Chính Là Không Ly Hôn

Quen cửa quen nẻo đi xuyên qua đầu hẻm chật hẹp, Yến Thù Thanh ngừng lại trước cửa một ngôi nhà cũ nát.

Cách đó không xa trên núi là khu biệt thự dành cho người quý tộc, khoảng cách chỉ bằng một con đường cái, thế nhưng bên trong nội thành lại là xóm nghèo nổi danh.

Nhà ở thấp bé rách nát san san nối tiếp nhau nằm cùng một chỗ, bị mấy ngôi nhà cao tầng xung quanh vây kín, so với trình độ phát triển của thành phố hiện nay khu nhà cũ kĩ này hiện ra hoàn toàn không hợp.

Mà nơi cũ nát này, chính là nhà Yến Thù Thanh.

Từ lúc ba tuổi được cha nhận nuôi, trước khi nhập ngũ anh đã sống ở đây hơn hai mươi năm, bây giờ nhìn lại đường phố quen thuộc, trong lòng vừa mới bị Cận Hằng làm cho hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, có lẽ hai ngày nay gặp quá nhiều chuyện, vào lúc này đứng ở chỗ này anh mới ý thức được bản thân rất nhớ nhà, thậm chí ngay cả Cận Hằng tự ý quyết định đem anh vứt ở đây, cũng không khó tiếp nhận như vậy.

Trong lúc đang nhớ lại, xa xa truyền đến âm thanh quen thuộc, "Ơ, đây không phải Tiểu Yến sao, hôm nay trở về thăm ba mẹ à?"

Yến Thù Thanh theo tiếng quay đầu nhìn lại là ông bác Trương hàng xóm, lúc này anh mới nhoẻn miệng nở nụ cười, "Đúng ạ, ngày hôm nay quân bộ cho ngày nghỉ cháu liền trở lại thăm nhà một chút, bác Trương gần đây bác thế nào rồi ạ?"

"Ha ha, vẫn khỏe vẫn khỏe, đứa nhỏ này thật là có tâm, lần nào nhìn thấy bác cũng đều hỏi thăm một câu, so với thằng con trai không bớt lo của bác cháu tài giỏi hơn nhiều lắm, lần này còn lập được công lớn, lại còn được lên truyền hình! Khá lắm! Thằng nhóc này thật sự rất có tiền đồ, quả thực không phụ lòng mong đợi của ba cháu."

Ông bác Trương một bên vỗ chân của mình một bên cười nói, "Ba cháu gặp người nào cũng khoe thành tích của cháu, vừa nhắc tới đứa con trai làm thiếu tá, đôi mắt cười không thấy ánh mắt trời, ngày hôm trước ông ấy còn nói cháu sắp được thăng chức thành Đại Tá, có phải thật hay không? Nếu là thật thì phải chúc mừng một phen a, dù sao cháu cũng từ một sĩ quan nhỏ nhoi mới phấn đầu trở thành đại quan cao cấp."

Vừa nghe lời này, da đầu Yến Thù Thanh không khỏi tê rần, vội vàng vung vung tay, "Nào có chuyện đó a, bác đừng nghe cha cháu nói mò, ông ấy rất thích nói chuyện phiếm, sau này bác đừng nghe ông ấy cằn nhằn nữa là được, bác Trương bác đi đứng không tốt, những thức ăn này cháu giúp bác xách về."

Nói xong anh đỡ lấy bác Trương, vội vàng dời đi đề tài, thực sự không nguyện ý nghe người ở quê nhà nhắc đến việc này, anh thực sự không hiểu bản thân anh chỉ là một thiếu tá nho nhỏ, ngày mai không chừng ngay cả chức vị cũng không giữ được chứ đừng nói là thăng chức, đến cùng có cái gì đáng để cha anh khoe khoang khắp nơi.

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, sau khi đưa bác Trương về nhà, sắc trời cũng dần tối xuống.

Giơ tay gõ cửa nhà một cái, trong chốc lát bên trong liền truyền đến âm thanh kế mẫu, "Ai vậy?"

