Chính Chủ Trở Về Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Bản thân Hạ Quý Linh lại chẳng quan tâm, cô mỗi ngày sống cho mình, sống cho tương lai, vô ưu vô lo, cả người rực rỡ. Ai nhìn vô cũng thấy là được chăm nôm rất kỹ, không chút qua loa nào.

Quan trọng hơn hết là cô không còn chằng chọc khó ngủ vào đêm, tính tình cũng bớt thất thường đi. Điều sau khiến cô an tâm hướng về tương lai mà không phải lo ngại đứa nhỏ thừa hưởng cái gì không tốt từ mình. Điều trước lại phải cảm ơn người đàn ông thiếu EQ nhưng vô cùng thương vợ đã nỗ lực và hi sinh vắt hết óc ra mà điều tiết tâm lý cho vợ.

Nếu có điều gì nuối tiếc thì chính là hôn lễ của họ Hạ Quý Linh đã quyết định hoãn lại, đợi cô sinh đứa nhỏ ra rồi làm. Lúc đó sẽ có con gái thay họ rải hoa tươi trên lễ đường, nhân sinh tròn vành vạnh.

À đúng rồi, như nguyện vọng của Hạ Quý Linh, đứa nhỏ trong bụng cô quả thật là con gái.

Điều này khiến cho tâm lý muốn mua sắm của hai người phụ nữ tăng cao ngút ngàn. Con gái mà, có thể tha hồ trưng diện không phải sao. Quá tốt.

“Ê, bà đã xem bộ phim mới của đạo diễn Hồ chưa?”

“Là bộ phim có nữ chính chưa từng thấy bao giờ kia à?”

“Đúng đúng!”

Hạ Quý Linh vô thức khựng lại động tác múc ống hút, đưa mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh. Ở nơi đó cô nhìn thấy hai nữ sinh đang chụm đầu xem điện thoại.

Hai cô gái kia vẫn chưa biết gì, vẫn còn đang nhiệt tình thảo luận: “Tôi chắc chắn là chưa từng thấy diễn viên đóng vai nữ chính nào bao giờ. À không, tôi chưa thấy cô nàng đóng phim lần nào, mà thấy của cô nàng rồi.”

Hạ Quý Linh có chút tò mò khó hiểu nghiêm túc lắng nghe.

“ nào? Ở đâu?”

“Ở đây này!”

Lại thêm một lúc.

“A, mà khoan. Tôi thấy cô ta nhìn quen quen.”

“Tôi chính là muốn nói vậy đó!”

Âm thanh của họ kích động không thôi, khiến Hạ Quý Linh cũng hứng thú theo.

“Con đang nghe gì vậy?”

Cử chỉ của cô rốt cuộc đánh động mẹ Hằng, bà chợt hỏi.

Âm thanh của bà không nhỏ, cũng không cố ý hạ thấp, cho nên hai cô gái kia cũng nghe thấy, vô thức quay đầu nhìn lại. Bất thình lình cùng cô mắt đối mắt.

Hạ Quý Linh nhìn thấy sự giật mình trong mắt hai cô gái, cô cười cười, cũng không có chột dạ.

Ngược lại là hai cô gái kia âu lo nhìn nhau, sau đó cúi đầu thấp giọng dò hỏi nhau: “Ê, đó là…”

“Ừm ừm!”

Cô nàng còn lại không đợi bạn mình nói hết đã gật đầu như giã tỏi. Dáng vẻ kia có chút càng ngày càng kích động rồi.

Mẹ Hằng cũng để ý thấy, thân hình vô thức gồng lên chờ phát động. Xem xem ai dám xông lên bà sẽ tuốt gươm ra trận liền. Hạ Quý Linh nhìn mà buồn cười.

Nhưng rất rõ ràng là mẹ Hằng lo lắng quá nhiều. Hai cô gái kia có vẻ bình tĩnh hơn cái vẻ ngoài kích động của họ, thế mà không có lại đây làm phiền cô. Mặc dù sau đó họ vẫn lén lút nhìn tới, đồng thời trau đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận với nhau rất hăng hái.

Như vậy cũng tốt, Hạ Quý Linh cười nhẹ nhỏm. Nếu tất cả mọi người đều là người lý trí như thế thì tốt quá rồi, sẽ đỡ đi rất nhiều chuyện.

Nhưng cũng vì chuyện này mà Hạ Quý Linh không nghe được chuyện họ vừa nói nữa.

Cũng không sao, cô chỉ là bỗng nhiên nghe thấy có người nhắc đến Lục Tư Nhiên nên mới vô thức dỏng tai lên nghe. Nói ra từ sau lần đó cô không còn tương tác gì với cô ta nữa. Cô chỉ biết sau đó Lục Tư Nhiên có nhận mấy cái đại diện nhỏ, bước đầu cho công chúng nhận thức về cô ta. Hiện tại bộ phim đầu tiên cô ta đóng, cũng là bộ phim đầu tiên đóng vai chính phát sóng rồi, thật là nhanh. Bởi vì cách ra sân của Lục Tư Nhiên quá bắt mắt nên cô không cần nghĩ cũng biết mức độ phủ sóng tốt cỡ nào.

Ngẫm lại những lời không rõ ràng người đàn ông kia nói, Hạ Quý Linh thắc mắc không biết rốt cuộc anh định làm cái gì. Chỉ biết Lục Tư Nhiên hiện tại đang rất vui vẻ đi.

Nhưng thật ra Hạ Quý Linh đoán không quá đúng. Lục Tư Nhiên hiện tại không phải quá vui vẻ.

Ngược lại, công chúng bởi vì bộ phim mà biết càng nhiều về cô ta thì cô ta càng khó chịu.

“Chị Hà, rốt cuộc bao giờ công ty mới cho tôi nhận bộ phim khác?”

Lục Tư Nhiên đè nén bất mãn cùng nôn nóng trong lòng, khó chịu nhìn Hà Phỉ gặng hỏi: “Chị nói đợi bộ phim đầu tiên tôi đóng ra mắt công chúng, cái này tôi hiểu. Bởi vì tôi chưa có kinh nghiệm nên muốn lọt vào sự chú ý của đạo diễn là quá khó. Mặc dù tôi cảm thấy tôi có thể thử những vai nhỏ, vai phụ để lấy kinh nghiệm, cái đó chỉ cần để tôi đi thử vài là được. Hiện tại phim cũng đã công chiếu rồi.”

Mặc dù cô ta mới vào nghề nhưng độ hiểu biết với nghề này lại không hề ít tí nào. Chưa có một diễn viên mới nào lại rảnh rỗi như cô ta, cả ngày không làm gì cả.

Không nhận phim cũng không tính, đã vậy cô ta còn không được nhận thêm đại diện nào. Những đại diện trước đó chỉ ký hợp đồng ngắn hạn, chỉ gói gọn trong một mẫu mã thôi nên rất nhanh đã kết thúc rồi.

Cô ta quá rảnh, rảnh đến mức cô ta bắt đầu bất an.

Nhưng cô ta bất an là đúng.

Hà Phỉ im lặng nhìn cô ta, trong mắt có vô hạn thương hại.

“Sao chị lại nhìn tôi như vậy?”

Lục Tư Nhiên sao lại nhìn không ra, nhưng cô ta không nghĩ ra nổi nguyên nhân, hay lo sợ mà không dám phán đoán vô căn cứ, chỉ có thể thúc giục: “Chị nói đi chứ!”

Hà Phỉ lúc này cũng lên tiếng: “Cô không cần phải bận tâm chuyện này nữa.”

“Cô nói cái gì? Bận tâm cái gì? Không cần là sao??”

Lục Tư Nhiên muốn phát điên lên. Hai mắt long lên sòng sọc.

Hà Phỉ nhìn cô ta, bỗng nhiên thở dài mệt mỏi. Nói thật thì đừng nói Lục Tư Nhiên, đến cả chị ta cũng cảm thấy ác ý tràn ngập khắp nơi.

Nếu lúc đầu chị ta còn giữ thái độ ngờ vực thì theo thời gian trôi đi, sự thuận lợi của Lục Tư Nhiên khiến chị ta thật sự cho rằng cô ta nói đúng. Chị ta đã muốn buông tâm, tự nói có lẽ người đàn ông kia vẫn còn chút từ bi đối với Lục Tư Nhiên. Kết quả khi cả chị ta lẫn Lục Tư Nhiên đều buông lỏng phòng bị thì tai ương giáng xuống, đến cả chị ta cũng thấy choáng váng, không tài nào ngờ nổi, cũng cảm thấy rét tâm.

Ai mà ngờ… Ai mà ngờ a… Cái đang đợi Lục Tư Nhiên lại chính là lúc cô ta nhìn thấy ánh rạng đông của sự nổi tiếng.

Thời điểm Hà Phỉ bước ra từ phòng của Mặc Khiêm chị ta vẫn chưa bình tĩnh lại, rồi còn bất chi bất giác bật cười hồi lâu, cười đến chảy cả nước mắt còn trong lòng thì lạnh lẽo vì thủ đoạn của người đàn ông kia. Ha hả!

“Đành vậy, chuyện này trước sau gì cô cũng biết thôi.”

“Chị rốt cuộc muốn nói cái gì!?”

Lục Tư Nhiên không kiềm giữ nổi tính tình mà hét ầm lên.

Hà Phỉ lòng đầy thương xót, cũng không tính toán với cô ta. Dù sao sau này có lẽ bọn họ cũng không tiếp xúc với nhau nữa.

“Như lời của công ty, từ giờ cô không cần nhận thêm tài nguyên nào nữa. Nhưng bởi vì hợp đồng của cô còn, lúc trước cô ký với công ty là năm năm, cho nên trừ khi cô bồi thường hợp đồng, nếu không cô không thể đóng phim, không thể nhận đại diện.”

Hà Phỉ nhìn cô ta đầy thương hại: “Cứ thế lãng phí năm năm… Lục Tư Nhiên a Lục Tư Nhiên.”

“Khi mà miếng thịt thơm đã dâng đến miệng, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt lại không thể ăn, chỉ có thể nhìn mọi thứ vất vả làm ra lãng quên theo thời gian. Năm năm… Có khi không chỉ là năm năm. Cho dù có nơi thay cô trả tiền bồi thường… À không, chắc không có ai dám đắc tội với Hằng thị mà rước cô về đâu. Cho nên cả đời này của cô xem như tạm biệt với giới giải trí, không bao giờ có cơ hội nổi tiếng nữa. Cho nên mới không có đại diện để nhận thêm, không có bộ phim mới nào a…”

Lục Tư Nhiên đã choáng váng đến như hóa thành tượng đá rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui