Chính Là Ngươi Nô Lệ

Lạc Dục Đan bị lời nói của Vệ Thanh Phong tức giận đến toàn thân phát run. Kỳ thật lời nói của Vệ Thanh Phong cũng không ác liệt, lại châm châm kiến huyết, quan trọng hơn là lúc hắn nói lời này lại là đứng từ góc độ của một kẻ nhìn xuống. Hắn lạnh lùng hạ phán đoán, nói Lạc Dục Đan không bằng hắn, so với hắn càng bỏ đi, sau đó để lại một câu ngươi sẽ không thắng rồi rời đi, thật giống như kẻ bề trên nhìn xuống thần dân của mình. Lạc Dục Đan sao có thể chịu được bị Vệ Thanh Phong nhìn xuống?

Hắn nắm tách trà trên bàn lên, phẫn nộ ném ra ngoài, tiếng vỡ vụ vang lên đồng thời tiếng đập cửa cũng vang lên.

“Chuyện gì?” Lạc Dục Đan lạnh lùng hỏi, mang theo phẫn nộ chưa tán đi.

“Cái kia…cái người ở trong phòng giam cắt cổ tay, có cứu hay không?” Người tới bị giọng điệu của Lạc Dục Đan doạn đến, cứng rắn da đầu báo cáo đứt quãng.

Cắt cổ tay? Lạc Dục Đan lại không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, quả nhiên là khối xương cốt cứng rắn.

“Đương nhiên phải cứu, y chết chúng ta chơi cái gì.”

“Vâng.” Người tới nhận được hồi phục liền chạy đi như bỏ trốn, sợ bị Lạc Dục Đan đang giận dữ giận chó đánh mèo.


Mở lại màn hình theo dõi, Lạc Dục Đan rõ ràng thấy được tia mỉm cười trước khi đánh nát màn hình kia của Trạch Ninh, tia miamr cười khiêu khích kia. Tia cười kia thật giống như một cây kim, ở trong lòng kiêu ngạo của hắn đâm ra một miệng vết thương. Cũng trực tiếp rót thêm dầu vào lửa giận của hắn.

Ngươi sẽ vì khiêu khích ta mà trả giá đại giới. Lạc Dục Đan đóng tần số nhìn, trong mắt lộ ra thần sắc tàn nhẫn.

“Ngô Hạo, đây là kế hoạch của cậu?” Ngữ khí của Ivano mang theo một ít phẫn nộ cùng khiếp sợ, ở trong màn hình hắn hung hăng đem một xấp văn kiện đập xuống bàn.

“Đúng vậy.” Ngô Hạo trả lời trấn định trước sau như một, nhìn không ra vui giận.

“Đây là kế hoạch ngu xuẩn nhất của cậu mà tôi từng thấy.”

“Thật có lỗi, đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể đưa ra trong phạm vi năng lực của mình. Bố Già, kế hoạch này có thể làm cho thế lực của chúng ta ở Trung Quốc vững như bàn thạch, tôi cảm thấy thực thỏa đáng.” Ngô Hạo tự nhiên trả lời, nhắc nhở Ivano bản thân hoàn toàn lo lắng chu toàn.

Nếu phần kế hoạch này thành công, xác thực bọn họ có thể một nhà độc đại ở Trung Quốc, nhưng…Ivano nhìn Ngô Hạo nửa ngày không nói gì. Lúc trước hắn đề xuất nan đề này chỉ là muốn nhìn xem hai người kia tài cán vì lẫn nhau làm được bao nhiêu, mà đến lúc Ngô Hạo chân chính làm ra lựa chọn, hắn lại không có cách nào nhận. Ngô Hạo rõ ràng có lựa chọn rất tốt, nhưng là…Chẳng lẽ một người thật sự có thể vì một người khác mà hy sinh tính mạng sao? Đối với người trong nghề này như bọn họ mà nói thật ra quá khó để tưởng tượng.

“Ngô Hạo, cậu thật sự để ý như vậy? Không tiếc làm thế nào đều phải cứu y về?”

“Tôi từng hứa hẹn phải bảo vệ y.”

“Chỉ là vì hứa hẹn sao?” Ivano cũng không có đợi Ngô Hạo trả lời, tiếp tục nói, “Cậu buông tay đi làm đi, tôi sẽ phái Tô Li đi tiếp ứng cậu, yên tâm đi, tiểu nô lệ của cậu không có việc gì.”

“Cám ơn Bố Già.”


Cuối cùng qua cửa thứ nhất, tinh thần của Ngô Hạo có chút trầm tĩnh lại, nhớ nhung bị áp lực nhiều ngày như nước lũ vỡ đê mãnh liệt trào ra, đánh úp về tứ chi bách hài. Khuôn mặt vừa rồi còn vô cùng tinh thần, nháy mắt lộ ra mỏi mệt nói không nên lời.

Ngô Hạo hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình thu liễm tinh thần, Bây giờ còn chưa phải lúc thả lỏng, hắn chậm trễ một giây, Trạch Ninh sẽ nhiều một giây chịu tội.

Chỉnh đốn tốt tinh thần, Ngô Hạo lại gọi một cái chat webcam, đầu kia là Lạc Dục Đan. Nếu Lạc Dục Đan không đến tìm hắn, hắn chỉ có thể tự mình tới cửa. Tuy rằng đây tỏ ra là hoàn toàn yếu thế, nhưng cũng là hết cách.

Nhìn đến Ngô Hạo gọi đến Lạc Dục Đan lộ ra một cái tươi cười đắc ý, đây là một hồi đánh cờ, ai trước nhịn không được liền thua. Lần này người thua là Ngô Hạo, bởi vì hắn không bỏ xuống được tình.

“Lạc tiên sinh nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm tôi. Xem ra Ngô mỗ không có gì để được Lạc tiên sinh coi vào mắt a.”

“Làm sao, làm sao, chỉ là đánh mất người cũng không phải tôi, tôi gấp cái gì? Bất quá nếu Ngô tiên sinh tìm tới cửa, tôi cũng sẽ không để cho anh tay không mà về.”

“Nga?” Ngô Hạo thản nhiên hỏi ngược một câu, đợi đối phương đưa ra điều kiện.

“Ba ngày sau, chúng ta ở bến tàu phía Tây gặp mặt nói chuyện thế nào?”


“Ba ngày sau?” Ngô Hạo cũng không muốn cho Trạch Ninh chịu thêm ba ngày tra tấn.

“Hai ngày này tôi không thể sắp xếp được thời gian rảnh, vẫn là nói Ngô tiên sinh muốn trễ thêm một chút?”

“Ba ngày sau cũng không thành vấn đề, nhưng sao tôi biết được bây giờ người vẫn còn sống?”

“Đợi tôi gửi một video cho anh, Ngô tiên sinh để cho nhân viên kỹ thuật nghiệm chứng một chút thời gian quay chụp liền hiểu được. Ba ngày sau ở bến tàu, tôi hy vọng nhìn đến thành ý của Ngô tiên sinh, nếu mang theo quá nhiều người chỉ sợ sẽ khiến cho hiểu lầm.”

“Anh yên tâm, anh đem người chuẩn bị tốt, tôi sẽ một mình đi gặp. Nhưng anh tốt nhất cam đoan người giao đến tay tôi là đầy đủ, nếu không lửa giận của Mafia anh là chịu không nổi.” Tuy rằng vị trí là hoàn toàn yếu thế, nhưng Ngô Hạo vẫn có được khí thế của vương giả như cũ.

“Yên tâm, người sẽ không thiếu tay thiếu chân mà trả lại cho anh.” Lạc Dục Đan miễn cưỡng trả lời một câu, tắt màn hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận