Chính Là Ngươi Nô Lệ

“Đã lâu không gặp, Ninh.” Người tới thu hồi lưỡi đao, đứng dưới ngọn đèn xuất ra tươi cười ưu nhã.

“Thanh Phong, không phải anh đi Nga sao?” Trạch Ninh hỏi có chút chần chờ, sự xuất hiện của người tới thật sự mang đến cho y chấn động không nhỏ.

“Được người ra giá mời nên trở lại, nói bên này có cái đinh khó giải quyết.” Vệ Thanh Phong thâm ý liếc mắt Trạch Ninh một cái, “Không thể tưởng tượng được lần này chúng ta lại ở hai bên đối lập.”

“Tôi cũng không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ lấy phương thức này để gặp lại.” Trạch Ninh cảm thán một tiếng. Y nắm đao do dự, nhưng vẫn không thu đao vào vỏ.

“Ninh, cậu đánh không lại tôi. Vẫn là đến bên tôi đi.” Tầm mắt Vệ Thanh Phong dừng trên đao của Trạch Ninh một giây, liền rời đi, giọng điệu vô cùng đương nhiên, giống như biết chắc Trạch Ninh sẽ không cùng hắn đối nghịch.

“Thanh Phong, lần này tôi không thể.” Trạch Ninh nắm chặt đao, nói được thong thả mà kiên định.

Tươi cười ưu nhã trên mặt Vệ Thanh Phong cuối cùng cũng cương một chút, mặt hắn lạnh xuống, tựa hồ không nghĩ tới Trạch Ninh sẽ cự tuyệt hắn.

“Vì cái gì? Liền vì tên tay sai của Mafia kia cậu liền hướng đao về phía tôi?” Thanh âm của Vệ Thanh Phong không cao, nhưng có thể nghe ra hắn đang cực lực áp chế lửa giận.


“Hắn là chủ nhân của tôi.” Thanh âm Trạch Ninh cũng lạnh xuống, y không cho phép có người vũ nhục Ngô Hạo, “Thanh Phong, tôi nợ anh, nhưng lúc này tôi sẽ không chọn anh.”

“Chủ nhân? Ninh, cậu…” Trên mặt Vệ Thanh Phong tràn đầy không thể tưởng tượng, hắn không thể tin Trạch Ninh thế nhưng sẽ đi làm loại chuyện này.

“Phải, tôi là nô lệ của hắn.” Lời nói của Trạch Ninh thực ổn, không có gì xấu hổ che lấp, y chính là đang trần thuật chuyện thực, một câu chuyện thực làm y kiêu ngạo.

“Ninh, tôi sẽ không chấp nhận. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ đem cậu cướp về, tên Ngô Hạo kia không đáng.” Vệ Thanh Phong bỏ lại những lời này, lui về sau từng bước sau đó xoay người rời đi.

Trạch Ninh nhìn bóng dáng Vệ Thanh Phong dần dần biến mất, cuối cùng cũng bỏ đao vào vỏ. Cơ bắp vẫn buộc chặt trầm tĩnh lại, đáy lòng xuất ra một tia phiền muộn. Thanh Phong, khi trước tôi cũng nghĩ đến anh là người có thể theo giúp tôi đi hết đường đời, nhưng là anh lại…

Trạch Ninh trở lại chủ trạch thì các thủ hạ đã đem hàng hóa về kho hàng an toàn, y cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lên lầu đi về phía Ngô Hạo phục mệnh.

“Chủ nhân, Ninh đã trở lại.” Trạch Ninh quỳ xuống, thấp đầu, vài tia tóc mái rơi xuống che lại mắt y.

“Gặp gỡ phiền toái.” Ngô Hạo đùa bỡn mái tóc trên trán của Trạch Ninh mà nói. Hắn dùng là câu khẳng định. Trạch Ninh cùng thủ hạ chia làm hai đợt trở về, nghĩ cũng biết Trạch Ninh cho đám tiểu tử kia đi trước, chính mình lưu lại đoạn hậu.

“Vâng, chủ nhân. Đối phương bố trí một người.”

“Sao ngươi lại bị thương?” Trạch Ninh mặc là quần áo màu đen bó sát, vết máu không dễ dàng nhìn ra, nhưng Ngô Hạo ngửi được mùi máu tươi.

Trạch Ninh đem tay trái đưa đến trước mặt Ngô Hạo, trên cánh tay có một đạo lỗ hỏng thật dài.

“Bị thương ngay mặt phòng ngự. Đối phương một người có thể đem ngươi bước đến loại trình độ này?” Ngữ khí Ngô Hạo có chút lạnh, gần như chất vấn.


“Bởi vì đây là một vị cố nhân, Ninh nhất thời thất thần.” Trạch Ninh thành thật công đạo, y vốn không có ý giấu diếm Ngô Hạo.

“Cố nhân?”

Nguyên tưởng rằng Ngô Hạo sẽ tiếp tục truy vấn, ai ngờ Ngô Hạo chỉ là nghiền ngẫm một chút rồi đứng lên: “Đem chính mình thu thập một chút, đến phòng chơi chờ ta.”

“Vâng.” Ngữ khí lạnh băng của Ngô Hạo làm cho Trạch Ninh theo bản năng sợ hãi, nhưng lại thập phần an tâm. Bởi vì chủ nhân có ý quản giáo y.

Trạch Ninh đem chính mình từ trong ra ngoài đều tắm sạch, lại không để ý đến miệng vết thương trên tay. Hết thảy của y đều là của Ngô Hạo, không có mệnh lệnh của Ngô Hạo y không có quyền đụng vào thân thể của chính mình.

Ngô Hạo sớm ngồi trên sô pha trong phòng chơi, cả người mang một cỗ âm lãnh dọa người.

Trạch Ninh bình bình hô hấp, trần trụi quỳ giữa phòng chơi.

“Trước khi ngươi đi ra ngoài ta nói cái gì?”

Ngữ khí của Ngô Hạo làm cho Trạch Ninh không hiểu sao có chút hít thở không thông, y buông xuống mí mắt cung kính trả lời: “Chủ nhân làm cho ta không cần bị thương.”


“Vậy sao lần bị đánh thứ nhất ngươi đã từng nói cái gì?”

Hồi tưởng tình cảnh ngày đó, máu Trạch Ninh sôi trào lên. Ngày đó một bàn tay Ngô Hạo đem y đánh tỉnh, niết cằm y cường thế tuyên bố quyền sở hữu, chính là theo một khắc kia y chân chính trầm luân.

“Chủ nhân nói nô lệ là của chủ nhân, trừ bỏ chủ nhân không ai có thể làm nô lệ bị thương, bao gồm cả bản thân nô lệ.”

“Ngươi còn nhớ rõ a.” Ngô Hạo đứng lên đi hướng Trạch Ninh, mang theo áp bách vô hình, “Ninh, ta không phải người không phân rõ phải trái. Hôm nay nếu người lấy một địch nhiều, dưới tình huống bất đắc dĩ bị thương ta sẽ không trách ngươi. Nhưng lần này ngươi bị thương hoàn toàn là vì bản thân không cẩn thận.”

Lời nói của Ngô Hạo làm cho trong lòng Trạch Ninh nóng lên. Nguyên lai chủ nhân không phải tức giận vì mình trái với mệnh lệnh, mà là tức giận chính mình không cẩn thận bị thương. Một cỗ nước ấm ở trong lòng bắt đầu khởi động, trong mắt Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo mang theo cảm kích cùng ái mộ.

“Vì cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn, ta muốn trừng phạt ngươi.”

“Vâng, cám ơn chủ nhân.” Trạch Ninh theo bản năng hôn mũi chân Ngô hạo. Cám ơn ngươi chủ nhân, cám ơn ngươi vẫn còn muốn quản giáo ta, cám ơn ngươi quan tâm ta, quan tâm nô lệ hạ lưu này của ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận