Thời gian chia tay của Lục Nhiễu và Cận Nam Dữ đã một tuần đã trôi qua.
Không có hắn trong một tuần qua cuộc sống cô cũng bình thường như vậy, không có ai quá khó để rời xa ai cả.
Lục Nhiễu cảm thấy bản thân hiện tại cuộc sống cũng khá tốt, chỉ cần mẹ cô không cần lại thúc giục chuyện kết hôn của cô thì càng tốt.
Mẹ cô bên kia cũng không biết là nghe được tin tức ở nơi nào, nghe hai người bọn họ ở chung đối với nhau rất tốt. Mộ Lận cũng nói với ba mẹ của anh ta, anh ta nói nhìn rất vừa mắt với cô, có thể ở chung rồi vun đắp tình cảm .
Mẹ Lục cao hứng vui mừng khôn xiết, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, hỏi qua hai người tình hình hiện tại như thế nào? Có thích hợp hay không thích hợp, mẹ cô còn muốn hai người hôm nào về nhà cùng nhau ăn cơm, sau đó trực tiếp thương lượng chọn ngày kết hôn.
Cô giải thích với mẹ Lục, thực sự cô không có ý nghĩa muốn kết hôn ngay bây giờ, và không muốn yêu đương với Mộ Lận .
Quên một người sao có thể đơn giản như vậy được, thời gian chỉ mới có mấy ngày sao có thể đón nhận được một đoạn tình cảm mới.
Mẹ Lục muốn tác hợp đến mức điên cuồng, nói bọn họ có thể trực tiếp kết hôn, sinh con trong vòng một năm, khiến Lục Nhiễu nghĩ đến một câu mà cô đã từng đọc rất lâu trước đây.
[Có người nói chuyện mấy năm không có kết quả. Có người thân thiết, từ thân thiết đến kết hôn sinh con. Một năm cũng chỉ là một bông hoa chẳng ra gì].
* Edit :Mino Mũm Mĩm
Cô cảm thấy mình cũng đang trong tình trạng như vậy, biết đâu một ngày nào đó mẹ cô bắt cô phải chịu, cô sẽ thật sự lấy chồng sinh con như thế này sao.
Lục Nhiễu mới vừa tắt máy cuộc gọi của mẹ Lục, sau đó xuống lầu liền nhìn thấy Mộ Lận đang ở dưới lầu chờ cô.
Mộ Lận đón cô ăn tối nên lúc này đã tới đón cô, cô vốn dĩ nghĩ công ty hai người cũng rất xa, cho nên không cần tới đón cô. Nhưng Mộ Lận nhất quyết phải tới nơi để đón cô.
Cô không có biện pháp từ chối, khi cô lên xe Mộ Lận hỏi cô muốn ăn cái gì.
Lục Nhiễu gần đây muốn ăn món Pháp , Mộ Lận lập tức lái xe đưa cô đi, lúc trước anh ta có ăn qua một nhà hàng món Pháp, cảm thấy hương vị ở đấy cũng không tồi.
Khi hai người đi vào, người phục vụ liền đi ra nghênh đón đưa bọn họ đi vào bên trong .
Dù thế nào Lục Nhiễu cũng không ngờ sẽ có cảnh tượng như vậy, cô nhìn thấy Cận Nam Dữ.
Cận Nam Dữ cùng một người phụ nữ cùng nhau ăn cơm.
Người phụ nữ đó ngồi đối diện với Cận Nam Dữ , hai người không biết đang nói chuyện gì, trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Nhiễu không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, liền nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Cô ngầm đánh giá một phen, cô cảm thấy cô ấy dịu dàng, đáng yêu đây là cảm nhận đầu tiên của cô.
Người phụ nữ này lớn lên ngay cả nữ nhân như cô nhìn cũng cảm thấy đáng yêu.
Người phụ nữ này chiều cao so với cô nhìn không sai biệt lắm, nhưng nhìn bộ ngực đầy đặn chắc chắn phải hơn so với cô. Cô ấy mặc một bộ áo liền quần màu trắng dài đến đầu gối, búi tóc cao tròn trịa, khuôn mặt tuy cô không nhìn được chính diện, nhưng nhìn thoáng nghiêng qua là một khuôn mặt rất khả ái, làn da trắng, đôi môi căng mọng, đôi mắt cười híp lại, mí mắt cong cong.
Không biết cô ấy có trang điểm hay không, khuôn mặt thật sự rất sạch sẽ, rất thanh tú. Đôi mắt của cô ấy luôn nhìn về phía Cận Nam Dữ, người đó chắc hẳn là một người thực sự nhiệt tình, luôn nói với hắn những điều cần nói.
Lục Nhiễu nhìn nơi này đi không nổi, mắt cô không khỏi nhìn chằm chằm người phụ nữ này. Cận Nam Dữ quay lưng về phía cô nên không thấy cô đang đi đến.
Ánh mắt Lục Nhiễu bị người phụ nữ ấy câu lấy.
Cô suy nghĩ, người phụ nữ kia là ai? Chính là bạn gái mới của hắn sao? .
Nếu không phải từ hành động và lời nói, thì vì cái gì mà hai người hiện tại lại đến nhà hàng Pháp lãng mạn để ăn ăn cơm?.
Hẹn hò?.
Mộ Lận thấy cô không tiếp tục đi, ánh mắt của anh ta không hiểu tại sao cô lại như vậy, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức hiểu rõ. Anh ta nói nhỏ vào tai cô nói, “Chúng ta đổi nhà hàng khác ăn đi, thật là ngại quá hay chúng ta đi ăn món Ý đi, được không?”.
Lục Nhiễu hiện tại đã cùng hắn chia tay, bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì, hắn hiện tại đã cùng người phụ nữ khác cùng nhau hẹn hò, cô lại muốn trốn tránh hắn, cô không có vẻ quá mức và cố ý.
[ Nếu bạn thực sự muốn quên đi anh ta, bạn không cần phải trốn tránh anh ấy, nhưng bạn sẽ không cảm thấy gì khi nhìn thấy anh ta.]
Cô đang muốn nỗ lực biến thành dạng này, gióng như trong câu nó trên cho nên cô bắt lấy tay Mộ Lận, trên khuôn mặt hiện ra bộ dáng vân đạm phong khinh, tỏ vẻ chính mình không sao cả, “Không có việc gì, tôi cảm thấy nơi này khá tốt, chúng ta tìm một chỗ ngồi là được. Đã là chuyện đi qua rồi, không cần trốn tránh.”.
Mộ Lận nghe được lời cô, lúc sau cũng không có cản trở người phục vụ đưa bọn họ đi vào. Vừa vặn không khéo, chỉ có một vị trí chính là ở bên cạnh Cận Nam Dữ .
Lục Nhiễu qua đi, Mộ Lận đặc biệt lịch sự kéo ghế ra cho cô, cô nhỏ giọng nói câu cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế.
Cũng chỉ cần như thế này, mới làm Cận Nam Dữ thấy được bọn họ.
* Edit : Mino Mũm Mĩm
Cận Nam Dữ nhìn thấy Lục Nhiễu , cùng Mộ Lận đi hẹn hò.
Cận Nam Dữ hơi nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn Lục Nhiễu lộ ra một cỗ khí lạnh, Lục Nhiễu không nhìn hắn, nhưng thầm cảm thấy sau gáy có một luồng gió lạnh thổi qua. Rất đáng sợ.
Người phục vụ đem thực đơn đưa cho bọn họ, và hỏi bọn họ không thể ăn được loại đồ ăn nào.
Mộ Lận không cần xem thực đơn vì lần trước đã tới, cho nên lúc này thuần thục gọi đồ ăn, “Cho chúng tôi hai phần ăn. Sau đó mang đến một bình rượu vang đỏ.”.
Lục Nhiễu nghe Mộ Lận chọn phần ăn như vậy, ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói lời nào. Nhưng lòng bàn tay lại căng thẳng toát mồ hôi, bầu không khí này thật sự quá quái dị.
Cận Nam Dữ ngồi bên này nhìn chằm chằm vào Lục Nhiễu, người phụ nữ đang ngồi đối diện hắn, nhìn bộ dạng này của hắn nghi hoặc, duỗi tay huơ ở trước mặt hắn hỏi, “Nam Dữ, anh làm sao vậy? Em vừa rồi cùng anh nói chuyện, anh không nghe được sao? Các người quen nhau sao? ”.
Cận Nam Dữ nghe xong những lời này, hoàn hồn lại, thu vào trong mắt uống một ngụm nước, nói “Không quen biết.”.