Hằng Thời không chút nào để ý đến khốn đốn của Hạ Quý Linh, nhìn cô bình ổn lại cơn sặc, hắn nghiễm nhiên không chút do dự nói: "Về phía hợp đồng, tạm thời tôi sẽ không hủy bỏ, tránh để cho em vì thế liền không chút cố kỵ mà lại bỏ chạy."
Nói thế chẳng bằng nói rằng hợp đồng là để ước thúc, cầm cố không cho Hạ Quý Linh có cơ hội xem nhẹ.
Hạ Quý Linh bất giác muốn trợn trắng mắt.
Nhưng Hằng Thời vẫn còn đang nói: "Có điều mối quan hệ của chúng ta sau đó sẽ không liên quan gì tới hợp đồng nữa.
Em muốn một mối quan hệ bình đẳng, ngươi tình ta nguyện, lấy tình yêu và hôn nhân làm mục tiêu, tôi đồng ý với em."
"!!!"
Quát!
Từ từ, cái gì mà tình yêu?? Ừm thì xem như có thể chấp nhận, khụ...!Thế nhưng...!Hôn nhân là từ đâu ra???
Hạ Quý Linh có chút theo không kịp biến hóa của câu chuyện mà chỉ biết đần ngốc ra nhìn đôi môi cao quý của người đó vẫn còn đang tía lia: "Nếu đã đồng ý, tôi không muốn lại thấy em bỏ chạy lần nữa."
"Nếu có, tôi không biết lúc đó mình sẽ làm ra cái chuyện gì đâu."
!!!
Đây là thương lượng à?
Đây là uy hiếp trắng trợn!!!
Hạ Quý Linh trừng trừng, lại trừng trừng tên đàn ông kia không biết bao nhiêu lâu, một lời cũng không nói được.
Cuối cùng cô mệt mỏi, một chút cũng không muốn nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nữa mà ngã vào đống gối nhỏ phía sau, đem mình chôn trong đó, không thèm lý đến hắn nữa.
Cô cần một mình bình tĩnh lại.
Rất không khoa học!!!
Vì cái gì cô chỉ là thức thời lựa chọn ra đi trong âm thầm để thành toàn cho một tình yêu thật thụ, đến cuối cùng lại không chuyển biến theo lẽ thường.
Người cô từ bỏ dù trong lòng thầm muốn cùng anh từ giả thành thật để thành toàn cho hắn cùng người hắn thật sự nhớ thương kết quả lại chạy theo cô đòi cùng cô yêu đương.
Vậy những chuyện cô làm trước đó lại thành cái gì?
Không, Hạ Quý Linh.
Mày đừng loạn nghĩ lung tung.
Hợp đồng là phải dứt, nhất định rồi.
Tất cả những chuyện mày làm đều đúng hết.
Cái không hợp lý duy nhất là người đàn ông kia thôi.
Rốt cuộc hắn có bình thường không?
"Có phải đã bị đụng đầu vào chỗ nào?"
Làm sao Hạ Quý Linh cũng không tin được những gì đang diễn ra là thật.
"Hằng Thời nói muốn cùng cô bắt đầu một tình yêu?"
"Lấy hôn nhân làm điểm cuối??"
"Hằng Thời...!Thích cô???"
"Không đúng! Hằng Thời không phải yêu Lục Tư Nhiên sao?"*
*Các bạn có để ý gì không.
Mấy câu trên tác giả để trong ngoặc kép và in nghiêng.
Khà khà.
"Đó là chuyện của nhiều năm trước."
!!!
Hạ Quý Linh bất thình lình bị âm thanh trầm thấp từ tính câu nhân kia dọa cho giật nảy mình bật dậy từ trong đống gối.
Sau khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh cô nãy giờ một lúc lâu, con mắt đều muốn mỏi cô mới ngỡ ngàng nhận ra nãy giờ mình vậy mà đem những ý nghĩ trong lòng lầm bầm nói ra hết!!
Ông trời của cô ạ!!!
Đáy mắt Hằng Thời xẹt qua một tia ý cười, cũng không để ý Hạ Quý Linh làm đà điểu vùi đầu trong đống gối để trốn tránh, hắn nói: "Chuyện của nhiều năm trước, bất kể tôi có thích Lục Tư Nhiên bao nhiêu thì nhiều năm sau đã không còn thích nữa."
Động tác cắn gối của Hạ Quý Linh khẽ khựng lại.
Sau đó âm thanh lầu bầu không đồng tình của co từ trong gối truyền ra: "Anh nói xạo!"
"Tôi là thế thân của cô ta."
Hằng Thời khẽ nhếch môi, không có xem nhẹ một tia oán hận ẩn giấu bên dưới câu nói của cô, rồi lại cảm thấy mĩ mãn.
Hắn đưa tay sờ sờ mái tóc bù xù của cô, cảm nhận thân thể cô cứng lại một giây, rồi lại thả lỏng ra như thể chú mèo bị người ta túm gáy, trở nên mềm nhũn dịu ngoan lại mang theo cảm giác lười biếng mặc chủ nhân định đoạt.
Mặc dù cô vẫn không chịu chui ra, Hằng Thời cũng không quên đính chính rõ ràng: "Quả thật có lý do đó."
Người ở dưới đống gối âm thầm bĩu môi.
Còn muốn đem cái móng vuốt của người nào đó đập rớt.
"Thời điểm đó Lục Tư Nhiên vừa mới không nói một tiếng mà chia tay tôi sau đó đi nước ngoài, khó mà nói tôi nhớ thương cô ấy là vì cái gì.
Có khi không phải vì yêu mà là vì giận."
"Tự nhiên bị đá, đối với tôi cũng khó chấp nhận được đi."
Phụt!
Xin lỗi, cô không nhịn được.
Cô không cố ý.