"Dì Trương, là con Thù Thanh, con đã trở về." Yến Thù Thanh cười đáp lời, thế nhưng trong nhà nhất thời không còn âm thanh.

Qua thật lâu sau cửa lớn mới "Cọt kẹt" một tiếng mở ra, bên trong một phụ nữ trung niên dò đầu ra, liếc mắt nhìn anh, thần sắc cổ quái nói, "Tại sao con lại trở về?"

Trong quá khứ mỗi lần trở về, dì Trương đều sẽ vui vẻ ra mặt, bây giờ lâu như vậy không gặp, bà ấy không chỉ không có nhiệt tình, thậm chí ngay cả cái khuôn mặt tươi cười đều không có, điều này làm cho Yến Thù Thanh không khỏi sững sờ, lúng túng sờ sờ đầu, "Đây không phải là đi ra ngoài quá lâu rất nhớ dì và cha cho nên mới trở về sao, dì Trương lẽ nào dì không nhớ con sao?"

Lời này khiến biểu cảm của dì Trương càng thêm quái lạ, nhìn anh chằm chằm đã lâu mới mở cửa ra, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, "Được, trước đi vào đi, cha con vẫn nhắc đến con, ông ấy vẫn luôn mong con trở lại."

"Anh à, anh nhìn xem ai về này." Bà ấy vừa nói vừa đi vào trong phòng khách, khôi phục bộ dạng nhiệt tình trong ngày thường, thật giống như vừa nãy lạnh nhạt chỉ là ảo giác của Yến Thù Thanh.

Trong lòng anh nghi ngờ, không khỏi ngẩng đầu nhìn bà ấy thêm vài lần, thế nhưng ngoại trừ hình dáng của bà ấy so với ban đầu mập hơn một chút, cũng nhìn không ra có chỗ nào không đúng.

Lúc đi vào phòng khách, Yến Trọng Vĩ đang dùng cơm, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, sắc mặt lập tức chìm xuống, không chờ Yến Thù Thanh mở miệng chào hỏi, liền đem đũa ném xuống mặt bàn, "Mày trở về làm gì?"

Lời này hỏi quá đột ngột, trực tiếp khiến Yến Thù Thanh nghẹn họng, suýt nữa tưởng mình đi nhầm nhà.

Trước đây lần nào anh trở về Yến Trọng Vĩ luôn mang theo khuôn mặt tươi cười chào đón, ngày hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì, làm cho thái độ của ông ấy đối với anh đột nhiên đột biến, chẳng lẽ là ghét bỏ anh quá lâu không trở về, cho nên giận dữ?

Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng ngồi vào cạnh bàn ăn, đến gần nở nụ cười, "Cha, cha đừng nóng giận mà, con lâu không trở về cũng là có nỗi khổ tâm trong lòng, cha cũng biết trận chiến vừa mở ra đến khi kết thúc cũng tốn hơn mười tháng, bây giờ hiếm lắm mới có ngày nghỉ con mới vội vàng về thăm cha đây."

Lời còn chưa nói xong, Yến Trọng Vĩ liền trực tiếp hất cánh tay của anh, "Tao cho mày ngồi xuống sao? Mày đứng một bên cho tao."

"... Cha?" Yến Thù Thanh cả người cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu lên.

"Anh, anh xem con trai khó lắm mới về được một chuyến, anh làm gì vậy, có lời gì chúng ta cơm nước xong lại nói."

Bên cạnh dì Trương khẩn trương tiến lên khuyên can, đối với Yến Thù Thanh ngoắc ngoắc tay nói, "Đến đến đến, Thù Thanh, ngày hôm nay có đồ ăn con thích ăn, con mau ngồi xuống nếm thử đi."

"Không cho ngồi!"

Yến Trọng Vĩ đột nhiên đem đũa nện ở trên bàn, một cái đũa trong đó bởi vì sức lực quá lớn bay thẳng đi ra ngoài, suýt chút nữa đập phải đôi mắt Yến Thù Thanh.

"Mày ở bên ngoài làm chuyện gì, không ảnh hưởng đến danh dự của tao, tao cũng lười quản mày, nhưng hôm nay mày phạm vào chuyện lớn như vậy, còn dám tiến vào cái nhà này, tao không thể dễ dàng tha cho mày!"

"Cha, đến cùng con làm chuyện sai lầm gì, khiến cho cha tức giận như vậy? Cha mau nói ra đi..." Yến Thù Thanh đứng tại chỗ, gương mặt mờ mịt.

Yến Trọng Vĩ vừa nghe lời này cười lạnh một tiếng, "Đừng gọi tao là cha thân mật như thế, tao cũng không có mặt mũi nhận đứa con như mày..."

Câu nói kế tiếp vẫn chưa kịp ra khỏi miệng, dì Trương bên cạnh liền liếc mắt ra hiệu, Yến Trong Vĩ tức giận thu hồi nắm đấm, tàn nhẫn mà vỗ lên bàn một cái: "Mày còn giả ngu không nói đúng không? Ngày hôm nay nếu không phải người quân bộ tìm tới cửa, có phải đợi đến khi mày trực tiếp bị quân bộ khai trừ, tao mới biết được mày đã làm chuyện tốt gì!"

"Mày bây giờ ăn gan hùm rồi, gây ra hoạ lớn như vậy, bị người của quân bộ trực tiếp đến đây thông báo, tao còn phải thay mày cúi đầu khom lưng chịu tội, có phải tao đối với mày quá khoan dung hay không, mới để cho mày làm càn như vậy? Tao nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn mày, đưa mày đi trường quân đội, chính là ngóng trông một ngày mày có thể làm quan lớn làm rạng danh cửa nhà, thế nhưng mày ngược lại đã làm gì, không chỉ không biết nịnh bợ cấp trên nhanh chóng trèo lên trên, còn dám đối nghịch với thượng tướng, mày có biết một ngón tay của người ta có thể bóp chết mày hay không, trong mắt người ta mày chẳng là cái gì cả."

"Giờ có khỏe không, giữa đường ngõ phố đều nghĩ đến mày sắp thăng cấp thành Đại tá, kết quả mày bị quân bộ khai trừ rồi, rốt cục mày muốn tao đem mặt mũi này giấu đi đâu."

Nghe đến hai chữ "Quân bộ", Yến Thù Thanh cũng không kịp tiếp tục kiêng kỵ cái khác, phút chốc ngẩng đầu lên, "Cha nói hôm nay người của quân bộ đến? Bọn họ nói cái gì, có làm gì hai người hay không?"

Trong mắt Yến Trọng Vĩ chợt lóe lên xúc cảm âm trầm độc ác, sau đó lớn tiếng mở miệng, "Mày tưởng người ta làm thổ phỉ a, người ta chính là tìm mày, có thể làm cái gì hai người chúng tao đây? Ngày hôm nay nếu không phải mày đại náo quân bộ, làm sao có khả năng người ta tìm tới cửa!"

Yến Thù Thanh hoàn toàn không nghĩ tới Vương Trọng Sơn dĩ nhiên tìm tới cửa, còn cất công biên soạn ra lời nói dối như thế, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, bọn họ không phải thổ phỉ nhưng còn kinh khủng hơn thổ phỉ.

"Cha, chuyện này rất phức tạp, con nhất thời giải thích không rõ, mà chuyện này tuyệt đối không phải là —— "

"Mày không cần tìm lý do biện hộ cho bản thân, tao chỉ biết là mày đắc tội thượng tướng, hiện tại ngay cảm bát cơm cũng sắp giữ không được, đây chính là sự thực!"

Yến Trọng Vĩ căn bản không cho Yến Thù Thanh cơ hội giải thích, thô bạo ngắt lời anh, "Tao không quản quân bộ có phải là vu oan cho mày hay không, nói chung ngày hôm nay người ta tự nhiên tìm tới cửa, liền nói rõ còn muốn cho mày cơ hội, mày thành thật trở lại xin lỗi thượng tướng đi, dù như thế nào cũng phải lưu lại quân bộ cho tao, lỗi của mày gây ra, đừng để gia đình chúng tao phải liên luỵ."

Thái độ Yến Trọng Vĩ vô tình làm cho tâm tình Yến Thù Thanh dần dần trở nên nguội lạnh, ngẩng đầu nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của cha nuôi, anh đột nhiên cảm thấy một trận uể oải trước nay chưa từng có, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng mở miệng, "Con không làm gì sai, cũng sẽ không đi xin lỗi Vương Trọng Sơn, cho dù có một ngày phải rời khỏi quân bộ, con cũng như thường có thể dùng sức lao động của mình sống được rất thể diện, chuyện này không có gì mất mặt."

"Ba!"

Một tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên, Yến Trọng Vĩ không chút lưu tình hung hăng đánh vào trên mặt Yến Thù Thanh, trong nháy mắt trong miệng của Yến Thù Thanh tràn ngập ra mùi máu tanh.

"Tao nuôi mày lớn như vậy không phải là vì để mày khiến tao mất mặt xấu hổ! Nếu như mày bị quân bộ khai trừ, cái nhà này mày cũng đừng trở về, tao không có đứa con trai vô dụng như mày!"

Nói xong lời này, Yến Trọng Vĩ cũng không quay đầu lại quay người đi vào phòng ngủ, "Ầm" một tiếng tàn nhẫn mà đóng sầm cửa phòng.

Trầm mặc nhìn bóng lưng rời đi của cha nuôi, nửa ngày Yến Thù Thanh mới lau vết máu ở khóe miệng, không khỏi tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng.

Lúc trước anh còn ở trong quân bộ phấn đấu lập công, bị cha nuôi coi thành đề tài câu chuyện đem đi khoe khoang khắp nơi. Bây giờ mắt thấy quân hàm khó giữ được, anh liền biến tội nhân tội ác tày trời, đến tột cùng trong cái nhà này anh có địa vị gì chứ?"

***

Yến Thù Thanh không nhớ rõ chính mình làm sao trở lại phòng ngủ, cũng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, giống như là rơi vào một hồi mộng đẹp ngủ say không biết trời đầu đất đâu, chờ mở mắt đã là lúc rạng sáng.

Xoa xoa thái dương đau nhức, anh cảm giác mình tựa hồ có hơi sốt nhẹ, lảo đảo đi bên ngoài muốn rót cốc nước uống, lại nghe được phòng bên cạnh truyền đến thanh âm xì xào bàn tán.

Bóng tối yên tĩnh như vậy, anh thậm chí không cần cố ý đi nghe, âm thanh của Yến Trọng Vĩ cùng dì Trương rất rõ ràng truyền đến trong tai.

"... Lẽ nào anh thật sự dự định không quản nó? Nói thế nào nó cũng là con trai của anh."

Âm thanh dì Trương âm êm ái vang lên, Yến Trọng Vĩ hừ lạnh một tiếng, "Con trai? Anh xem nó là con gái còn được, ngày hôm nay nếu không phải người của quân bộ nói cho anh việc này, còn không biết thằng nhóc đó sẽ giấu bao lâu, năm đó anh biết nó là cầm kiếm giả mới đem nó về nhà, đợi một ngày nó sẽ làm cho anh vẻ vang mặt mũi, không ngờ tới nó lại trở thành quái vật bất nam bất nữ, thực sự là xúi quẩy!"

Lời nói sắc bén cay nghiệt phảng phất giống như lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt đâm vào ngực, hai chữ "quái vật" khiến Yến Thù Thanh cứng đơ đứng tại chỗ cũ, trên mặt huyết sắc thoáng chốc biến mất sạch sành sanh.

Thì ra quân bộ ngay cả chuyện này cũng nói ra... Mà cha nuôi trước đây luôn miệng nói anh là kiêu ngạo của ông ấy, đầu tiên lo lắng không phải là vết thương của anh, mà là thân thể bất nam bất nữ của anh khiến cho ông ta không còn mặt mũi.

Trong phòng dì Trương vừa nghe lời này, không nhịn được cười rộ lên, "Bây giờ anh nói ngược lại rất êm tai, thế nhưng chuyện gien biến dị ai cũng không nói chắc được, không chắc ngày nào đó nó liền biến trở về cầm kiếm giả, lúc đó nó mang theo quân hàm thiếu tá, không phải anh vẫn sẽ coi nó là kiêu ngạo của anh hay sao? Vậy còn bảo bối của chúng ta anh vứt đi đâu."

Vừa nghe lời này, Yến Trọng Vĩ nhíu mày, "Em nói linh tinh cái gì đấy, dù sao nó cũng là đứa con rơi tiện tay nhặt được, làm sao có thể so với con ruột của chúng ta, anh đang nghĩ chờ nó bò đến chức vị cao cấp của quân bộ, có thể lót đường cho con chúng ta sau này, kết quả nó lại được đà lấn tới, ngu ngốc cãi lệnh thượng tướng, xem tình hình này cấp bậc của nó không giữ được, anh giữ nó lại còn có tác dụng gì."

"Muốn quân hàm không có quân hàm, muốn tiền đồ không có tiền đồ, sau này còn là một quái vật bất nam bất nữ bị đàn ông đè, hiện tại vừa nghĩ tới anh liền buồn nôn muốn ói, chỉ mong đứa nhỏ trong bụng em không chịu thua, sau này có thể làm vẻ vang cả nhà chúng ta."

Dì Trương cười khúc khích, "Thái độ của anh thay đổi nhanh thật, ngày hôm qua còn khen thằng nhóc kia hết lời, bây giờ biết nó không còn giá trị, lợi dụng xong liền đá bay ra ngoài, nếu như trong bụng em cũng là phục tùng giả, có phải anh cũng đem hai mẹ con em đuổi ra khỏi nhà không?"

"Nói cái gì ngốc vậy, đây chính là con ruột của anh, dù em có nguyện ý anh cũng không nỡ làm chuyện đó."

Hai người một phen trêu đùa, lại làm cho Yến Thù Thanh ngoài cửa như rơi vào hầm băng, anh cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một chút xíu âm thanh, đầu ngón tay bởi vì dùng sức đâm rách da thịt, thậm chí ngay cả máu chảy ra cũng không biết.

Hiện tại anh cuối cùng đã hiểu ra rồi, vì sao lúc trước vừa vào cửa liền cảm thấy dì Trương có chút quái lạ, thì ra bà ấy đã mang thai, cha nuôi cùng kế mẫu rốt cục có con ruột của bọn họ, cho nên anh không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào, chỉ là đứa con nhặt được cho nên có thể dễ dàng từ bỏ.

Hiện thực quá mức ngang trái, anh cho là ít nhất cái nhà này có thể cho anh một sự ấm áp cuối cùng, thế nhưng người cha nuôi anh vẫn luôn đối đãi như cha ruột này, trong lúc anh không còn đường có thể đi, nặng nề cho anh một nhát dao trí mạng.

Nhiều năm như vậy, cho dù là nuôi con chó cũng nên có tình cảm, mà anh thì sao...

Yến Thù Thanh rốt cuộc không vạch trần, quay người không chút do dự đẩy ra cửa lớn, giống như làn gió không đầu không đuổi biến mất.

Viền mắt chua xót phảng phất một giây sau liền muốn chảy ra chất lỏng ấm áp, anh ngước đầu, viền mắt đỏ chót, không muốn để cho chính mình trở nên quá chật vật, thế nhưng thiên hạ to lớn, đêm nay không biết có nơi nào để cho anh dung thân không?

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên mặt đất, anh mờ mịt nhìn bóng đêm mênh mông trước mắt, chính là trong lúc xuất thần, một vòng tay cực lớn mạnh mẽ ôm lấy anh, phía sau lưng chạm vào lồng ngực cứng rắn của người nào đó.

"Làm sao... Là anh?" Yến Thù Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại bất ngờ thấy được mặt Cận Hằng.

Hắn đứng ngược sáng, trên mặt biểu tình nhìn không rõ, ngọn đèn phía sau lưng ở trên người hắn hạ xuống một vầng sáng mông lung, bên trong vắng vẻ vô biên như vậy, lại bất ngờ có sức mạnh động viên lòng người.

Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui