Trương Thế Nhân không cảm thấy bị Mộc Tiểu Yêu ôm vào hông mà chạy là chuyện gì đáng thẹn, hắn rất tự nhiên đứng ở sau lưng lão già què.

Sau khi đứng được một lúc, hắn nghĩ nghĩ, rồi lại lui về sau mấy bước, đứng ở sau một chiếc xe ngựa.

Lão già què hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.

- Thế nào, có thể cảm nhận được sao?

Lão già què hỏi Mộc Tiểu Yêu.

- Một Lục Phẩm, mười hai Tứ Phẩm, còn lại đều không cao hơn Nhị Phẩm, phần lớn là Nhất Phẩm.

Lão già què gật nhẹ đầu, sắc mặt vẫn không nhẹ nhõm hơn.

Trương Thế Nhân không khỏi hỏi:

- Nếu phần lớn đã là… tu vị Nhị Phẩm, vì sao mà các ngươi lại có bộ dạng như lâm đại địch?


Ánh mắt Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm về phương xa, lời nói nhẹ nhàng theo khóe miệng bay ra:

- Vượt qua năm trăm người.





Không phải Trương Thế Nhân chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ khi mấy trăm nam nhân cùng xuất hiện một lúc, đời trước hắn cũng từng xem những bộ phim lịch sử và cổ trang, trên dưới một trăm người ở cùng một chỗ cũng đủ làm hắn cảm thấy quá kinh người. Nhất là khi tất cả mọi người cùng mặc một đồng phục, dù chỉ có mấy chục người như thế thì cũng đủ thấy khí thế.

Tại thành Gia Trang, hắn là một tên trinh sát hợp cách.

Thành Gia Trang có tám trăm biên quân, chuyện mà Trương Thế Nhân thích làm nhất chính là tìm một nơi ngồi xuống mà xem biên quân đang huấn luyện, nhìn xem những biên quân đang thao luyện với hàng ngũ chỉnh tề. Tám trăm, cái số này cũng không phải nhiều, mà khi ngươi tận mắt nhìn thấy tám trăm người biên quân cùng mặc một loại quần áo có số thao luyện đều nhịp, thì sẽ chân chính lý giải được lực lượng mà cái số này ngưng tụ được.

Ở thành Gia Trang ba năm, Trương Thế Nhân vẫn cảm thấy thời điểm tám trăm biên tập kết rất phong cách. Phải biết biên quân Đại Nam có chiến lực rất mạnh, vì vậy trong thành Phượng Hoàng bên kia núi Sơn Khê có khoảng chừng hai nghìn kỵ binh, hiển nhiên Đế quốc Thiên Thuận rất coi trọng trình độ của quân đội biên quân.

Trương Thế Nhân không phải là người không có kiến thức, ít nhất thì tám trăm biên quân hắn cũng gặp thường xuyên.

Nhưng khi năm trăm người mà Mộc Tiểu Yêu nói đến xuất hiện ở trước mặt Trương Thế Nhân, hắn vẫn không tự chủ được há to miệng.

Nếu như nói tám trăm biên quân thành Gia Trang là đội quân tinh nhuệ nhất mà Trương Thế Nhân đã gặp, như vậy thì năm trăm tên binh sĩ đang đạp trên khói bụi mà tới lại để cho Trương Thế Nhân có nhận thức mới về hai chữ tinh nhuệ. Tới không phải kỵ binh, mà là bộ binh. Cũng chính bởi vì không phải kỵ binh, Trương Thế Nhân mới rung động tột đỉnh khi lần đầu tiên nhìn thấy.

Năm trăm bộ binh, khói bụi sinh ra do họ đạp mạnh tiến tới không khác gì khói bụi được sinh ra do kỵ binh chạy qua, bụi mù đầy trời như một làn sóng cuồn cuộn.

Năm trăm bộ binh, tốc độ chạy của họ nhanh như tuấn mã! Mới nhìn thấy làn sóng bụi mù thì họ đã đến trước mặt.

Năm trăm bộ binh bỗng nhiên dừng lại, thế nhưng trận hình vẫn không hề rối loạn chút nào. Tốc độ chạy nhanh như vậy, binh sĩ dừng bước dưới một mệnh lệnh, trận hình vẫn là trận hình, khoảng cách giữa các binh sĩ không hề có bao nhiêu thay đổi.

Động như bôn lôi, tĩnh như trọng sơn.

Trận hình của năm trăm người dừng lại, khói bụi ở phía trước bị đẩy bay ra ngoài. Khi khói bụi tan hết, hình dáng của những binh sĩ mặc áo giáp màu đen lập tức lộ ra ngoài. Không có trống trận, không có tiếng tù và, thậm chí không ai nói chuyện, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Không nhìn thấy chiến kỳ Thanh Long màu vàng óng, nhưng tinh binh ở biên giới Đại Nam không thể có ở nơi khác.

Trương Thế Nhân nhìn xem những binh sĩ kia, trong lòng không thể không cảm thán một tiếng.

“Đây mới thật sự là tinh binh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận