"Tôi không biết làm thế nào mới đúng, mới cho thấy tôi thích người ta rất nhiều.
Tôi còn không biết tôi thích người ta từ lúc nào, thích bao nhiêu, lại thích vì cái gì.
Tôi không biết nói lời tâm tình ngon ngọt."
"Tôi chỉ biết cho người ta những gì bản thân có thể cho, nhưng lại dễ dàng khiến người ta chỉ xem trọng những thứ đó mà không phải tình cảm của tồi.
Nhưng tôi không biết phải làm gì nữa."
Cô thấy cái người đàn ông đang vùng vẫy trong mê mang kia bỗng nhiên đổi giọng, mang theo hương vị tổng tài bá đạo quen thuộc mà cô từng biết nói: "Nhưng tôi thật sự không muốn từ bỏ em."
"Bất kể là yêu hay chỉ là cảm giác hài hòa khi thể xác đồng điệu, tôi cũng không muốn buông tha em."
"Cho nên Quý Linh, em thử chấp nhận tôi đi."
Mặc dù thật bá đạo khiến người ngứa răng, nhưng lần này cô lại cảm thấy cái mũi ê ẩm.
Cái người đàn ông giỏi giang đến khiến người ta ghen ty này, vì sao ở trong tình cảm lại ngây thơ thế nhỉ.
Bởi vì ông trời cho anh ta trí thông minh cùng sự ưu việt hơn người nên mới lấy đi kinh nghiệm yêu đương của anh ta?
Cho nên không có ai là người hoàn hảo cả phải không?
Thôi kệ, ít nhất cô biết cái người đàn ông này vô cùng chấp nhất.
Sự chấp nhất này dành cho cô.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Yêu đương mà cứ sợ đầu sợ đuôi thì đâu phải yêu đương đúng không? Tình yêu chính là một trải nghiệm đầy thử thách vừa ngọt ngào.
Nhưng nếu thiếu đi cái nào thì cũng không phải là tình yêu.
Hiệu xuất làm việc của thám tử nhà họ Hằng quả thật rất tốt, hôm qua vừa mới giao việc, sáng sớm Hằng phu nhân đã nhận được bảng kê khai từ nhỏ đến lớn tất tần tật mọi thứ về Hạ Quý Linh.
Từ việc cô sinh ra ở bệnh viện nào, cho tới học nhà trẻ ở đâu, trường sơ trung, cao trung, cho tới đại học, tỉ mỉ và cặn kẽ đến đáng giận.
Có một số việc mẹ Hằng sớm đã biết, hiện tại càng có cái nhìn tổng quát hơn về người tình nhân này của con trai.
Không, hiện tại đã muốn thăng chức thành người yêu trong lòng con trai rồi.
Bất kể có phải là chân ái hay không, người làm mẹ như bà cũng không thể dễ dàng an tâm được.
Cho nên vừa xem tư liệu, trong đầu mẹ Hằng không ngừng vẽ lên một kế hoạch thử thách dành cho đứa con dâu địa vị có chút
xลิ่น ho nay.
Hạ Quý Linh hắn phải cảm thấy may mắn vì mẹ Hằng không phải bà mẹ chồng trong phim giờ vàng, vẫn còn có chút thấu tình đạt lý.
Chưa nói thế nào, giờ phút này đang nghịch cát trên bãi biển tự nhiên Hạ Quý Linh cảm thấy sau lưng mát lạnh một cách khác thường khiến cô không khỏi đánh cái rùng mình.
Cô còn khoa trương quay đầu nhìn về phía sau, nhưng đương nhiên là không có cái gì rồi.
Thầm nghĩ chắc là mình ảo giác, Hạ Quý Linh đưa mắt một cách vô thức, vô tình lại nhìn tới hai người đàn ông đang "hữu hảo" ngồi cạnh nhau trò chuyện ở cách đó không xa.
Từ khoảng cách này cô chỉ thấy miệng họ khẽ nhúc nhích, chứng tỏ là đang nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi lo sợ vô cớ.
Ngày hôm qua thái độ của người nào đó còn rất không xong nha, cô còn chưa có quên đâu.
Nghĩ đến đây lại không khỏi nhớ tới chuyện lúc sáng.
Lại nói, sau khi nói xong những lời đó Hằng Thời cũng không nói thêm gì nữa, có lúc Hạ Quý Linh còn cho rằng đó chỉ là ảo giác, không thì là một giấc mộng bởi vì sau đó thái độ của hẳn không khác gì bình thường.
Nhưng Hạ Quý Linh biết tất cả đều đã từng xảy ra, mà cô cũng không hề xem nhẹ những gì người đàn ông nhìn thì nghiêm túc không biết nói lời tâm tình khó được kia nói.
Chỉ là cô không có bày tỏ thái độ cũng như suy nghĩ trong lòng cho hắn biết, còn hắn lại như chỉ muốn thông báo cho cô biết thôi.
Cho nên nhìn đến nhìn đi, mối quan hệ của bọn họ xem như không có gì thay đổi, thật ra lại đã âm thầm thay đổi rất nhiều.
Người đàn ông kia tự nhiên đa sầu đa cảm như vậy đã rút ra kết luận gì sau tất cả không biết, nhưng có một điều chắc chắn là có.
Hạ Quý Linh chỉ biết nó có lợi cho mình, cho nên cô không để bụng.
Nhưng điều đó chắc không liên quan đến cái nhìn của hẳn về tình địch đi?
Đương nhiên là không.
Lúc này bên trên bãi cát, hai người đàn ông nhìn như đang hữu hảo nói chuyện, thật ra câu câu đều mang theo dao.
"Tôi biết anh là kim chủ của Quý Linh.