Chính Là Ngươi Nô Lệ

“Chuyện anh dặn đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ngô Hạo mặc tây trang, chuẩn bị ra cửa.

“Yên tâm đi, Hạo ca, không thành vấn đề.” A Cường gật đầu đáp lại, trong giọng nói mang theo một tia đau thương không dễ phát hiện, hắn có chút muốn nói lại thôi nhìn về phía Ngô Hạo, do dự nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Theo Ngô Hạo nhiều năm như vậy, hắn biết hắn không thay đổi được quyết định của Ngô Hạo.

“Anh đi đây. Nhớ kỹ, hết thảy làm việc theo kế hoạch, không cần làm chuyện dư thừa.” Ngô Hạo vừa nói, vừa vỗ vào vai a Cường, như là cáo biết hoặc như là nhắc nhở.

Đi lên xe, một mình lái đi bến tàu.

Bến tàu lớn như vậy sớm đã bị Lạc Dục Đan dọn dẹp, lúc hắn lái tới cửa còn có người mời hắn xuống xe tiến hành kiểm tra. Rộng rãi để cho tiểu đệ của Lạc Dục Đan kiểm tra trên người mình không có vũ khí, cuối cùng Ngô Hạo được dẫn đi về phía một cái kho hàng.

“Ngô Hạo, ngươi thật đúng là một người đến đây. Liền vì một cái tiểu tình nhân, đáng giá sao?” Lạc Dục Đan nhìn Ngô Hạo ở dưới sự “hộ tống” của súng ống chậm rãi đi vào kho hàng, trên mặt lộ ra một tia tươi cười đắc ý.

Ngô Hạo bất động thanh sắc nhìn quét một vòng, thấy Trạch Ninh bị trói vào một cây cột. Tuy rằng thân thể đầy thương tích, trạng thái tinh thần cũng không quá tốt, nhưng không đến nỗi trí mạng.


“Tôi đã ở trong này, ngươi có thể thả người đi.” Hoàn toàn không nhìn họng súng hướng về mình, Ngô Hạo thẳng nhập chủ đề.

“Ngô Hạo, ngươi làm việc thực sự rất được.” Không để ý lời nói của Ngô Hạo, Lạc Dục Đan tiếp tục nói, “Cướp địa bàn, thu nạp lòng người, đẩy mạnh thị trường, mỗi một bước đều vừa nhanh vừa chuẩn vừa ngoan. Thiếu chút nữa ta đã đem ngươi trở thành đối thủ ngang hàng mà đối đãi. Nhưng không nghĩ tới, ngươi lại sẽ vì một cái tiểu tình nhân mà hy sinh đến tận đây. Xem ra là ta xem trọng ngươi, ngươi chung quy chẳng qua là tục nhân vì tình sở khốn mà thôi.”

“Tôi chỉ là không không thể giống như súc sinh sống không tim không phổi mà thôi.” Nói đến châm chọc lẫn nhau, Ngô hạo cũng không nhượng bộ.

“Phải không? Vậy thì làm cho ta xem tình yêu của ngươi có bao nhiêu sâu đậm đi.”

Lạc Dục Đan một ánh mắt, liền có người lấy gậy gỗ hướng Ngô Hạo đánh tới, Ngô Hạo không tránh né mà nhận lấy, sau đó từ trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn không dám trốn, hắn biết bếu mình né, cú đánh này của Lạc Dục Đan sẽ đánh lên người Trạch Ninh.

“Ta nói chuyện giữ lời, chỉ chần ngươi có thể đi đến bên người tiểu tình nhân của ngươi, thay y cởi bỏ dây thừng, ta để người đi.” Lạc Dục Đan chìm đắm trong khoái cảm thi ngược, giọng điệu vô cùng sung sướng.

Ngô Hạo không nói được một lời, kiên định đi về phía trước từng bước. Chính là từng bước, liền có một cây côn nện thật mạnh lên lưng của hắn, làm cho hắn lảo đảo một chút. Nhưng hắn không có ngừng, vẫn đi về trước như cũ. Xương ống chân bị người hung hăng đá một cước, Ngô Hạo đứng thẳng không xong, trực tiếp ngã xuống, hắn giỹ dụa đứng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn chùng với Trạch Ninh chỉ có khoảng cách năm thước ngắn ngủn, nhưng lúc này năm thước lại có vẻ thực dài lâu.

“Chủ nhân, không cần! Ngài trở về đi, vì tôi không đáng!” Trạch Ninh không khống chế được mà hô to, tinh thần của y vốn đã không ổn định sao có thể lại nhận đả kích như vậy, sao có thể nhìn Ngô Hạo ở trước mặt y bị người ẩu đả.

Ngô Hạo ngẩng đầu nhìn Trạch Ninh, dùng ánh mắt ôn nhu cùng trấn an đem y bao vây lại: “Ninh, tin tưởng ta, ở nơi đó đợi.”

Ngô Hạo nói không đến mười chữ, Trạch Ninh lại kỳ dị an tĩnh lại. “Tin tưởng ta, đợi ta.” Hai câu nói này liền giống như ma chú, luôn có thể làm cho Trạch Ninh quên mất tất cả lo âu, y chỉ cần im lặng đợi, tin tưởng chủ nhân của y, tin tưởng Ngô Hạo, sau đó im lặng chờ.


Ngô Hạo nhất định sẽ đến bên người của y, đem y từ trong bóng đêm kéo ra.

Làm nô lệ, y không có quyền lợi nói cho chủ nhân của y phải làm như thế nào, điều y cần làm chính là tin tưởng, sau đó chờ đợi. Y phải tin tưởng phán đoán của chủ nhân, tin tưởng chủ nhân nhất định làm ra phán đoán tốt nhất.

Không ngừng ngã xuống lại bò dậy, Ngô Hạo cuối cùng mang theo một thân huyết ô đi vào bên người Trạch Ninh. Hắn chậm rãi đứng thẳng thân thể, lấy tay nâng mặt Trạch Ninh, cúi đầu làm cho trán của mình dán trán Trạch Ninh, dùng thanh âm mang theo chút thở dốc chân thành hỏi: “Ninh, ngươi là gì của ta?”

“Ta là nô lệ của ngài, chủ nhân.” Trạch Ninh nhìn Ngô Hạo, thành kính trả lời. Giờ khắc này, hai người bọn họ cách nhau thật gần, thở dốc ấm áo không chút giữ lại được đối phương cảm nhận, hết thảy xung quanh đều bị bỏ qua, không có súng lục, không có đám người vây xem, thế giới tựa hồ chỉ có hai người bọn họ.

“Ngươi tin tưởng ta sao? Ninh.”

“Đúng vậy, chủ nhân.”

“Vậy ngươi nghe, Ninh. Hiện tại ngươi đã an toàn, bất luận mấy ngày hôm trước xảy ra chuyện gì, đó đều đã là quá khứ, Ngươi vẫn là nô lệ quan trọng nhất, là người yêu quý trọng nhất của ta. Hãy quên đi tra tấn mà mấy ngày nay ngươi phải chịu, tin tưởng ta, ta sẽ không để cho họn họ thương tổn ngươi lần nữa.”

“Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh mở to mắt nhìn, nước mắt thuận theo lông mi lăn xuống, Tất cả bất an, ủy khuất, sợ hãi tích lũy mấy ngày nay một chút đều phát tiết ra, cả người y từ trong ra ngoài từng chút trầm tĩnh lại. Ngô Hạo vĩnh viễn hiểu y, hiểu y sợ hãi cái gì lo lắng cái gì, hiểu thế nào an ủi y. Mà y ở trước mặt Ngô Hạo vĩnh viễn không thể che giấu chính mình, nước mắt cực nhỏ rơi xuống trước mắt người ngoài liền cứ như thế mà dễ dàng lăn xuống.


“Có thể tự mình đi ra ngoài sao?” Ngô Hạo cởi bỏ dây thừng cho Trạch Ninh, nhẹ giọng hỏi.

“Có thể, chủ nhân.” Trạch Ninh giật giật gân cốt, mặc dù đầy thương tích, nhưng đi đường không thành vấn đề.

“Vậy chính mình đi ra ngoài, đến cửa đông tìm a Cường.”

Trạch Ninh vừa định nói cái gì, Lạc Dục Đan liền vỗ tay đánh gãy hai người đối thoại: “Tiết mục thực cảm động, nhìn xem ta đều ngượng ngùng quấy rầy. Ngô Hạo, nếu ta đổi ý không thả người, hiện tại ngươi tay không tấc sắt, lại dựa vào cái gì mà nói có thể bảo hộ y?”

“Ngươi nghĩ rằng ta thực sẽ không làm gì chuẩn bị mà tới nơi này mặc ngươi xâm lược?” Dẹp bỏ vừa mới nhu tình, Ngô Hạo cười lạnh một tiếng, khí tràng thuộc về kẻ bề trên phát ra, vô cùng lạnh nhạt trấn định.

“Không cần phô trương thanh thế, chỉ một mình người có thể chơi đùa ra cái gì?” Nhìn đến Ngô Hạo như vậy, thần sắc Lạc Dục Đan cứng đờ, đoán xem độ chân thật của lời này.

“Ta đây chỉ có thể nói ngươi quá coi thường ta.” Tươi cười bí hiểm bắt ở trên mặt, Ngô Hạo giống như vương giả của nơi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận