“Hạ Quý Linh và Hằng tổng mới là chân ái??? Ai nói cho ta biết ánh mắt của ta không nhìn sai?”
“Đúng, ngươi nhìn sai rồi.
Hằng tổng là của mị.”
“Lầu trên lên giường đắp chăn lại đi.
Nhưng mà ta phải nói một câu, điều này là thật ư? Ta có tin tức nội bộ trong Sao Kim, rất nhiều người đều biết Hạ Quý Linh chỉ là tình nhân của Hằng tổng.
Không chỉ vậy còn là thế thân cho người khác nữa!”
“Cầu bằng chứng!!!”
“Cầu +1…”
“Thế thân thật á? Nhưng ở trên đâu có giống thế thân???”
“Ngọt muốn xỉu luôn mà bảo thế thân, nhẫn đều trao rồi.
Tú ân ái ngay bên ngoài không thèm che giấu.”
“Thế thân thượng vị bút ký!!?”
“Cầu chi tiết!! Vậy chính chủ là người nào?? Có phải người Hạ Quý Linh đánh lần trước không??”
“Ta thật ra muốn nói nhất là, vị đã đưa tin kia thật trâu bò, vậy mà bắt được cơ hội.
Lần sau có đi săn tin nhớ dẫn đàn em theo với.”
Hạ Quý Linh mơ mơ màng màng nằm trên giường vừa lật xem tin tức vừa choáng váng.
Có lẽ là do phương thức mở mắt của cô không đúng cách?
Thật ra này chưa phải là gì.
Thời điểm Hạ Quý Linh suy nghĩ vấn đề này thì hướng gió trên mạng đã thay đổi cái xoạc.
“Nói cho cùng vẫn là tiểu tam.
Còn là tiểu tam không biết xấu hổ bây giờ còn muốn thượng vị.”
“Không những đánh chính chủ mà còn mặt dày tiếp tục day dưa, loại minh tinh này nên cút là được rồi.”
“Đúng! Từ sớm đã thấy cô ta diễn nát bét, có nhiều người còn hô hay.
Mắc ói!”
Bỗng nhiên bình luận lấy một tốc độ thần thánh lau qua một lần, để lại toàn là những lời bôi đen ác ý đủ khiến người hoài nghi nhân sinh.
Tốc độ bình luận của đám người này nhanh líu lưỡi, như muốn độc bá khu bình luận, không ai chen chân vào được.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà đầu đề cứ như được gắn hỏa tiễn, ầm ầm lên lên đầu bảng hot, thế không cản nổi.
Có điều so với hướng gió lúc đầu, phong cách bây giờ lại khiến Hạ Quý Linh bình tĩnh trở lại.
Thật không khó hiểu khi ngay lập tức Hạ Quý Linh đã như được gắn thêm hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra được phía sau đám thủy quân đang bôi đen cô một cách tận tình kia có bóng dáng của Lục Tư Nhiên, người dạo này có thể nói là đặc biệt im lặng.
Cứ ngỡ là sẽ im lặng biến mất khỏi tầm mắt của cô suốt đời.
Không ngờ lại đến lúc này để vội vã trồi lên.
Rốt cuộc người đàn ông kia xử lý Lục Tư Nhiên người mang danh chính chủ này thế nào Hạ Quý Linh không có biết rõ.
Chung quy ra cô chỉ là quên mất, hoặc vốn chẳng để trong lòng.
Cho dù sau này cùng người đàn ông kia thật sự tình giả thành thật, Lục Tư Nhiên lại phải giải quyết thế nào cũng chẳng liên quan đến cô, đúng không.
“Dậy rồi?”
Trong lúc cô đang lan man thì bên tai nghe thấy tiếng người đàn ông.
Đợi cô nhìn lại người đang đứng ở cửa đã tiến lại gần cô, ngồi lên mép giường cúi đầu xuống hôn cô.
Hạ Quý Linh híp mắt vươn tay ôm lấy cổ anh làm sâu nụ hôn chào buổi sáng này.
Đợi nụ hôn kết thúc hơi thở của hai người đều có chút gấp.
Chỉ là thời điểm đó tin tức cứ chạy ầm ầm trên điện thoại bị Hạ Quý Linh ném đại bên đầu giường vô cùng có lực hấp dẫn, lôi kéo ánh mắt của Hằng Thời.
Chỉ biết anh vừa nhìn tới đã khẽ nhíu mày đồng thời đem nó tắt đi: “Em xem rồi à.”
“Vâng.”
Hạ Quý Linh khẳng khái đáp, cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
“Chuyện này là sao vậy? Chúng ta bị chụp lúc nào?”
Nhìn người đàn ông mới sáng sớm đã quần áo chỉnh tề, cả cà vạt cũng thắt, Hạ Quý Linh chắc chắn anh đã ra ngoài, còn là để xử lý chuyện này nên cô mới hỏi.
Người đàn ông không có thoái thác, nhưng mà lại nói: “Cũng chẳng có gì quan trọng, họ muốn đưa tin thì cứ đưa.”
Hạ Quý Linh trợn mắt.
Là đơn giản như vậy đó hả?
Hằng Thời không để ý ánh mắt trợn trắng của cô, ngược lại đem cô kéo lên: “Dậy đi, em không đói bụng sao?”
Không chỉ kéo thôi, anh còn bế hẳn cô đem vào nhà vệ sinh, vừa đem bàn chải đánh răng đưa cho cô vừa nói: “Buổi tuyên truyền diễn ra vào buổi chiều.”
“Em biết rồi.”
Thật ra sáng nay cô chính là do đi xem tin nhắn lịch trình về buổi tuyên truyền bên đoàn phim gửi cho nên mới vô tình lướt mạng thấy được chuyện kia.
Hiện tại ngẫm lại, chắc buổi tuyên truyền chiều nay sẽ nhộn nhịp lắm đây.
“Em chỉ cần quan tâm chuyện tuyên truyền phim thôi.”
Hằng Thời không hề có chút nào lo lắng nói: “Nếu có ký giả làm ầm ĩ về chuyện của chúng ta em cứ xem như không nghe thấy, sau đó tuyên bố tin tức giải nghệ luôn.”
Bất kể là có phải sự thật không thì với việc Hạ Quý Linh giải nghệ rồi, cô không còn nhiều giá trị để người khác nhắm tới nữa, tìm cô lại chẳng bằng tìm hắn.
Tóm lại một tin tức giải nghệ của cô có thể khiến cho đám người kia trở tay không kịp.
Những chuyện sau đó sẽ do hắn xử lý, không cần cô phải bận tâm nữa.
“Em thì có thể bận tâm gì được.”
Hạ Quý Linh nhún vai, quả thật không hề quan tâm: “Họ cũng đâu có nói sai.”.