Nhưng mà nghĩ tới người này bình thường cao cao tại thượng như thế, không làm chủ vận mệnh của người ta thì thôi, làm gì có chuyện bị người khác định đoạt.
Nói vậy xem ra hắn từ hận sinh ra nhớ cũng không khó hiểu.
Tự nhiên thấy cũng tội.
Giống như không biết cô thầm cười trên nổi đau của mình cũng như thương hại mình, Hằng Thời vẫn còn đang nói: "Sau đó tôi thấy em."
"Lúc đó nghĩ gì giờ tôi cũng không nhớ rõ.
Thậm chí là tới lúc Lục Tư Nhiên bỗng nhiên trở về tôi vẫn còn lơ mơ.
Dù sao nhiều năm như vậy ở bên em tôi vẫn có lúc lầm tưởng tôi vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Cho nên tôi mới đi đón cô ấy."
"Kết quả..."
Hằng Thời nói đến đây cũng không khỏi trầm ngâm.
Hạ Quý Linh đang nghe say xưa tự nhiên không nghe thấy gì nữa, trong lòng như có cái vuốt mèo cào qua cào lại.
Sao lại ngừng lại rồi?
Phải nói cho hết chứ!
Không nói cho hết em sẽ không tin anh đâu!
Hạ Quý Linh không biết tiểu nhân nhi trong lòng đang trộm nhảy nhót, bởi vì quá tò mò muốn nghe nội tâm trong lòng người đàn ông bình thường luôn kiệm lời lạnh mặt, hôm nay lại đặc biệt nói nhiều mà từ trong đống gối hé ra một con mắt, chớp chớp trộm nhìn hắn.
Hằng Thời nhịn cười làm như không thấy.
Nhưng hắn cũng không chịu nói tiếp mà đứng dậy muốn đi.
"Anh đi đâu!?"
Như một phản xạ có điều kiện, Hạ Quý Linh bật dậy gặn hỏi.
Lúc chạm vào ý cười trong đáy mắt tuyệt đẹp của người đàn ông, cô ý thức được cái gì nhưng vẫn quật cường tỏ ra cái gì cũng không có tiếp tục trừng hắn, nhất quyết bày tỏ bản thân phải nghe được câu trả lời.
Cô mặc kệ.
Dù sao bây giờ cô cũng muốn tùy hứng!
Này có được gọi là được chiều mà sinh kiêu không?
"Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi quyết định ở lại nghỉ dưỡng rồi mới về."
Hằng Thời thản nhiên nói: "Tôi đã thuê một chuyến du thuyền, sắp đến giờ xuất phát rồi, nên đi thôi."
Nói xong hắn cũng không đợi cho Hạ Quý Linh phản ứng đã đi thẳng vào phòng ngủ.
Khi hắn đi đến được cửa phòng Hạ Quý Linh mới có phản ứng.
Cô bật dậy từ trên ghế sofa, vừa đuổi theo vừa không quên nói: "Anh không thể nói hết rồi mới đi sao!?"
"Không được.
Đã hẹn trước rồi."
Hằng Thời ung dung đáp lại.
Bước chân cũng chưa từng ngừng.
Xạo chó không!
Hạ Quý Linh phẫn nộ.
Thuyền là hắn đặt, muốn đi lúc nào còn không phải do hắn sao? Lừa ai hả!!
Nhưng mắt thấy người nào đó đi vào phòng ngủ của mình, một bộ nghiễm nhiên giống như chủ nhân, Hạ Quý Linh như tỉnh khỏi mộng, hét lên: "Anh vào phòng em làm gì!?"
Ai kia nghĩa chính liêm từ đáp: "Thay đồ."
"!!!"
Đồ của hắn mắc gì ở trong phòng cô???
Kết quả chính là không cần Hằng Thời đáp lại, tận mắt Hạ Quý Linh nhìn thấy nửa cái tủ quần áo của cô bỗng nhiên xuất hiện toàn đồ của người đàn ông nào đó, xếp gọn chỉnh tề, hai mắt cô trợn to.
Này này này...!!!
Người đàn ông chết tiệt này trong lúc cô không phòng bị đem cả đồ của mình dọn vào phòng cô luôn rồi!!!
Đây là nhà của cô mà!!!
Hắn có biết tiết tháo là gì không!!!
Rất hiển nhiên, đàn ông càng đứng ở chỗ cao thì càng không có cái gì gọi là tiết thao, cái gì là liêm sĩ.
Hạ Quý Linh hai mắt trợn ngược nhìn người đàn ông nào đó ung dung thay đồ trước mặt cô, đến lúc thấy hắn cởi quần hai má cô đỏ bừng quay người đi.
Trong lòng lại phỉ nhổ hắn trăm ngàn lần, trái tim lại không thể khống chế mà đập rộn ràng.
Đáng chết!
Cô mới không bị người đàn ông này quyến rũ đâu!!
...
"Haizzz..."
Giữa biển rộng xanh thẳm bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài đầy thổn thức.
Hạ Quý Linh mặc kệ cho gió biển mơn trớn mái tóc xỏa ra tự nhiên của cô, tay cầm một ly nước trái cây có màu sắc tươi đẹp yên tĩnh nhấm nháp, thẩn thờ nhìn biển rộng mênh mông tràn ngập tự do.
Cả người đều ghé ở bên cạnh lan can du thuyền giống như không có xương, nhìn là biết có bao nhiêu chán chường.
Cũng phải thôi, ai mà bị ép lại vui cho được.