“Ha hả! Thích không?”
Mẹ Hằng nhìn trong mắt, vừa cười trêu vừa lắc lắc cục bột nếp trơn mềm trong lòng với hắn: “Muốn bế không?”
Tống Bách nhịn một chút rồi không kiềm được nói: “Cháu thử xem.”
Ai biết hắn vừa nói xong đã bị mẹ Hằng nhét đứa nhỏ vào lòng hắn.
So với Hằng tổng ta, chàng Tống liền luống cuống tay chân.
Có lẽ vì hắn không biết cách bế làm đứa nhỏ đau nên Tiếu Tiếu bấy bì đưa cặp mắt tròn vo vừa mới no sữa đặc biệt có tinh thần nhìn hắn. Tống Bách cảm thấy trái tim mình nhũn ra, dựa theo cách dạy của mẹ Hằng học cách bế đứa nhỏ sao cho đúng rồi cùng đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, càng nhìn càng muốn sinh một đứa.
“Chàng trai, thích trẻ con thì sinh một đứa đi.”
Mẹ Hằng cười ha hả không chút câu nệ gợi ý. Chưa đợi Tống Bách đáp lại đã hỏi: “Nhưng mà trước đó phải có vợ cái đã. Cháu đã có gia đình chưa?”
Xem, bệnh nghề nghiệp của mẹ Hằng lại muốn tái phát rồi.
May mà Tống Bách không có chú ý, tâm hắn đều đang đặt hết lên cục bột nếp trơn mềm trong ngực, bị nắm tay nhỏ của đứa bé bắt làm tù binh nên nghe gì đáp nấy: “Dạ, con có bạn gái rồi thưa dì.”
“Ây dà, có bạn gái rồi à. Vậy cũng xem như bước ra bước đầu tiên đến gần mục tiêu rồi.”
Mẹ Hằng tuy rằng có đôi chút mất mát nhưng vẫn cười híp mắt nói.
Tống Bách có khi vẫn chưa nghe ra, cho nên hắn cũng may mắn thoát khỏi cảm giác xấu hổ vì sự nhiệt tình của những quý bà nhàm rỗi sinh nông nổi. Một đặng hắn cảm thán: “Nó lớn thật nhanh. Lần trước nó còn…”
Hắn không biết nên hình dung thế nào, nhưng tóm lại là biểu tình của hắn chọc cười mẹ Hằng. Bà ha hả nói: “Đứa nhỏ sơ sinh thường rất nhanh dài ra, đúng là có cảm giác lớn nhanh như thổi.”
Tống Bách vô cùng tán thành gật đầu nhận đồng.
Cơ mà mẹ Hằng nói rất đúng tâm ý của Tống Bách. Lúc trước không cảm thấy cưới vợ sinh con là chuyện cần phải bận tâm hàng đầu. Trai tráng bây giờ thường có xu hướng cưới vợ trễ, ít nhất cũng phải lăn lộn bên ngoài xã hội đến năm ba mươi mới nghĩ cưới vợ. Bây giờ tự nhiên hắn cảm thấy sớm sinh một đứa cũng rất tốt, như cục bột nếp này thì hắn liền cảm thấy tương lai vô cùng đáng mong đợi, hôn nhân gia đình càng không phải gông cùng xiềng xích mà là tháng ngày hạnh phúc.
Đương nhiên, tiền đề là có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trước rồi.
Nhưng ít ra chúng ta vẫn có mục tiêu để cố gắng đúng hay không.
“Xin cho đôi tân nhân một tràng pháo tay thật nồng nhiệt nào!”
Tiếng của MC dẫn chương trình vang dội khắp cả đại sảnh, nối tiếp phía sau là tiếng vỗ tay rào rào hòa trong tiếng nhạc cưới vui tươi.
Bên trên thảm đỏ, đôi tân nhân hạnh phúc nắm tay nhau tiến về trung tâm lễ đài.
Ở phía trước họ Mạc Nghiêm thân làm phù rễ nở nụ cười đẹp trai bế tiểu Mịch Tiếu mới bốn tháng tuổi còn không quên cầm theo lẳng hoa, mượn tay bé rải đi những cánh hoa tuyệt đẹp, trải đường cho ba mẹ của nó tiến về đoạn cuối của tình yêu. Đó là hôn nhân, là hạnh phúc mĩ mãn.
“Chúc mừng hai người.”
Trước khi đi xuống Mạc Nghiêm đưa đứa nhỏ trong tay cho ba của nó còn không quên nói: “Ầy, tự nhiên tôi cũng muốn cưới vợ.”
