Không hiểu mà có chút phiền chán, Lạc Dục Đan nhìn thoáng qua người đầy máu cùng vết bẩn bị trói ở trên tường, phá lệ đốt một điếu thuốc.
Người có thể chịu hình đến trình độ này không phải hắn chưa thấy qua, nhưng ở dưới tình huống bị dụng hình như vậy, trong ánh mắt còn có thể không có một tia oán, một tia hận, không có lây dính một chút tuyệt vọng thì không thấy nhiều lắm.
Lạc Dục Đan nghĩ không ra cái gì đang chống đỡ Trạch Ninh, là cái gì có thể làm cho một người có thể ở hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đều không buông tay?
“Ngươi sẽ không là trông cậy vào Ngô Hạo tới cứu ngươi đi?” Lạc Dục Đan đạp tắt tàn thuốc, tiến lên từng bước, nhìn Trạch Ninh thể lực đã cạn kiệt, giọng điệu bén nhọn không chút lối thoát, “Ta thừa nhận Ngô Hạo là một đối thủ đủ tư cách, nhưng đối với chút duy trì mà Mafia cho hắn lúc này hắn vẫn không thể cứu ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là buông tha cho ảo tưởng nhàm chán này, sớm mà nhận mệnh đi.”
Trạch Ninh vô lực nhìn thoáng qua Lạc Dục Đan, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước, là cái loại ánh mắt cái gì cũng không cầu lại lộ ra nhè nhẹ thanh minh.
Cảm xúc phiền chán của Lạc Dục Đan ở dưới loại ánh mắt này dần dần hóa thành lửa giận, hắn nắm chặt cằm của Trạch Ninh, trong thanh âm lần đầu tiên mang theo rõ ràng phẫn nộ: “Xem ra ngươi thật đúng là đối Ngô Hạo khăng khăng một mực, vì hắn ngay cả chính mình cũng không quan tâm. Muốn cạy miệng của ngươi, ta thấy là cần đổi một loại phương pháp.”
Nghe thanh âm trầm thấp nói bên tai, tâm Trạch Ninh kịch liệt có rút lại, y theo bản năng mà sợ hãi. Tuy rằng chống được đến hiện tại, nhưng đối với thủ đoạn của Lạc Dục Đan, thân thể đã hình thành một loại sợ hãi theo bản năng, một loại sợ hãi không liên quan đến ý niệm.
Lạc Dục Đan vô cùng rõ ràng làm thế nào mới có thể chân chính đánh tan một người, thế nào mới có thể làm cho một người thống khổ đồng thời lại không thể dùng hôn mê để giải thoát. Đối với phương pháp mới trong miệng Lạc Dục Đan, Trạch Ninh có dự cảm vô cùng không tốt.
Lạc Dục Đan thực phẫn nộ. Lần đầu tiên, lý luận của hắn bị khiêu chiến, vẫn là do một cái sát thủ mà hắn vẫn luôn thấy chướng mắt! Hắn sẽ không cho phéo loại người này tiếp tục khiêu chiến lý luận của hắn, lý luận của hắn nhất định là chính xác, không ai có thể không khuất phục dưới thống khổ.
Nếu thống khổ trên thân thể không thể đánh gục ngươi, chúng ta đây liền thử xem tâm lý.
Ngươi không phải đem tất cả đều đặt ở trên người Ngô Hạo sao? Ta đây khiến cho ngươi hưởng thụ tư vị mất đi hắn. Ta cũng không tin một thân thể bị vạn nhân kỵ, Ngô Hạo còn có thể nguyện ý chạm vào.
Nếu Ngô Hạo không có hoàn toàn đánh nát ngươi, vậy cái tự tôn nhàm chán kia của ngươi vẫn là ném đi đi. Ta đổ muốn nhìn khi tự tôn của ngươi hoàn toàn bị giẫm lên, ngươi sẽ làm như thế nào.
Ta không vội, ta có chính là thủ đoạn chậm rãi chơi đùa cùng ngươi.
“Cho y dùng thuốc, bổ sung thể lực. Còn có ta muốn ở mười hai giờ kế tiếp, ý thức y đều là thanh tỉnh.” Lạc Dục Đan lạnh lùng hạ mệnh lệnh, trong lòng đã muốn nổi lên một kế hoạch khủng bố mà tàn nhẫn.
Tia sáng của đèn huỳnh quang đánh vào trên người vô cùng không thoải mái, ngọn đèn quá mức sáng người đam vào khiến Trạch Ninh có chút không thể mở được mắt ra, có người đến tiêm gì đó vào tay y, sau đó thay y cởi bỏ trói buộc.
Cho dù đã không còn vòng sắt trói buộc, Trạch Ninh cũng đã không thể làm ra động tác gì có tính uy hiếp. Liên tục tra tấn sớm đã làm cho y thể lực cạn kiệt, lại không có khả năng phản kháng chạy trốn. Chiếm được một chút tự do, Trạch Ninh vô lực dựa vào trên tường, nhìn có người đóng cửa rời đi, chờ đợi tra tấn tiếp theo.