Cô nằm trên giường cố gắng hồi tưởng lại, rốt cuộc đêm qua là cô hay người đàn ông cắn thuốc kia mà cả hai lại điên cuồng như thế nữa.
Cũng là trước khi đi làm ai đó đã dọn dẹp lại căn phòng, cũng phi tang luôn vật chứng để lại đêm qua chứ không cô sẽ xấu hổ chết mất.
Hạ Quý Linh a Hạ Quý Linh, ngươi sắp bị sắc dục ăn mòn rồi!
Hạ Quý Linh vừa hét loạn trong lòng vừa lăn lộn như con sâu trên giường.
Reng reng reng…
Mãi đến tận khi tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên cô mới ngừng lại hành động động kinh của mình.
Hạ Quý Linh ngóc đầu dậy lung tung đi mò điện thoại hòng tắt tiếng chuông như gọi hồn kia đi, sau đó suýt thì ngã quỵ trên sàn nhà vì hành vi bất ngờ nhảy dựng lên.
Trễ rồi trễ rồi!!
Hình thời gian trên điện thoại, Hạ Quý Linh làm gì có tâm trạng oán trách điện thoại quá ồn nữa, vội vã phóng như bay vào phòng vệ sinh.
Cô thế mà ngủ đến giờ này.
Nếu không phải nhờ có tiếng chuông báo không biết đặt từ bao giờ, với mục đích gì kia thì cô đã thật sự trễ hẹn với dì Hàn rồi.
Đợi Hạ Quý Linh chỉnh chu rời khỏi nhà, lại đến được điểm hẹn đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lúc nhìn thấy dì Hàn cùng một người phụ nữ nữa ăn mặc mộc mạc nhưng khí chất ngời ngời, nhan sắc cũng được bảo dưỡng rất tốt đã ngồi đợi sẵn, cô không khỏi xấu hổ hối lỗi: “Xin lỗi dì Hàn, cháu đến trễ.”
Thời điểm nhìn thấy cô hai người phụ nữ kia kín đáo liếc nhau một cái, im lặng trao đổi gì đó với nhau.
Sau đó bác gái kia liền đưa ánh mắt đánh giá nhìn cô, cái ánh mắt này khiến Hạ Quý Linh nổi hết da gà, âm thầm cười khổ.
Này là ánh mắt xem con dâu đây chứ đâu.
Không phải dì Hàn lại giới thiệu mối tốt cho cô nữa đó chứ.
Lần này giới thiệu tăng cấp, trực tiếp giới thiệu luôn mẹ chồng?
Không thể nói Hạ Quý Linh quả thật là có tuệ nhãn như đuốc.
“Không sao, cháu không đến muộn đâu.
Là chúng ta đến sớm.”
Sau khi trao đổi với bạn già xong mẹ Hằng nhiệt tình đứng dậy, không khác với trước đây thân mật kéo tay cô tỏ vẻ: “Nào nào, để dì giới thiệu cho cháu.
Đây là bạn thân của dì.
Cháu có thể gọi bà ấy là dì Doãn.”
“Dì Doãn, chào dì.”
Hạ Quý Linh “quả nhiên” trong lòng, ngoài miệng lễ phép hướng bà ấy chào hỏi.
Dì Doãn gật đầu với cô, ánh mắt cũng không ngừng đánh giá.
Còn có vẻ đánh giá không tệ, Hạ Quý Linh cười khổ trong lòng.
“Ta không làm cháu cảm thấy gò bó chứ.”
Dì Doãn hòa nhã hỏi.
“Không có đâu ạ.”
Hạ Quý Linh lắc đầu, theo cái kéo tay của mẹ Hằng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Mẹ Hằng cũng thật biết chọn nơi tụ họp.
Nơi họ đến là một câu lạc bộ sinh thái tư nhân nằm ở một khối khu vực đắc địa tại Nội Kinh.
Mỗi ghế lô ở nơi này đều được trang trí rất có ý tứ, có thể nhìn thấy giếng trời ở trung tâm của câu lạc bộ, nơi được thiết kế kiểu vườn treo Babaylon cực kỳ tao nhã, phù hợp cho những quý bà tụ tập với nhau giữa lòng thành phố nhộn nhịp lại không thiếu quý khí.
Trà bánh thơm ngon, khung cảnh nhã nhặn riêng tư không sợ bị làm phiền.
Những câu lạc bộ tư nhân thế này phù hợp với những người có địa vị không thích bị người nhìn chằm chằm những vẫn thỏa mãn thú vui thích ra ngoài tụ họp của các quý bà.
Từ ngày đầu Hạ Quý Linh đã cảm thấy dì Hàn là một quý bà địa vị không tầm thường, không sang cũng quý.
Có thể chọn đến những nơi này cũng là bình thường.
“Cháu là người ở Nội Kinh?”
Dì Doãn vô cùng hòa nhã bắt chuyện với cô.
“Dạ phải ạ.”
Hạ Quý Linh cũng đúng mực đáp lời.
“Nghe bà ấy nói gặp được cháu ở vịnh đảo, ta cứ nghĩ cháu là người ở đó.
Cháu cũng đến đó nghỉ dưỡng?”
Bà ấy hỏi rất tự nhiên, thế nhưng Hạ Quý Linh lại bất giác giật mình.
Có điều cô không có thể hiện ra ngoài mà vẫn ung dung gật đầu đáp lại: “Dạ vâng ạ.”
“Môi trường ở vịnh đảo thích hợp để nghỉ dưỡng, lại không nhàm chán, vừa tách biệt không khí nhộn nhịp xô bồ ở Nội Kinh.
Lâu lâu đổi gió một tí vẫn tốt.”
Không thể trách cô quá nhạy cảm.
Không, phải nói rằng trước đó cô không hề tinh ý, không nghĩ nhiều về thân phận địa vị của dì Hàn, người phụ nữ nhiệt tình cô tình cờ quen được ở vịnh đảo này.
Nhưng lúc này bỗng nhiên nghĩ lại, thường thường người có thân phận cao sẽ không tự tiện giới thiệu mối quan hệ cho người khác.
Tựa như trước đó họ còn phải tìm hiểu kỹ càng về người đó, xem xét mặt trong mặt ngoài, rất nhiều thứ.
Nếu chỉ là xã giao chơi chơi thì không cần nghĩ nhiều như vậy, nhưng đây giống như móc nối quan hệ, không lý nào có chuyện đánh giá tùy tiện một người mới gặp.
Nếu họ đã có địa vị, nhất định không thể không điều tra qua cô.
Cái câu đánh giá cửa miệng cô đương nhiên sẽ không tin rồi.
Mà nếu họ có điều tra, hay là chú ý nhiều một chút tin tức ở Nội Kinh cũng sẽ biết cô không phải người thường.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại dáng vẻ của họ giống như không hề biết thân phận minh tinh của cô, đây là vì sao?
Chẳng lẽ họ thật sự không biết?
Đừng trách cô nghĩ nhiều, cô không hề tin chuyện này một chút nào.
Nhưng cô lại không hiểu mục đích của họ..