“Dì Doãn nhất định rất vui khi nghe anh nói câu này.”
Hằng Thời nhận đứa con đang mở to mắt nhìn khắp nơi không quên đáp lại hắn, nhận lại một cái cười cười méo sẹo của hắn.
Ở bên dưới đài lúc đó mẹ Mạc cũng đang tỉ tê tiếc hận với mẹ Hằng: “Hầy, bà nói xem làm sao mới khiến thằng nhóc kia mau mau cưới vợ, sinh cháu nội cho tôi đây.”
Mẹ Mạc thèm cháu muốn điên rồi. Đặc biệt là sau khi Hằng Thời có một cái kết viên mãn thì bà càng gấp hơn nữa. Kết quả của việc này là bà càng tích cực đề cử con dâu cho con trai, khiến Mạc Nghiêm dạo gần đây rất là lao đao vì phải đối phó với mẹ mình.
Mẹ Hằng làm người cũng xem như nhìn Mạc Nghiêm lớn lên, bà cũng có ý thức gấp gáp muốn yên bề gia thất cho đứa con nuôi này sau khi con trai đã êm thấm thấp giọng ra chủ ý: “Hay là bố trí cho nó đi xem mắt?”
Mẹ Mạc vừa nghe liền cảm thấy vô cùng khả thi mà vỗ tay độp độp tỏ vẻ chủ ý này quá hay, sao trước đó bà không làm luôn đi nhỉ, chỉ nói miệng thôi thằng con kia của bà cứ nghe tai này lọt qua tai khác.
Mạc Nghiêm đáng thương không biết những ngày tháng sắp tới sẽ sôi hỏng bỏng không thế nào. Cho dù thời điểm này hắn đã có ý thức tính đến chuyện hôn nhân nhưng cũng không phải bị mẹ mình xem là trai ế bắt đi xem mắt khắp nơi đi.
Đứng ở gần đó vô tình nghe được cuộc đối thoại này Điềm Mật Mật không khỏi che miệng cười trộm. Đặng cô cảm thấy bản thân mình và Tống Bách thật tốt, có thể trước tiên tìm được người mình thích, cho dù tương lai không biết có đi được đến cuối cùng hay không nhưng chung quy vẫn không cần bị em là trai lỡ gái ế bị người nhà thúc hôn mà kích động nắm tay người bên cạnh. Lúc Tống Bách cúi đầu xuống nhìn cô, Điềm Mật Mật lộ ra cái răng khểnh cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
Tống Bách giật mình, nhưng rất nhanh đã cười đáp lại, trở tay ôm eo cô gái nhỏ bên người mình, sau đó cùng cô dõi mắt nhìn lên khán đài. Ở nơi đó đôi tân nhân đang trao nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến của đông đảo khách nhân đến chúc mừng cho họ. Ở giữa còn có đứa con thơ khiến cho hạnh phúc này càng thêm viên mãn.
Khi đôi tân nhân trao cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt quyến luyến, tiểu Mịch Tiếu bị ôm giữa cha mẹ nó cũng muốn tham gia náo nhiệt mà hai tay nắm vạt áo của hai người, rướn cổ bẹp một cái lên mặt họ.
Cả khán phòng ầm ỉ cười ha ha.
Bị đứa con quấy rầy, nụ cười trên môi Hạ Quý Linh chưa từng tắt đi dù chỉ một chút cùng người đàn ông thâm tình nhìn nhau. Bên trong đôi mắt của hai người có bao nhiêu lời muốn nói đều hóa thành một nụ hôn rơi trên má đứa con nhỏ.
“Y a!”
Tiểu Mịch Tiếu được ba mẹ bẹp bẹp lên má cười tít cả mắt, lộ cả hai cái răng be bé mới mọc, vô cùng đáng yêu.
Có phải chăng, bé chính là người hạnh phúc nhất?. truyện đam mỹ
Tất nhiên rồi.
Hằng Mịch Tiếu năm mười tám tuổi vẫn nhìn thấy cha mẹ mình hạnh phúc bên nhau như ngày đầu, cô nở nụ cười khiến bao nhiêu người điêu đứng chắc chắn một câu như vậy trong lòng. Khi đó Hằng Mịch Tiếu đã đủ lớn, đủ để hiểu cái gọi là tình yêu là như thế nào, mới biết được bản thân hạnh phúc bao nhiêu khi là kết tinh của một tình yêu đẹp đến mức khiến người ao ước.
Hết.