Đầu ngón tay vẫn truyền đến từng trận đau đớn như cũ, sau lưng cũng không còn là chiếc nệm Simmons sa hoa mềm mại, trong không khí tràn ngập sự âm lãnh ẩm ướt riêng biệt của hình phòng.
Trạch Ninh tỉnh, nhưng ngay cả mí mắt đều lười mở. Bức tường đá lạnh như băng sau lưng tinh tường nhắc nhở y, hiện tại cuộc sống đối với y đơn giản chính là tra tấn cùng chờ đợi tra tấn, y lại cần gì phải thanh tỉnh?
Tên tuổi Lạc Dục Đan y không phải chưa từng nghe qua, trước khi Ngô Hạo về Trung Quốc Lạc Dục Đan liền lấy tàn nhẫn ác độc nổi tiếng khắp giới. Đồn đãi từng có một cảnh sát nằm vùng, bị Lạc Dục Đan dụng hình tươi sống bức điên. Con người rắn rỏi 1m8 thiết cốt boong boong kia đến cuối cùng lại quỳ dưới đất học một con chó đực động dục, tật sức bày ra đủ loại tư thế khuất nhục, chỉ cầu có thể chết. Từ đó về sau, liền không hề có người dám chọc ác quỷ sâu không thấy đáy này.
Khi đó y còn đang suy nghĩ, y nhất định sẽ không nhận mục tiêu làm ăn này, quá nguy hiểm, cũng quá không đáng. Nhưng chuyện đời luôn hay thay đổi. Hiện tại, y chỉ có thể tử khiêng. Tận lực đem chính mình trở thành một món đồ vật, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cảm giác được.
Trong bóng đếm truyền đến một trận âm thanh mở cửa nhỏ vụn, Trạch Ninh nghe được có người tới gần. Người đến có hai người, một cái bộ pháp đều đều ổn định, chân rơi xuống đất cơ hồ không tiếng động, một cái khác cước bộ trầm trọng, khoảng cách bước chân cũng không chia đều, Xem ra là Lạc Dục Đan cùng vệ sĩ của hắn.
Người tới đứng ở nơi cách y khoảng một thước, Trạch Ninh nghe được thanh âm truyền đến từ đỉnh đầu, “Kéo y dậy, phần của ngày hôm nay nên bắt đầu.”
****
“A Cường, đem chuyện vừa rồi công bố xuống dưới, Anh muốn nghỉ ngơi một chút.”
Có chút mệt mỏi dựa vào trên ghế, Ngô Hạo xoa xoa huyệt thái dương, muốn đuổi đi chút mệt nhọc tích tụ do thời gian dài không ngủ được.
“Ninh, cho ta một tách cà phê.”
Trong lúc hoảng hốt theo bản năng vươn tay ra, nhưng không có nghe được tiếng trả lời quen thuộc vang lên, hắn bắt đến chính là một mảnh trống rỗng.
Có chút mất mát đem bàn tay ở giữa không trung thu trở về, Ngô Hạo không khỏi nhẹ trào phúng một tiếng: rốt cuộc chính mình đang làm cái gì? Ninh đã không còn ở nơi này, mãi đến khi mình có thể cứu y ra trước đó y sẽ không thể nào xuất hiện…
Nguyên lai ở chút vô tri vô giác, chính mình lại lún sâu như vậy, đã muốn không thể thói quen cuộc sống không có Trạch Ninh.
Ánh mắt chậm rãi quét qua giá sách, lại đến sô pha, đến bàn trà, đến cửa gỗ, đến cửa sổ sát đất…Ở trong phòng này, thậm chí trong cả tòa nhà này, lại có chỗ nào không có lưu lại dấu vết của Trạch Ninh?
Hắn như thế nào có thể không nhớ y, hắn như thế nào có thể làm cho chính mình tập trung tinh thần đi chế định cái kế hoạch rác rưởi gì kia?
“Ninh, lấy cho ta tách cà phê.”
“Ninh, đem giá sách sửa sang lại một chút.”
“Ninh, cảnh ánh chiều tà rơi trên mặt ngươi rất đẹp, ta thích. Sau này ngươi ở trước cửa sổ chờ ta đi.”
“Ninh, ngươi chỉ vì ta mà sống.”
“Ninh, đem hết thảy của ngươi giao cho ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ninh…”
“Vâng, chủ nhân.”
Ở trong căn nhà này, lần đầu tiên hắn đội nhũ hoàn cho Trạch Ninh. Khi đó hắn một câu “Ta muốn ngươi làm tính nô của ta” đối lấy một cú quét chân không chút lưu tình. Sau đó cũng ngay trong căn nhà này, hắn cùng Trạch Ninh ký xuống khế ước, mang theo vòng gáy, quan hệ của bọn họ từ đó về sau chính thức bắt đầu. Ngày đó hắn, thực cám ơn người đến đánh lén kia, là lần đánh lén đó làm cho hắn nhanh như vậy có thể chiếm được Trạch Ninh.
Bọn họ ở trong tòa nhà này âu yếu, vuốt ve làm tình, lẫn nhau thăm dò đến linh hồn tương giao.
Nơi này, ngay cả trong không khí cũng ghi khắc ký ức tốt đẹp của bọn họ.
Suy nghĩ không thể khống chế mà tản mác ra, một đống chữ trong văn kiện biến thành “Ninh” nhảy ra. Ký ức từ mỗi một khe hở trong căn phòng, dần dần lan tràn.
Ký ức như thủy triều đập vào mặt lại làm cho Ngô Hao cảm thấy có chút hít thở không thông, ngực của hắn càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghẹn, dần dần có chút thở không nổi.
Hắn biết, cái này gọi là đau lòng, là trừng phạt ông trời dành cho hắn. Trừng phạt hắn không thể bảo vệ Trạch Ninh.
Tâm rất đau, hắn vẫn là phải miễn cưỡng vực dậy lý trí. Cứ dấn thân vào trong thương cảm, hắn là không cứu được Trạch Ninh.
Hắn không thể chỉ có quá khứ, hắn muốn là tương lai.