Người đàn ông vẫn là quần kaki cùng áo sơ mi đơn giản nhưng không mất quý khí, hai ống tay áo cuộn lên tới khuỷu tay thuận tiện cho anh cầm kẹp nướng màu bạc trở từng miếng thịt trên giá, thuận miệng đáp: “Khu này mới hoàn thiện được ba năm thôi. Lúc đó em đang đóng phim, làm gì có thời gian đến đây.”
Cho nên cô không biết cũng là bình thường thôi.
Quả nhiên Hạ Quý Linh lập tức nhận đồng thuyết pháp này của anh mà không để bụng nữa.
Ngược lại cô quan tâm có thể chơi hết cả khu này hay không thôi.
“Nơi này rộng lắm không?”
Một buổi sáng nay họ đã chạy loăn xoăn ở khu vườn cây ăn trái thân gỗ, mắt thấy cũng đi được kha khá rồi, hiện tại đang ngồi trong chòi nghỉ mát trên bãi cỏ chiếm diện tích lớn nhất của khu sinh thái, tầm mắt bao quát được rất xa, bên cạnh có suối mát chảy róc rách từ trong núi ra.
“Rộng.”
Hằng Thời đặt kẹp nướng xuống, cầm đĩa thịt anh vừa nướng đi đến chỗ hai mẹ con vừa đáp: “Trừ những nơi chúng ta vừa đi qua thì vẫn còn đỉnh núi bên cạnh, khu vui chơi sau núi cùng nông trại chăn nuôi, vườn ươm, nhà kính cùng cánh đồng hoa.”
Hạ Quý Linh càng nghe càng mở to mắt. Cô mới không nghĩ cái nơi này lớn đến vậy. Thế mà họ chỉ mới đi được một phần ba thôi.
Lúc cô định nói chuyện thì đã được người đàn ông nhanh tay nhét vào miệng một cuộn thịt cuốn với rau cải chấm nước sốt nhìn vô cùng mê người. Cô vô thức há miệng cắn lấy, vừa nhai đôi mắt vừa phối hợp nheo lại đầy thích ý.
Ánh mắt người đàn ông cũng nhu hòa theo.
“Y nha!”
Có lẽ là trông cô ăn quá ngon nên đứa con đang uống sữa đến núm sữa cũng phun ra, nha nha vung tay tỏ vẻ,
Hạ Quý Linh cười ha ha nhưng lại không chút tự giác trêu chọc con mình: “Bảo bối thích à.”
“Nha nha!”
Đôi mắt đứa con tròn vo, sáng rực rỡ mở đôi môi chúm chím dễ thương vẫn còn vương vệt sữa của nó ra đáp lại. Đổi lại là một câu không nên thân của mẹ nó: “Nhưng mà con còn chưa ăn được đâu, ha hả!”
Hằng Mịch Tiếu tiểu bấy bì nào hiểu mẹ nó nói cái gì, bị mẹ mình hớn hở hôn cái chóc lên má cứ cười khanh khách, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. Sau đó vẫn là bị mẹ nó nhét núm sữa vào miệng lại, ngoan ngoãn ăn sữa của nó thêm vài năm nữa.
Người đàn ông sủng nịnh nhìn hai mẹ con hỗ động với nhau không hề xen vào, chỉ phụ trách làm hiền thê lương mẫu nướng thịt, lại phục vụ vợ yêu ăn uống chu đáo. Lâu lâu sẽ được vợ hôn một cái, hoặc là mình trộm liếm sạch vệt nước sốt bên môi vợ làm thù lao. Bản thân không cần ăn gì cũng thấy thỏa mãn.
Đám người gần đó tùy thời vẫn luôn để ý bên này vô tình bị nhét cho một ngụm cơm chó nghẹn đến cuống họng cũng chỉ biết hâm mộ rồi tiếp tục ăn. Đối với việc này vị trợ lý nào đó đã sớm đoán được, thà xung phong nhận việc ở công ty trong lúc ông chủ đi chơi tỏ vẻ bản thân vô cùng lý trí.
…
Lúc Tống Bách đến hôn lễ khách khứa vẫn còn chưa có đến được một phần hai. Hắn nhìn hôn lễ được tổ chức xa hoa, cổng vào toàn hoa tươi xếp hàng dài toàn do những đại diện thương mại lớn đưa tới mà không khỏi cảm khái.
Vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Hằng Thời đứng đón khách ở gần đó. Cùng với anh làm việc này còn có Mạc Nghiêm, thân là con trai bạn thân của mẹ Hằng hôm nay hắn xem như là phù rễ vinh dự của đám cưới. Bởi vì vẻ ngoài dễ gần mà đa số người đến đám cưới đều tự nguyện bắt chuyện với hắn hơn là Hằng tổng lạnh lùng của chúng ta. Cho nên Hằng Thời cũng không có bận bịu gì, vừa hay nhìn thấy Tống Bách thì dời bước về phía hắn.
“Hoan nghênh.”
Khó được Hằng tổng ôn hòa với tình địch trước đây mà đưa tay ra.
Tống Bách đã sớm từ bỏ làm gì so đo, đôi khi nhìn người nào đó ghen bậy ghen bạ còn có ác thú quái lạ đưa tay nắm lại: “Chúc mừng.”
“Đây là bạn gái tôi.”
Bên cạnh đó hắn còn không quên giới thiệu người đi chung với mình hôm nay.
“Xin chào Hằng tổng.”
Làm fan bấy bì của Hạ Quý Linh, bạn gái của Tống Bách chính là cô fan nhỏ ở nhà hàng trên vịnh đảo lúc trước không nghĩ tới sẽ được đi dự đám cưới của thần tượng kích động vô cùng, lại đâm ra có chút câu nệ, bẻm lẻm nhìn Hằng Thời chào lại. Sau đó còn không quên ngó nghiêng: “Cái đó, chị Quý Linh đâu ạ?”
Hằng Thời nhìn đôi mắt biết phát sáng, chói mù ánh hào quang thần tượng của cô nàng thì hiểu, cũng khó được ôn tồn đáp: “Cô ấy đang makeup phía sau. Có muốn đi vào xem không?”
Đối với việc tình địch có bạn gái, bạn gái còn là fan nhỏ trước đây của vợ yêu, Hằng Tổng biểu thị vô cùng khoan dung mà tỏ vẻ.
“Được ạ!?”
Điềm Mật Mật chỉ thiếu nước hai mắt tỏa sáng nhìn anh kích động hỏi lại.
Hằng Thời vừa gật đầu cô bé đã chạy đi ngay, bỏ luôn cả bạn trai mình ở lại, một chút lưu luyến cũng không có.
Tống Bách: “…”
Hằng Thời ngoài không cười trong cười hờ hờ, không định cho hắn đuổi theo mà khách khí mời hắn vào bên trong.
Thật ra lúc Hạ Quý Linh mang thai Tống Bách đã từng đến thăm cô mấy lần, sau khi cô sinh hắn cũng tới, còn tham dự lễ thôi nôi của con cô nên hai người đàn ông cũng không tính là xa lạ. Mặc cho trong lòng Hằng tổng vẫn tồn lại một tia cảnh giác với anh chàng bạn thân của vợ kiêm tình địch cũ của mình này.
“Lần trước đâu thấy anh dẫn theo cô gái kia?”
Tống Bách khẽ khựng lại một chút khi nghe thấy lời này nhưng rất nhanh đã bình thường lại. Hắn không cần nhìn cũng biết được người đàn ông có ẩn danh giấm tinh này đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn nói: “Cô ấy là nhân viên ở chỗ ba tôi, tính tình có phần trong sáng hoạt bát. Chúng tôi cũng có thể xem là chung đụng với nhau lâu ngày sinh tình. Cô ấy ngại không dám nói ra nên chúng tôi cũng mới chính thức quen nhau gần đây thôi.”
Mặc dù giọng điệu của hắn nghe thật bình thường nhưng có thể cảm giác được một tia dịu dàng khi nhắc đến Điềm Mật Mật. Tình cảm bên trong không phải là giả.
Cho nên Hằng tổng, anh có thể an tâm được rồi đi.
Tống Bách cất giấu lời nói này ở trong lòng, đương nhìn thấy Hằng tổng ra gật đầu rất nhỏ đến không thể nhìn thấy. Đặng nghe anh nói: “Cô ấy là fan của Quý Linh à?”
“Ừm.”
Tống Bách phản ứng lại rất nhanh sau cú móc cua của Hằng Thời, lúc nói còn buồn cười: “Lúc tôi còn chưa về nước, đến tiếp quản nhà hàng của ba tôi thì hai người họ đã có dịp quen biết nhau do Quý Linh hay đến đó ăn bánh ngọt. Cô ấy cực thích Quý Linh.”
Trong lúc họ nói chuyện Hằng Thời đã dẫn Tống Bách đến khu người nhà. Bởi vì xét đến tính chất Hạ Quý Linh không có thân nhân nên họ không có phân chia nhà trai hay nhà gái mà gộp chung lại luôn. Lúc này ở đó đã có thân bằng quyến thuộc của Hằng Thời ngồi khá đông. Thân là chú rễ Hằng Thời còn phải chủ trì đại cuộc nên anh giao lại Tống Bách cho mẹ mình đang nhận trách nhiệm trông Hằng Mịch Tiếu rồi rời đi.
Từng có dịp gặp qua mẹ Hằng lúc đi thăm Hạ Quý Linh, Tống Bách rất nhanh chóng chào hỏi bà, ánh mắt lại đăm đăm nhìn chằm chằm tiểu Mịch Tiếu trong tay bà.