Chính Là Ngươi Nô Lệ

Đối với tươi cười của Ngô Hạo, Lạc Dục Đan không khỏi có chút chột dạ, hắn biết Ngô Hạo không phải là người thích phô trương thanh thế. Nhưng rốt cuộc là như thế nào…

“Ninh, đi cửa Đông tìm a cường.” Ngô Hạo không tiếp tục để ý đến Lạc Dục Đan, hắn chỉ nhẹ chạm vào vai Trạch Ninh, ý bảo y rời đi.

“Một mình tôi? Còn chủ nhân?” Trong lòng Trạch Ninh có dự cảm không tốt, y nhìn Ngô Hạo không muốn rời đi.

“Ngoan, nghe lời. Ta còn có việc bàn với Lạc Dục Đan, ngươi đi ra ngoài trước.”

“Nhưng là…”

“Đi tìm a Cường, đây là mệnh lệnh.” Thay giọng điệu mệnh lệnh, Ngô hạo cường ngạnh làm cho Trạch Ninh rời đi.

Trạch Ninh không hề tranh cãi, y di chuyển bước chân đi về phía cửa ra. Nếu như đây là mệnh lệnh của Ngô Hạo, làm nô lệ y không có tư cách nghi ngờ, chỉ có thể vâng theo. Y mặc kệ người của Lạc Dục Đan có thể ở giữa đường nhảy ra ngăn trở hay không, y nhất định sẽ đi đến cửa ra phía Đông. Y vâng theo mệnh lệnh của Ngô Hạo, nhưng điều này cũng không có nghĩa y sẽ tùy ý để Ngô hạo hy sinh.

“Ngươi thật không sợ ta không để cho các ngươi đi?” Lạc Dục Đan nhìn Trạch Ninh đi ra ngoài như đi chỗ không người, lửa giận trong lòng lủi lên, hắn nhìn chằm chằm Ngô Hạo đứng tại chỗ không động khiêu khích hỏi.

“Sau khi ta tiến vào 45 phút nếu a Cường vẫn chưa thấy được Trạch Ninh, bom ở nơi này sẽ nổ mạnh. Không ai có thể may mắn thoát khỏi.” Ngô Hạo không chút yếu thế nhìn lại, bình thản nhảy ra con bài chưa lật.

“Chê cười, nơi này là địa bàn của ta. Ngươi không có cơ hội cài bom.” Nếu người của Ngô Hạo có thể không coi hắn vào đâu mà cài bom, hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

“Ta không cần lắp đặt, ta chỉ cần đặt nó ở trong thùng, chính ngươi sẽ vác nó vào.”

“Chẳng lẽ là…không có khả năng, tất cả hàng hóa trong ba ngày này đều trải qua kiểm tra.” Ngô Hạo coi hắn là thằng ngu sao, từ một khắc định ra kiểm tra kia, tất cả vật phẩm nhập kho đều phải trả qua nghiêm khắc kiểm tra, sẽ không chừa khe hở cho bất luận kẻ nào.

“Vậy trước đó đâu? Hàng của Phù Quang ngươi là thu vài phê đi.”

“Sao ngươi biết ta sẽ hẹn ở bên tàu phía Tây? Người của Phù Quang lại dựa vào cái gì mà giúp ngươi?” Kỳ thật Lạc Dục Đan đã hiểu rõ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi ra hai câu này.

“Có thể đàm phán cũng chỉ có vài chỗ như vậy, đều chuẩn bị một chút cũng không phải thực khó khăn. Còn về Phù Quang, có lẽ bọn họ nhận định ngươi không thắng được, mới đứng ở phía bên ta đi.”

Hai tay bên người của Lạc Dục Đan phẫn hận siết chặt lại, móng tay không tự giác đâm vào trong thịt. Nghịch chuyển làm cho hắn có loại cảm giác bị đùa giỡn, nhưng lý trí còn dư lại làm cho hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn không thể loạn, rối loạn sẽ thất bại thảm hại hơn.

“Ta để cho các ngươi ân toàn rời đi, sao ta biết được ngươi vừa rời đi sẽ không dẫn nổ bom?”

“Nguyên nhân ngươi không ngăn cản Ninh, không phải là vì ta còn ở đây sao? Ngươi cảm thấy có ta làm con tin của ngươi còn chưa đủ sao?”

“Ngươi? Ha ha ha, ha ha,” Lạc Dục Đan không thể ức chế cười ha hả, “Ngô Hạo, chẳng lẽ ngươi không rõ, làm con tin của ta có ý nghĩa gì sao? Ngươi vốn đã đi từng bước cờ hay, lại ngạnh sinh sinh bị chính ngươi hủy. Hôm nay ngươi chỉ cần không tiến bến tàu này, thẳng tay cho nổ bom, ta cũng trốn không thoát, kể cả tình nhân của ngươi, đều tiến vào tử cục!”

“Ta không ở lại, ngươi liền không nhất định sẽ thả Ninh đi, hết thảy những gì ta làm đều sẽ mất đi ý nghĩa. Về việc đối phó ngươi…” Ngô Hạo nói, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Hiện tại sản nghiệp của ngươi hẳn là bị bắt gần xong rồi.”

Cái gì?! Những lời này của Ngô hạo chân chính gây ra đả kích trí mạng cho Lạc Dục Đan, đồng tử của hắn hơi hơi co rút lại, hiển nhiên sắp không khống chế được cảm xúc: “Ngươi nói cái gì?”

“Mấy ngày nay ngươi đều dồn tinh lực vào chuyện bến tàu, đối với nơi khác tự nhiên không thể chiếu cố nhiều. Hiện tại tinh anh cấp dưới của ngươi đều tập trung ở nơi này, chỗ khác tự nhiên bị rỗng.”

“Ngươi dùng chính mình làm mồi, cố ý tạo thành khe hở trong phòng thủ của chúng ta?” Lạc Dục Đan không thể tin nhìn Ngô Hạo, không hiểu người nọ là điên rồi vẫn là như thế nào. Đã chết thì tất cả đều xong, hôm nay nếu hắn chết trên tay của mình, vậy hắn đoạt được nhiều địa bàn hơn nữa cũng không có ý nghĩa, “Ngươi có biết ngươi sẽ chết hay không?”

“Biết.” Liền giống như đang nói chuyện phiếm, giọng điệu của Ngô Hạo không chút gợn sóng, “Biết lại thế nào? Lạc Dục Đan, không cần nói cho ta biết ngươi lăn lộn đường này nhiều năm như vậy còn không thể buông sống chết ra, Với ta mà nói, đi trên con đường này có hai điểm quan trọng nhất. Một, chịu trách nhiệm với anh em bán mạng cho ngươi. Hai, chịu trách nhiệm với ông chủ mà ngươi nguyện trung thành. Sau đó mới lo cho chính mình, Cho nên ta vô cùng vừa lòng với kế hoạch hôm nay.”

“Đó là suy nghĩ của ngươi, với ta mà nói sống chính là 1 chết chính là 0, không sống vốn không có ý nghĩa gì. Ngô Hạo ngươi không cần đắc ý quá sớm, địa bàn lớn như vậy ta không tin ngắn ngủn mười mấy giờ ngươi có thể nuốt trôi.”

“Ta là ăn không vô.” Ngô Hạo hào phóng thừa nhận, không có chút quẫn bách, “bất quá cũng may mục đích của ta không phải là gồm thâu các ngươi, mà là kéo suy sụp các ngươi. Hôm nay chính phủ sẽ có hưng trí tiến hành đột kích kiểm tra, người của ta chỉ cần đợi đám cớm kiểm tra kia đi rồi là có thể nhặt tiện nghi. Đến Trung Quốc hơn nửa năm này ta cũng học được chút quy tắc trò chơi.”

“Nguyên lai là một bộ này. Ngươi cảm thấy ta không có người ở mặt trên sao?”

“Hậu thuẫn của ngươi nói không chừng so với ta cứng rắn một ít, nhưng chờ hắn nghe được tin tức xử lý phỏng chừng địa bàn của ngươi đã muốn bị tiêu hóa hoàn toàn.”

Câu nói của Ngô Hạo vừa rơi xuống, đôi mày Lạc Dục Đan nhăn chặt lại, hắn biết một ván hôm nay là hắn thua. Hắn xem nhẹ quyết tâm cùng chấp niệm của Ngô Hạo, thật không ngờ Ngô Hạo có thể làm đến một bước như vậy.

Nhưng là hôm nay hắn sẽ sống, mà Ngô Hạo sẽ chết. Ngày khác hắn còn có cơ hội lật bàn, Ngô Hạo lại mất đi tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui