Mẹ Hằng tít cả mắt, ôm cháu gái cười như được mùa.
Sau khi Hạ Quý Linh sinh đứa nhỏ xong đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hằng Thời từ lúc đó vẫn luôn thủ ở bên cạnh giường, trông cô ngủ.
Cả người anh không nhúc nhích, cứ như đã biến thành một bức tượng. Chỉ có ánh mắt là chăm chú nhìn khuôn mặt của người trên giường.
Mẹ Hằng với ba Hằng liếc nhau, cảm thấy như vậy không được liền nhịn đau đem con đưa cho hắn.
Hằng Thời theo bản năng nhận đứa bé, vậy mà động tác thuần thục đến không ngờ, thuận lợi đem đứa bé mềm nhũn cứ như không có xương ôm trong khuỷu tay. Hắn cũng không luống cuống, nét mặt như thường nhìn đứa con mới ra đời.
Bởi vì sinh thường nên đứa nhỏ vô cùng cứng cáp, tóc đen như mun, đôi mắt đen láy rất có tinh thần, vậy mà chưa có mệt mỏi ngủ mất, còn ở nhìn hắn. Hai cha con nhìn nhau một tẹo, sau đó Hằng Thời khẽ đong đưa cánh tay, đứa nhỏ liền ngáp một cái, ngủ mất.
Cảnh tượng này quá đỗi bình yên khiến người ta nhũn tim. Mẹ Hằng âm thầm tách tách chụp vào tấm, ý đồ muốn lưu giữ quá trình lớn lên của đứa nhỏ và cha mẹ nó.
Sau khi nó ngủ Hằng Thời đem nó đặt ở bên cạnh người con gái, sau đó hắn lại tiếp tục nhìn. Lần này là nhìn người kia một chút, người nọ một tí, thế mà cho người ta cảm giác nhìn ra mùi ngon.
Ba mẹ Hằng cười thầm nhìn nhau, sau đó không có quấy rầy một nhà ba người nhà họ mà rủ nhau đi ra ngoài.
Mặc dù đứa nhỏ sinh ra có chút bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu, thứ gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị cả, cũng không đến mức luống cuống tay chân. Hạ Quý Linh ngủ chừng hai tiếng thì tỉnh lại trong tiếng ê a của đứa con mới sinh. Lúc cô nhìn lại thì thấy đứa nhỏ ngủ sau cô nhưng tỉnh lại trước cô vì đói đang chơi đùa cùng ngón tay của ba nó, đặc biệt có tinh thần.
Người đàn ông mặt mày không có nhiều biểu tình lắm nhưng có thể nhìn ra sự dịu dàng bên trong những hành vi cử chỉ của hắn. Hạ Quý Linh cứ vậy nhìn đến nhũn lòng, không nghĩ đi phá hủy khoảnh khắc này.
Mãi cho đến khi Hằng Thời phát hiện cô tỉnh lại trước.
“Tỉnh rồi?”
Anh khẽ vươn bàn tay mới rồi còn để cho con mình chơi sờ soạn bên má cô, dịu dàng hỏi: “Mệt lắm không?”
Hạ Quý Linh lắc đầu: “Em muốn xem con.”
Lúc ở trong phòng sinh, trước khi mệt mỏi thiếp đi cô đã nhìn qua rồi, chỉ là nhìn một cái sao đủ.
Cô vừa nói vừa chống tay ngồi dậy.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt dựng cái gối đầu lên cho cô dựa vào, một tay vẫn vững vàng đỡ đứa con, một chút luống cuống cũng không có, khiến người an tâm vô cùng.
So với ai Hạ Quý Linh biết rõ anh chồng nhà mình từng học qua một khóa chăm trẻ sơ sinh. Nói ra thì là cả hai vợ chồng cùng nhau học, chỉ là bộ dáng người nào đó học còn bài bản, khiến người thèm nhỏ dãi hơn.
Ngẫm mà xem, một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng kiên nhẫn tỉ mỉ bế một đứa bé mềm nhũn ghẹo người mà vẫn đẹp trai lóa mắt, ai lại không thèm.
Sau khi để cô ngồi ổn rồi anh mới đem con đưa cho cô.
Đứa nhỏ cảm giác được mẫu tử liền tâm liền đưa tay túm lấy vạt áo cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú, như muốn đem hình bóng của cô khắc vào trong bộ não nhỏ của nó.
“Tiếu Tiếu của mẹ thật xinh đẹp quá!”
Hạ Quý Linh cảm thấy tim mềm nhũn, nhịn không được dụi má lên trán nhỏ trơn lán đẹp đẽ của đứa con rất biết sinh, toàn lấy điểm tốt của cha mẹ nó đắp lên mình thôi.
Cái trán đầy đặn giống cha, khuôn cằm như một khuôn đúc ra cùng sống mũi cao thẳng. Ngược lại đôi mắt linh động lại giống mẹ, lông mi cùng đường cong chân mày nhu hòa nhưng không mất phần khẳng khái, môi hồng da trắng như một tiểu tinh linh nhỏ. Còn chưa được một ngày tuổi đã có thể nhìn ra ngày sau nhất định sẽ là hồng nhan họa thủy cỡ nào.
“Nó giống em, rất hoạt bát.”. Truyện Mạt Thế
Người đàn ông gật đầu, còn không quên bình luận.
Hạ Quý Linh cười ha ha, không chút gánh nặng nói: “Hoạt bát tốt!”
Ánh mắt người đàn ông cũng nhu hòa nhận đồng: “Ừm.”
…
Ngày tháng trong nhà có thêm một đứa nhỏ quả thật là trôi qua nhanh như gió, tiểu công chúa của Hằng gia cũng lớn nhanh như thổi.
Ba tháng, Hằng Mịch Tiếu đã có thể ngồi cứng một chút. Vốn dĩ đứa nhỏ này đã hoạt bát hơn người, quá trình trưởng thành trông có vẻ nhanh hơn những đứa trẻ cùng lứa một chút. Bây giờ nó nằm một chỗ cũng muốn lật người, người nhà sợ không chút ý nó lật úp đụng chỗ này đụng chỗ kia hoặc là đè nặng lòng ngực bẹp mặt không thở được mà phải luôn chú ý tới, quả thật là ngày tháng nhộn nhịp không dứt.
Mắt thấy đứa nhỏ đã vào quỹ đạo, Hằng gia cũng chuẩn bị tổ chức đám cưới bị họ hoãn lại hơn nửa năm, trong miệng đám người thích hóng hớt trên mạng đã nói thành dạng gì rồi, đều đang hóng xem trò cười của Hạ Quý Linh.
Nói ra lần nào Hạ Quý Linh cũng buồn cười. Vốn dĩ cô đã giải nghệ, thời gian lâu dần thì càng không có nhiệt độ mới đúng. Kết quả vì cô dính dáng đến Hằng gia mà đã qua lâu như vậy nhiệt độ vẫn rần rần, khiến bao nhiêu minh tinh phải ghen tỵ nữa.
“Biết làm sao được, ai bảo chồng em quá nổi tiếng.”
Nói xong tự cô lại bật cười. Nói ra thì so với cô, Hằng tổng làm kim cương vương lão ngũ có khi còn nổi tiếng hơn cô ấy chứ. Chỉ là bình thường người ta không dám đưa tin về anh thôi.
Hằng tổng bị vợ cà khịa không nháy mắt lấy một cái, một bên nhanh nhẹn pha sữa cho con một bên nói: “Hôm nay bên lễ phục đã đến tìm em chưa?”
Với địa vị của Hằng gia, Hạ Quý Linh không cần phải đến tận studio để thử váy cưới, trước tiên sẽ có nhà tạo mẫu đến tại nhà tìm cô, thương lượng kiểu dáng trước. Này cũng là vì Hạ Quý Linh còn phải chăm con, nếu đã không cần bôn ba thì cô cứ ngồi luôn ở nhà cho rồi.
“Họ hẹn buổi chiều mới đến.”
Hạ Quý Linh ôm đứa con lẽo đẽo theo sau người đàn ông như một cái đuôi vào tận nhà bếp. Đứa nhỏ linh động y a kéo tay ba mình, không biết là đòi sữa hay đòi ba ba chơi với nó nữa. Nhưng tóm lại là làm phiền ba nó pha sữa cũng không linh hoạt như thường, dù vậy trên mặt anh cũng không có chút nào không kiên nhẫn, vô cùng bao dung cho đứa con nhỏ hiếu động của mình.
Hạ Quý Linh bỗng nhiên nói: “Ba tháng đã cai sữa mẹ rồi có phải quá sớm không, em cũng không có bận gì…”
Cô chưa nói xong đã thấy người đàn ông kiên quyết lắc đầu: “Con không có ngại uống sữa hộp, có thể cai sớm thì càng tốt.”
Hắn nói được đường hoàng nhưng Hạ Quý Linh biết nguyên nhân là vì cô. Còn không phải là vì mỗi đêm đứa nhỏ này phải ăn sữa mấy lần, lần nào cũng cần cô tỉnh lại cho nó uống sữa, mỗi lần đều không ngủ ngon được, vô cùng vất vả sao. Người đàn ông nào đó nhìn không được, lại không thể thay vợ làm việc đó, nhịn mấy tháng trời mới nhịn xong, không chút do dự bắt con hắn cai sữa mẹ.
Dù kết quả là hắn phải thay cô nửa đêm tỉnh lại pha sữa, lại cho con uống sữa, ngược lại hắn còn vui lòng.
Hạ Quý Linh cảm động lắm lắm, không nhịn được hôn cái chóc lên khuôn mặt đường hoàng của hắn, nhẻm miệng cười.