Chinh Chiến

Ở đằng kia, toàn bộ ba, bốn tên mặc áo Phi Ngư đã chết, những tên nha sai của thành Hải Tiếu nào còn dám đi lên “góp vui”. Đầu mục Lưu Phong bị Trương Thế Nhân đánh bay cây đao đang cầm, lại bị một cước đạp bay ra ngoài, gãy mất ba cái răng. Hắn ta chỉ dám ngồi xổm ở một bên mà phát run. Thấy ba người giết người như ngóe kia đã dừng tay lại, hắn sợ đến mức rụt rụt thân thể về phía sau, không dám nói một lời nào.

Trương Thế Nhân lạnh nhạt liếc nhìn những tên nha sai kia, lập tức có người trong số họ ném thanh đao đang cầm ra bên ngoài. Một người hành động thì cả đám cũng noi theo, họ nhao nhao ném binh khí trong tay của mình đi. Sau đó, cực kỳ tự giác đứng cùng một chỗ, hai tay đưa lên đầu để biểu hiện rằng họ tuyệt đối sẽ không tiếp tục phản kháng.

Trương Thế Nhân cười gằn:

- Người như các ngươi cũng muốn mặc quan phục của Đại Nam?

Rồi hắn cất bước đi tới trước người Lưu Phong, nói:

- Phía trước có bố trí chướng ngại vật không?

Lưu Phong vội vàng trả lời:

- Vị đại gia này, chúng ta làm việc này cũng là do thân bất do kỷ, không phải chúng ta muốn ngăn cản các ngươi, mà là mệnh lệnh phía trên thật sự không thể cự tuyệt…

- Ta không có hỏi vấn đề này!

Trương Thế Nhân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cầm thanh Hoành Đao chỉ vào mũi hắn mà nói.

Lưu Phong run lên một trận, còn tưởng rằng Trương Thế Nhân muốn dùng đao chém mình.

- Ai nha!

Hắn hô lên một tiếng đầy sợ hãi rồi ngã xuống mặt đất. Thế nhưng đợi trong chốc lát lại không có cảm giác đau, lúc này hắn mới dám mở mắt ra. Nhìn thấy thiếu niên có một thân dính đầy máu đang lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng đứng lên, nói ra:

- Không có, mãi cho đến khi đi qua địa phận của thành Hải Tiếu thì chỉ có một nhóm chúng ta ngăn chặn mà thôi. Tuy thành Hải Tiếu có mấy vạn nhân khẩu, nhưng mà chỉ có mười mấy tên nha sai chúng ta, những người khác chỉ phụ trợ chúng ta là chính. Những đại nhân đến từ đế đô không coi những người phụ trợ chúng ta ra gì, cho nên không cho chúng ta mang theo họ…

Hắn còn muốn nói liên tục một tràng, nhưng Trương Thế Nhân nào còn tâm tư mà để ý tới lời nói của hắn, Trương Thế Nhân chậm rãi đi đến trước một tên nha sai có vóc người không kém hắn bao nhiêu, dùng thanh Hoành Đao chỉ vào cổ người nọ, nói:

- Cởi y phục của ngươi ra.

Người nọ khẽ giật mình, lập tức trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn nhịn không được khóc nức nở mà cầu khẩn:

- Đại gia… Ta không được, ta hầu hạ không được ngài…

- Nói nhiều con mẹ nó làm gì!

Trương Thế Nhân tức giận đạp người này lăn ra bên ngoài, hơi giận nói:

- Ta đếm đến mười, nếu như ngươi không chịu hợp tác, còn chưa cởi quần áo, ta liền thiến ngươi.

Tên nha sai kia nào dám không làm theo? Hắn luống cuống tay chân cởi quần áo trên người ra. Cởi xong áo ngoài mà hắn lại không ngừng tay, không bao lâu thì đã cởi sạch ra. Ở bên kia, Mộc Tiểu Yêu xoay người, trong ánh mắt chứa chút tức giận.

Người này ngược lại là một người thành thật, không chỉ cởi sạch quần áo, liền tất trên chân cũng chưa từng lưu lại một cái.

Hắn cởi xong thì nhìn thấy Trương Thế Nhân vậy mà cũng cởi quần áo thật nhanh, lập tức hắn sợ đến thay đổi sắc mặt. Rồi lẩm bẩm một câu:

- Ta thật đáng thương.

Sau đó hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ, rồi hắn nhìn thoáng qua đồng bạn của mình. Khi thấy không có ai có ý giúp mình, thì hắn cắn răng, quỳ xuống nằm trên đất, cũng không dám nâng lên bờ mông. Với giọng điệu bi đát và thống khổ, hắn nói:

- Đại gia… Ngài phải nhẹ một chút.

Trương Thế Nhân cởi hết bộ quần áo dính máu của mình ra, mặc vào bộ quần áo mà tên nha sai vừa cởi ra, đang định đi thì chợt thấy tên nha sai có thân thể trần truồng nọ đang quỳ rạp dưới đất, toàn thân đều đang run lẩy bẩy.

Hắn vốn sững sờ, liền không nhịn được bật cười:

- Ngươi tên gì?

Hắn hỏi.

- Ta là Thiết Y.

Tên nha sai quay đầu nhìn xem Trương Thế Nhân, xấu hổ và giận dữ mà trả lời, khuôn mặt kiên quyết.

Trương Thế Nhân đi đến bên cạnh hắn, nhìn nhìn thằng này, kết luận rằng dáng người của hắn cũng không tệ, sau đó đá một cước vào trên cái mông của hắn ta, nói:

- Thiết Y đúng không, cái tên cũng không phải tục… Ngươi rất có tiềm lực. Ta đoán chừng sau ngày hôm nay thì ngươi không làm nổi quan chức rồi, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng. Nghe nói người của thế gia và phú thương rất thích nam sắc, có người lại chỉ ưa thích cái khẩu vị này, không bằng ngươi đổi nghề đi…

Nói xong câu này, Trương Thế Nhân xoay người nhảy lên con ngựa đỏ vẫn còn đứng ở ven đường, hô nhẹ lên một tiếng rồi dẫn đầu xông ra ngoài. Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu cũng lập tức lên ngựa, theo sát phía sau. Rất nhanh thì bọn họ đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Tên nam tử tuấn tú có tên Thiết Y đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, sau khi lau mồ hôi trên trán thì thở phào nhẹ nhõm.

- May mắn… May mắn…

Hắn lẩm bẩm một câu.

Vào thời điểm hắn ngẩng đầu thì phát hiện đồng bạn của hắn đều nhìn hắn với ánh mắt hơi khác thường. Nhất là người có quan hệ tốt nhất với hắn trong ngày thường, tên đó nhìn hắn chằm chằm mà không nháy mắt một cái.

- Nhìn quái gì!

Hắn cả giận quát lên:

- Các ngươi đều cút ngay cho ta!





Ba người Trương Thế Nhân không có tiến vào thành Hải Tiếu, mà trực tiếp vượt qua, vọt thẳng theo hướng đông nam. Cũng may là có ba thớt ngựa tốt này, cho nên không bao lâu đã bỏ xa truy binh ở phía sau. Tuy rằng Nhãn Sở cũng bố trí chiến mã cho vài tên mặc áo Phi Ngư ở bến đò Phong Lâm, nhưng thú cưỡi của bọn hắn rõ ràng thấp hơn thú cưỡi của ba người Trương Thế Nhân một cấp bậc.

Một hơi lao ra chừng năm mươi dặm, Trương Thế Nhân nhìn về phía Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu, khoát tay áo, đề nghị giảm tốc độ lại. Cứ cho rằng bọn họ không cần nghỉ ngơi, nhưng mà chiến mã cũng cần ăn ít cỏ khô, uống mấy ngụm nước. Nếu như cắm đầu chạy một lèo, không biết trước sau gì thì khiến cho những con chiến mã tốt như vậy bị chết vì mệt mỏi. Đó mới là được không bù nổi mất.

Lại nói, cái gọi là bảo mã ngày đi nghìn dặm, đó thuần túy cũng chỉ là nói hưu nói vượn.

Luận tốc độ chạy trong thời gian nhất định để tính, xác thực chiến mã ngày đi nghìn dặm cũng không phải là cái việc gì khó. Nhưng trên thực tế, ở quy mô đội ngũ trở lên, cho dù là Khinh kỵ binh có năng lực chạy cực mạnh thuộc Lang kỵ của Đế quốc Thiên Thuận, một ngày một đội tiến lên hai trăm dặm cũng đã là chuyện cực kỳ khó khăn.

Chiến mã cũng cần nghỉ ngơi hồi sức, cũng cần ăn cái gì.

Nhìn thấy một tòa núi nhỏ ở phía trước, phía dưới núi nhỏ là một cánh rừng nhìn không tới giới hạn, Trương Thế Nhân chỉ chỉ bên kia, ba người thúc mã chạy tới. Chạy thẳng vào trong chỗ sâu của cánh rừng, sau khi xuống ngựa, Trương Thế Nhân vỗ vỗ con ngựa màu đỏ thẫm, nhỏ giọng nói:

- Chính mình đi ăn cỏ đi.

Cũng không biết con ngựa kia có thật là nghe hiểu hay không, nó lại không chịu cúi đầu ăn cỏ, mà hướng về chỗ sâu hơn trong cánh rừng, không biết là tìm cái gì.

Hai con ngựa có toàn thân trắng như tuyết kia cũng giống vậy, không thèm ngó tới lá rụng cùng với những cọt cỏ non trên mặt đất. Hai con ngựa này đi theo đằng sau con ngựa màu đỏ, chậm rãi đi về phía trước, như thể phía trước có đồ vật gì hấp dẫn bọn chúng.

Trương Thế Nhân cũng lười đi quản, hắn bảo Mộc Tiểu Yêu nghỉ ngơi, còn hắn và Đại Khuyển lại theo con đường cũ mà đi ngược về, xóa sạch từng chút dấu vết mà những con chiến mã lưu lại. Hắn không cẩn thận cũng không được, dẫu gì Hạng Thanh Ngưu từng nói với hắn rằng người trong Nhãn Sở Đại Nam đều là những trinh sát tốt nhất, với một chút dấu vết thì bọn họ cũng có thể dò ra.

May mắn thay là khu rừng này được phủ lên một tầng lá rụng dày đặc, cho nên ba con chiến mã nọ cũng không để lại dấu vết gì quá sâu. Hắn và Đại Khuyển bẻ mấy nhánh cây làm chổi, quét một đường trở về nơi Mộc Tiểu Yêu.

Tuy làm như vậy cũng không thể xóa hoàn toàn tất cả dấu vết, nhưng ít nhất thì cũng an toàn hơn một chút so với không làm gì cả. Những năm này, hắn và Đại Khuyển đã sớm quen thuộc với những chuyện như thế, thế nên khi đụng việc thì tay chân lanh lẹ, hơn nữa nhìn có vẻ chuyên nghiệp mười phần. Sau khi thanh lý dấu vết, hai người lại làm một ít dấu hiệu đào tẩu giả dối về một hướng khác.

Đợi khi mọi chuyện đã có thể xem như tạm ổn, đã không sai biệt gì mấy, hai người quay trở về chỗ Mộc Tiểu Yêu đang đợi. Vào lúc họ trở về, hai người họ không tự chủ được choáng váng.

Trong rừng, nơi nào còn có tung tích của Mộc Tiểu Yêu?

Trương Thế Nhân vừa muốn gọi, Đại Khuyển đã giữ chặt cánh tay hắn, ngăn hắn hô lên. Sau đó dùng cái mũi mà hít hít, cảm thấy không có gì sai thì mới chỉ vào một phương hướng mà nói:

- Mùi trên người eo nhỏ rất đặc biệt, hẳn là nàng đi sâu vào cánh rừng theo cái hướng này.

Trương Thế Nhân cau mày, nói:

- Tiểu Yêu tỷ sẽ không vô duyên vô cớ ly khai.

Hắn nhìn kỹ càng một lần, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau ở bốn phía. Thế là lập tức đi về hướng mà ngón tay Đại Khuyển đã chỉ:

- Tuy rằng nàng có thể cảm nhận được thực lực của địch nhân, nhưng sau khi chân chính tiến vào Đại Nam, ta mới biết rằng kỳ nhân dị sĩ ở trên đời này quá nhiều. Có cảm nhận cũng chưa chắc thật sự có thể phát hiện địch nhân. Ở nơi đây không có dấu vết đánh nhau thì cũng chưa chắc rằng thật sự đã không có đánh nhau.

Hắn vừa đi vừa chậm rãi rút ra thanh Hoành Đao, trong ánh mắt lộ ra một vẻ kiên định.

Đại Khuyển đi nhanh về phía trước, sau vài bước thì vượt qua hắn, nói:

- Hay là ta đi ở phía trước, việc tìm người này thì ta rành hơn ngươi. Trên người eo nhỏ mang theo pháo hoa cảnh báo, trừ khi là gặp phải người cao thủ mà nàng không hề kịp phản ứng, bằng không thì không có khả năng nàng không bắn pháo hoa ra.

Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, trong nội tâm lại lo lắng nặng hơn một ít.

Thành Gia Trang tuy là lãnh thổ của Đại Nam, nhưng dù sao thì nó quá nhỏ rồi. Trong tòa thành nhỏ có chiều dài và chiều rộng không qua ba dặm rưỡi đều có thể có cao thủ như lão già què, bà chủ quán thịt chó ẩn giấu. Thì liệu rằng ở một quốc gia có lãnh thổ rộng lớn như Đại Nam còn có bao nhiêu cao thủ vô danh tồn tại?

Khi đi được khoảng mấy trăm thước, Trương Thế Nhân bỗng nhiên rùng mình.

Cánh rừng thoạt nhìn rất tĩnh mịch kia đã đến phần cuối.

Đại Khuyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn nhìn lá rụng, khẽ nói:

- Đúng là hướng bên này rồi. Có điều phải cẩn thận chút.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi ra ngoài. Thân thể hắn bắt đầu nghiêng về phía trước, hết sức chăm chú nhìn về bên ngoài cánh rừng. Thời điểm đi ra khỏi cánh rừng, bắp thịt hai chân hắn đã kéo căng, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay thì hắn cũng có thể làm ra phản ứng ngay tức thì.

Có lẽ cho tới bây giờ chính hắn cũng không có nhận ra rằng từ sau khi rời khỏi thành Gia Trang, thân thể của hắn cường tráng hơn không ít, thính giác, khứu giác, thị giác càng nhạy bén hơn.

Vào lúc hắn đang cực kỳ chăm chú, hắn nghe được những âm thanh rất nhỏ ở bên ngoài cánh rừng.





Bên ngoài cánh rừng không có nguy hiểm, chỉ có một cái hồ.

Cũng không phải đây đã là phần cuối của khu rừng, mà khu rừng này vây quanh cái hồ có phạm vi chừng hai dặm này vào trong.

Hồ nước bình lặng như mặt gương đồng, có lẽ là bởi vì cánh rừng quá rậm rạp, cho nên bất kỳ một cơn gió mạnh yếu thế nào cũng đều rất khó xuyên qua. Vì thế mà trên mặt hồ không có một tia gợn sóng.

Bốn phía rừng rậm tĩnh mịch, hồ nước yên lặng, không lay động. Nơi đây không giống cảnh sắc nhân gian, cho dù giống, thì cũng là tiên cảnh chốn trần gian.

Lúc ra khỏi cánh rừng, Trương Thế Nhân lập tức nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu.

Nàng đang đứng ở bên hồ, đang nhìn hồ nước mà ngẩn người.

Ở địa phương cách Mộc Tiểu Yêu khoảng hai thước, ba thớt chiến mã Bắc Tàu đang uống nước. Có lẽ các loài động vật có trí tuệ không tốt bằng con người, nhưng bản năng sinh tồn của chúng lại mạnh hơn con người rất nhiều. Hẳn là vào thời điểm tiến vào rừng, chúng đã biết rõ nơi này có nước có thể uống được.

Trương Thế Nhân không có đi qua một cách tùy tiện, mà là cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi xác định trong vòng mấy trăm thước đều không có người mai phục, hắn mới bước nhanh về phía Mộc Tiểu Yêu.

Đại Khuyển theo sát phía sau, thỉnh thoảng quan sát bốn phía.

Trương Thế Nhân vọt thẳng tới bên người Mộc Tiểu Yêu, hắn và Đại Khuyển bảo vệ hai bên trái, phải người nàng. Xong xuôi thì hắn mới hỏi:

- Tiểu Yêu tỷ, vì sao mà chạy tới bên này khi ngay cả một cái dấu hiệu cũng không để lại. Có phải đã gặp địch nhân?

Mộc Tiểu Yêu chậm rãi lắc đầu, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại mang theo một nỗi sợ hãi nồng đậm:

- Ta cũng không biết… Lúc ở trong rừng, bỗng nhiên ta như bị khống chế, một đường đi thẳng đến nơi đây. Khi đến bên hồ này thì cảm giác trói buộc kia lại biến mất… Ta đã quan sát rất kỹ, ở nơi đây không có bất kỳ ai.

Ở kiếp này Trương Thế Nhân cũng không phải người theo thuyết vô thần, âu cũng bởi vì khoa học cũng không thể giải thích rõ việc hắn xuyên qua thế giới này.

- Chẳng lẽ… có quỷ quái?

Cơ hồ theo bản năng, hắn nói ra những lời này.

- Nơi đây yên tĩnh như vậy, làm sao có thể có đồ vật dơ bẩn, lại nói… Giữa ban ngày, cho dù có những vật kia thì chúng cũng không có gan dạ chạy đến dọa người chứ?

Đại Khuyển nói chuyện với giọng không quá xác định, dù sao việc hôm nay cũng quá kỳ quái rồi.

- Yên tĩnh…

Trương Thế Nhân lặp lại một lần, sau đó ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời:

- Nơi đây giống như có chút cổ quái… Yên tĩnh! Quá yên tĩnh rồi. Không chỉ nói đến việc không hề thấy một con chim bay lượn, mà ngay cả hồ nước cũng lặng yên. Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng… Trừ khi…

Hắn còn chưa nói ra những lời phía sau chữ trừ khi thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến một hồi tiếng vó ngựa. Trương Thế Nhân vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ khu rừng có trên trăm tên đại nội thị vệ mặc áo Phi Ngư màu đỏ sậm phóng ngựa vọt ra. Những tên mặc áo Phi Ngư kia nhìn thấy ba người Trương Thế Nhân liền lập tức hét lên vài câu, sau đó hơn trăm người tản ra thành trận hình mặt quạt, đánh tới.

Theo tiếng móng ngựa đạp vỡ yên lặng, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi!

Nơi này làm gì có cái hồ nước, nơi đây chẳng qua là một bãi cỏ rộng lớn xanh mơn mởn mà thôi.

Ở cách ba người bọn họ không xa, một người nam tử trung niên mặc vải xám đang khoanh chân ngồi. Trên tay nam tử này cầm một cái hồ lô gỗ, đang hứng nước từ một con suối nhỏ. Sau khi hồ lô đã đầy nước, hắn đút cho con ngựa đỏ thẫm. Con ngựa đỏ thẫm uống xong, con ngựa thứ hai tới uống nước trong cái hồ lô kia. Con ngựa thứ hai uống xong, con ngựa thứ ba tiến lên uống.

Tên nam tử mặc quần áo làm từ vải xám cho ba con ngựa uống no thì sờ sờ vào đầu con ngựa màu đỏ. Ánh mắt đầy khen ngợi nhìn xem con ngựa màu đỏ này, thanh âm vô cùng nhẹ, nói:

- So với người còn hiểu quy củ, tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui