“Tiên sinh.” Thật không ngờ Ngô Hạo lại đi vào Phù Quang, Tùy Viễn từ sau bàn đứng lên, nhìn Ngô Hạo có chút kinh ngạc.
Lần này Ngô Hạo đến Phù Quang chỉ là có việc muốn nhờ Tùy Viễn. Tuy rằng lần trước vì chuyện Trạch Ninh, hắn cùng Tùy Viễn không quá vui vẻ, hiện tại muốn tới nhờ người làm việc nói thế nào cũng đều có chút xấu hổ, nhưng điều này không chút ảnh hưởng khí thế của thân là kẻ chưởng khống như Ngô Hạo. Hắn chỉ là tùy ý đứng, nhưng ép tới Tùy Viễn có chút hoảng hốt.
“Ta muốn ngươi giúp một việc.” Ngô Hạo nói được thực bình thản, không hề có khép nép khi cầu người, cũng không mang theo bá đạo của ngày thường, mà giống như đang hàn huyên giữa những người bạn bình thường.
Tùy Viễn đương nhiên biết đến chuyện giữa Ngô Hạo và Lạc Dục Đan, nhưng hắn là một quản lý nơi vui chơi nho nhỏ cũng không có tư cách đi nhúng tay vào đấu tranh của hai lão đại. Hơn nữa nơi vui chơi là một chỗ chỉ biết tiền, hắn mặc kệ người đến là ai, giữa khách nhân có khúc mắc gì, chỉ cần làm theo quy củ trả đủ tiền, hắn liền mở rộng cửa hoan nghênh.
Đương nhiên đây là lập trường chung của hắn. Nếu nói về tư, hắn là thực ghen tị Trạch Ninh. Từ sau khi được Ngô Hạo dạy dỗ ở nước Mỹ, hắn từng liều lĩnh đuổi theo sau Ngô Hạo, nguyện ý vứt bỏ tất cả chỉ cầu trở thành nô lệ của hắn. Nhưng Ngô Hạo lại chưa từng cho hắn chẳng sợ chỉ là nhiều hơn một ánh mắt. Một Ngô Hạo từng như vậy, hiện tại nhưng lại vì Trạch Ninh buông dáng người, tới nơi này tìm hắn hỗ trợ!
“Tiên sinh, ngài có biết tôi chỉ là ông chủ của một nơi vui chơi nho nhỏ. Chuyện của các ngài tôi không có bản sự nhúng tay.”
“Tùy Viễn, không cần giả vờ trước mặt ta, có cái gì có thể nói thẳng. Năng lực của ngươi, ta rất rõ ràng.” Ngô Hạo một châm thấy máu, trực tiếp xé rớt mặt nạ mà Tùy Viễn muốn đeo lên.
Tùy Viễn bị lời nói của Ngô Hạo nghẹn một chút, sửng sốt ba giây, bày ra một nụ cười khổ. Cũng phải, bộ dáng gì của mình đều bị nam nhân trước mắt này nhìn qua, còn có gì tốt mà giả vờ giả vịt. Bày ra giọng quan lại có gì dùng?
“Tiên sinh, bất luận như thế nào tôi đối với ngài vẫn là ôm kỳ vọng. Ngài hẳn là biết tôi sẽ không hỗ trợ đi cứu người kia, người mà tôi xem là đối thủ.”
“Hôm nay ta không phải lấy thân phận này đến.” Không khí ái muội vừa mới dâng lên trong phòng bị Ngô Hạo trực tiếp dùng một câu đánh tan, “Ta là đến đại biểu gia tộc Ginovese bàn một chuyện làm ăn.”
Đúng là Ngô Hạo có thể lợi dụng dư uy đối với Tùy Viễn bắt buộc hắn làm một chuyện, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy. Hắn vĩnh viễn không có khả năng thu Tùy Viễn làm nô lệ, cho nên lợi dụng tình cảm Tùy Viễn dành cho hắn sẽ có vẻ vô cùng ti bỉ. Lấy việc công làm cớ, đối hai người đều tốt.
“Vậy tiên sinh muốn bàn chuyện gì.” Treo lên tươi cười mang tính chức nghiệp, Tùy Viễn làm một tư thế mời. Hắn ở chốn làm ăn cũng là một người có tâm tư nhạy cảm, những lời này của Ngô Hạo có ý tứ gì hắn vô cùng hiểu được, cùng với tâm chìm xuống, thân thể tự nhiên làm ra phản ứng đáp lại cao nhất.
Thế này Ngô Hạo mới ngồi xuống sô pha dùng để tiếp khách, hắn tựa lưng vào ghế, mở miệng hoàn toàn là việc chung: “Ta biết các ngươi cần định kì buôn lậu chút đồ dùng đặc biệt. Ta có thể dùng nửa giá so với hiện tại để cung cấp thuyền vận chuyển cho ngươi.”
Thuyền của Mafia không người dám cướp, tuyệt đối bảo đảm an toàn, nhưng lại là nửa giá, điều kiện này thật sự vô cùng mê người. Nhưng việc buôn bán không phải là bánh nhân thịt rớt từ trên trười xuống, không có trả giá ngang nhau, Ngô Hạo sao có thể cho không hắn ưu đãi lớn như vậy?
“Điều kiện tốt như vậy, tiên sinh muốn cho tôi làm cái gì?”
“Đem hàng tồn của các ngươi đưa đến kho hàng của Hồng Minh.”
Đây là một điều kiện đơn giản, đối với lợi ích của Tùy Viễn cũng không có tổn hại, nhưng là…
“Tiên sinh, hàng hóa mà ngài để tôi đưa đi không có tặng phẩm đi?”
“Điều này ngươi sẽ không muốn biết.”
Cũng phải, Tùy Viễn cảm thấy hiểu rõ. Ngô Hạo nhất định sẽ giấu thứ gì đó trong thùng hàng để đối phó Lạc Dục Đan, nếu chính mình không biết, đến lúc sự việc bại lộ cũng dễ đẩy cái sạch sẽ.
Lần mua bán này lợi nhuận là có, phiêu lưu cũng không nhỏ. Nếu đến cuối cùng Ngô Hạo không dẹp yên được Lạc Dục Đan, chuyện thuyền vận chuyển chẳng những sẽ biến mất, chính mình cũng sẽ bị Lạc Dục Đan ghi hận mà tìm phiền toái, thật sự mất nhiều hơn được.
“Đối với tôi mà nói cuộc mua bán này, phiêu lưu có hơn lớn.”
Ngô Hạo lặng yên gõ ngón tay xuống bàn, hắn hiểu được Tùy Viễn chỉ cái gì, đối với phiêu lưu liên quan đến cái này hiện tại hắn không thể cho Tùy Viễn bất cứ cam đoan gì: “Ta cho ngươi một tháng thử dùng, tháng đầu tiên miễn phí, Đến lúc đó ngươi có thể lại quyết định kéo dài hợp đồng hay không.”
Điều kiện này đối với Tùy Viễn mà nói kỳ thật không có lực hấp dẫn gì, chẳng qua là tránh cho tổn thất một ít tiền tài mà thôi, chân chính phiêu lưu thì một cái cũng chưa tránh được. Nhưng đối với Mafia mà nói cũng là nhường nhịn thật lớn, Mafi cho tới bây giờ đều là tuyệt đối cường thế, không hề có thử dùng, ngươi thích liền dùng không thít liền cút.
Tùy Viễn nhìn Ngô Hạo ngồi đối diện, tự hỏi thật lâu. Bình thường hắn quyết sẽ không đi làm một cuộc làm ăn có phiêu lưu lớn như vậy, nhưng đối với Ngô Hạo hắn cũng xác thực không thể hoàn toàn xem như giải quyết việc chung. Trận biểu diễn công khai kia của Ngô Hạo cùng Trạch Ninh không tự chủ hiện ra trong đầu hắn. Sau ngày đó hắn từng một lần lại một lần giống như đang sao chép mà hỏi chính mình, nếu như người quỳ gối trên đài là chính mình, chính mình có thể vĩ đại như vậy hay không, chính mình có thể cho Ngô Hạo loại tín nhiệm không hề giữ lại này hay không?
Hắn không có đáp án.
Cảm xúc khó hiểu nảy lên trong lòng, Tùy Viễn nhìn Ngô Hạo ngồi trên sô pha, nói ra một cái đáp án ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới: “Như vậy hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Có lẽ người sát thủ lặng yên kia mới là người chân chính có tư cách đứng ở phía sau Ngô Hạo.
Tùy Viễn không biết vì sao chính mình sẽ nghĩ như vậy, nhưng có trong nháy mắt hắn không muốn Trạch Ninh chết.
Lời tác giả: Ta cảm thấy ta không phải là một mẹ ghẻ đủ tư cách, bởi vì luôn không thể xuống tay ác độc mà ngược…