Khuôn mặt của cô được đánh giá là được cứu vãn, ngoại trừ các đường nét trên khuôn mặt.
Cô càng ngày càng cảm thấy mình quá xấu xí, nhưng không có cách nào, mặt mũi trời sinh, làm sao bây giờ.
Tiền sinh hoạt của cô hiện tại rất ít.
Bởi vì mẹ cô ở xí nghiệp làm việc một tháng tiền lương rất ít, muốn nuôi cô ăn học cũng không hề dễ dàng, gần đây ở nhà cô mua đồ cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ đủ tiền sinh hoạt một tháng là được.
Cô vốn dĩ rất gầy, nếu không ăn cơm sẽ không thể nạp đủ dinh dưỡng. Ban đầu các bạn học của cô để có tiền mua mỹ phẩm, đều trích từ sinh hoạt phí dành dụm mà có.
Hia đình Cận Nam Dữ từ nhỏ đã yêu cầu cậu ấy đi học dương cầm. Lam Âm cũng rất thích dương cầm, vì hôm nay không có đi học, cho nên cô ấy tắm rửa xong sau đó đi đến lớp huấn luyện dương cầm.
Hôm nay Lam Âm chuẩn bị tới để báo danh, bởi vì cô ấy nghe được Cận Nam Dữ ngày thường cuối tuần sẽ đến nơi này để luyện dương cầm, cho nên gần quan được ban lộc. Nếu cô ấy cũng tiến vào học chơi dương cầm, khẳng định có thể cùng cậu ấy cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.
Cô ấy bước vào ban huấn luyện này, nhìn thấy Cận Nam Dữ đang luyện dương cầm, lập tức bị ánh sáng của cậu ấy thu hút, Cận Nam Dữ thật sự rất đẹp trai, trên người có loại khí chất lạnh lùng kinh người. Lam Âm cảm thấy cô ấy càng muốn có được.
Cô ấy đứng sang một bên và im lặng quan sát.
Cô ấy nhìn Cận Nam Dữ đánh đàn xong chuẩn bị rời đi, lập tức đi qua, đứng ở trước mặt cậu ấy ngượng ngùng duỗi tay chào hỏi,“Bạn học Cận không biết cậu đối mình có ấn tượng gì hay không? Hai chúng ta cùng học một trường. Hơn nữa mình học ở lớp bên cạnh lớp cậu, mình tên Lam Âm, mình ở trường phụ trách trạm quảng bá. Không nghĩ tới ở chỗ lại gặp cậu ở đây, mình vừa rồi nghe cậu đàn dương cầm thật sự không tồi, mình cũng tính đến đây học dương cầm, cũng là cùng ở lớp huấn luyện này, tương lai chúng ta có thể học chung”.
Cận Nam Dữ khi nghe thấy lời này, cũng lười liếc nhìn cô ấy, bởi vì cậu ấy luôn là một người lạnh lùng, vì vậy đã nắm tay lại rồi trực tiếp rời đi. Lam Âm trực tiếp bị làm lơ, cô ấy thật không nói nên lời.
Nhưng cũng may là cậu ấy đã rời đi, bởi vì không bao lâu mẹ của Lam Âm tới đây, bà nắm lấy lỗ tai cô mang cô rời đi, “Con bé chết tiệt này, cái gì mà học dương cầm? Con tìm cái gì thực tế một chút không được sao? Nếu tìm được một gia đình quyền quý như vậy, một lớp học cũng phải tốn mấy ngàn NDT, nhà chúng ta có tiền cho con học sao? Cút về nhà cho mẹ”.
Khi đó Lam Âm rất xấu hổ, nhưng đến ngày thứ ba đi học, cô ấy đã đích thân bước đến gần Lục Nhiễu nói với cô, “Nhiễu Nhiễu, mình nói với cậu một việc rất vui. Cậu biết giáo thảo Cận Nam Dữ không? Chính là nam sinh lớp bên cạnh, cuối tuần bọn mình đã gặp mặt, bọn mình thực sự có duyên, tình cờ gặp nhau ở lóp dương cầm. Gần đây không phải mẹ mình đang cho mình học dương cầm sao? Cho nên minh đi đến học lớp huấn luyện dương cầm, kết quả cậu biết thế nào không? Cậu ấy lại chủ động cùng mình nói chuyện! Cậu ấy còn khen mình lớn lên thật xinh đẹp, còn muốn add WeChat của mình, mình đang được cậu ấy theo đuổi sao?”.
Lục Nhiễu vốn là thờ ơ không muốn nghe cô ấy nói gì, nhưng kết quả là vừa nghe cô ấy nói, cây bút trong tay cô tự động rơi xuống đất, khiến cô sợ đến giật nảy mình.
Cô cảm thấy hụt hẫng nên nhanh chóng cầm cây bút lên, sắc mặt cứng ngắt không có bất kỳ màu sắc nào, trông cô có hơi tiều tụy.
Thậm chí cô còn nghi ngờ vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không, vì vậy mong mỏi nhìn Lam Âm, nụ cười của Lanlm Âm đặc biệt vô hại, nắm lấy bả vai của cô nói, “Nhiễu Nhiễu a, cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng phải không? Cậu cũng không nghĩ tới cậu ấy sẽ thích mình, mình cũng cảm thấy thực sự không thể tưởng tượng ra được, một người cao lãnh chi hoa như cậy ấy, mình còn tưởng rằng một người thật xinh đẹp mới xứng đôi với cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nhìn trúng mình, nhưng mà mình cũng xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với người như cậu ấy, cũng khó trách cậu ấy lại nhìn trúng mình, làm mình tưởng sẽ phải theo đuổi cậu ấy rất là lâu, mình khẳng định gần đây nhất sẽ cùng cậu ấy hẹn hò”.
Edit : Mino Mũm Mĩm.
Lục Nhiễu nghe không nổi nữa, cảm giác bên lỗ tai là ông ong ong, rất khó chịu.Cô thực kháng cự không muốn tiếp xúc với Lam Âm, thậm chí còn thấy ghê tởm, muốn đem tay cô ấy đẩy ra.
Cô cảm thấy mình thật sự là một cô gái xấu tính, làm sao có thể bởi vì Cận Nam Dữ thích cô ấy, cho nên mới ghét bỏ cô ấy, Cận Nam Dữ sẽ thích cô ấy là bình thường, cô ấy lớn lên thật đáng yêu, thật xinh đẹp và được rất nhiều nam sinh thích, hơn nữa tính cách cũng tốt như vậy.
Nhiều nam sinh thích cô ấy như vậy, Cận Nam Dữ cũng không ngoại lệ.
Lục Nhiễu dù rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng hết sức để vượt qua cảm giác này, không nói gì. Cô không có cách nào để nói lời chúc mừng với cô ấy, không cách nào chúc mừng cô ấy vì đã được ở bên người mình thích.
Lục Nhiễu luôn đợi mọi người tan học, sau đó cầm phong thư, cô sợ hãi không biết có nên đưa thư tình cho Cận Nam Dữ hay không.
Cho nên cô đã chuẩn bị bức thư tình này và muốn đưa nó cho Cận Nam Dữ để cho cậu ấy xem, mặc dù cậu ấy sẽ từ chối cô, nhưng cô thực sự muốn bị cậu ấy từ chối một lần.
Cô đang chuẩn bị đi gửi thư tình, nhưng cô phát hiện Cận Nam Dữ vẫn chưa rời đi, lúc này cậu ấy đang cầm một đống lớn phong thư đi ra ngoài thùng rác trực tiếp ném vào.
Lục Nhiễu viết không quá nhiều thư tình, những bức thư tình này đều là chuyện cười trên mạng, là những lời tình cảm từ miệng mà ra. Cô vốn đang rất thấp thỏm, không biết có phải bị cậu ấy mắng hay không, kết quả nhìn thấy trên tay cậu ấy đang cầm một đống thư tình trực tiếp ném đi, cô này liền yên tâm.
Về sau cũng có vài lần, tan học cô sẽ lén lút đưa thư tình, nhìn thấy Cận Nam Dữ nhận được thư tình lúc sau sẽ ngồi đọc rồi cười, sau đó sẽ cất nó vào trong túi áo.
Hôm nay thời tiết hạ nhiệt độ, mọi người đều mặc quần áo dày đi học, bên trong Lục Nhiễu cũng mặc một chiếc áo dài, bên ngoài là đồng phục học sinh, bởi vì mẹ cô sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Tới rồi buổi chiều muốn tan học nhưng gió thổi lạnh run bần bật. Lam Âm vì xinh đẹp nhất định sẽ không mặc bộ đồ mùa đông xấu xí kia, nhưng là hiện tại đã chịu không nổi vì thật sự là quá lạnh, không có cách nào, chỉ có thể đủ cùng Lục Nhiễu nói, “Nhiễu Nhiễu, cứu cứu mình đi, nay gió lớn quá, khi trở về ta nhất định sẽ chết, cậu đem đồng phục củ cậu cho mình mượn đi, ngày mai ta trả lại cho cậu. Được không? ”.
Lục Nhiễu bây giờ không thể nào từ chối được, hơn nữa bên trong còn có một bộ quần áo giữ ấm cho nên sẽ không bị lạnh, lát nữa về nhà sẽ ngồi xe buýt cũng không sợ cảm lạnh, Lam Âm hiện tại rất lạnh, thân thể đông lạnh đến run bần bật, nhìn thực đáng thương. Cô liền đem áo đồng phục của mình cởi ra đưa cho Lam Âm, Lam Âm mặc vào nói cảm ơn rồi rời đi.
Lam Âm chuẩn bị buổi chiều tan học liền đi tìm Cận Nam Dữ, cùng cậu ấy cùng nhau trên đường trở về, hiện tại là thứ sáu, những người ở lại ký túc xá cơ bản đều sẽ trở về, giống Cận Nam Dữ người có tiền như vậy, khẳng định đến cuối tuần sẽ đi về với người nhà.
Cô ấy chuẩn bị muốn cùng Cận Nam Dữ bồi dưỡng cảm tình.
Cô chờ không thấy ai nhìn đến vị trí của Cận Nam Dữ liền lấy hết can đảm đi qua.
Cận Nam Dữ cũng không biết làm sao, tò mò không biết gần đây ai là người đưa cho mình thư tình.
Người này viết thư tình, làm cho cậu ấy có cảm giác, có một hương vị riêng, nói chuyện cũng rất kỳ quái. Có một loại mùi hương phụ nữ mà trong mơ cậu ấy có thể ngửi thấy được, đó là lý do tại sao cậu ấy bị hấp dẫn bởi lá thư này, đó là lý do cậu ấy đã mở duy nhất bức thư này để ra xem, kết quả phát hiện người viết lad thư này là một nữ sinh rất buồn cười, mỗi một ngày gửi thư cho cậu ấy cũng chẳng phải gọi là thư tình gì. Đó đều là các loại câu nói âu yếm cùng truyện cười.
Theo đuổi nam sinh cũng chỉ theo đuổi cho có lệ như vậy.
Nhưng là Cận Nam Dữ xem thấy cũng rất có ý tứ.
Lam Âm vừa đi vào thì thấy khóe miệng của Cận Nam Dữ nhếch lên khi nhìn thấy bìa thư tình này, cảm giác rất quen thuộc, này không phải là của Lục Nhiễu sao? Lục Nhiễu đi tới trước cửa hàng ăn vặt mua sao, bởi vì mua cái này nên hai người các cô đi chọn mua không xa quầy bán đồ ăn vặt kia.
Lúc đó Lục Nhiễu mua cái này nói muốn luyện viết cái gì, không phải là mua phong thư này để gửi thư tình sao?
Lam Âm vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy Cận Nam Dữ cười vui vẻ như vậy, cô ấy biết rằng cậu ấy hẳn là có ý với bức thư tình này. Lam Âm lập tức bật chuông cảnh báo, cho nên mở miệng cùng Cận Nam Dữ nói, “Cận Nam Dữ! Cậu thế nhưng lại đọc thư tình của mình, mình viết cho cậu nhiều thư tình như vậy, cậu rốt cuộc cũng chịu đọc rồi, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không nhìn đến nó đâu, nghe nói trước đây thư tình đều bị cậu ném hết, kết quả cậu lại đọc của mình, mình thật sự rất vui”.
Cận Nam Dữ nghe thấy điều này, cậu ấy nhìn lên cô, lắc chiếc phong bì trên tay và hỏi cô ấy, “Cậu nói cái này là của cậu sao?”.
Khi Cận Nam Dữ hỏi rồi quan sát cô ấy, nhìn đến cánh tay mặt trên áo đồng phục, thanh sắt một chữ tiếng Anh chữ cái" l."
Cận Nam Dữ nhìn đến chữ cái tiếng Anh này hai mắt trừng lớn, không tin thật sự là một người.
Cận Nam Dữ lúc trước gặp mộng xuân, lúc đó cùng một cái nữ sinh cùng trường điên cuồng làm tình. Nữ sinh cùng trường kia mặc áo đồng phục tay áo chính là có một chữ cái tiếng Anh, vừa vặn chính là ở vị trí này.
________________________
**** Giải thích: Phần ngoại truyện mình đã cắt hết phần Mộng Xuân của namnu9 nên sẽ có chỗ hơi thiếu logic chút, nam chính mộng xuân gặp nữ chính rồi 2 người xxx nhưng anh không nhớ rõ khuôn mặt cô, chỉ nhớ mùi hương với cái áo mà Lục Nhiễu cho Lam Âm mượn nên sau mới hiểu lầm người trong mộng vs người đưa thư là Lam Âm.
________________________
Nhưng mà thật sự nhìn trên mặt người này quần áo, cùng chiều cao của người này cũng không sai biệt lắm.
Trước khi xuất hiện giấc mộng xuân, cậu ấy đã thực sự không tin nó đã có trong hiện thực rồi sao?
Cận Nam Dữ cảm thấy rất khó tin, cho rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình, nhưng nhìn thấy những chữ cái tiếng Anh giống hệt nhau trong trí nhớ của cậu ấy nên đã rất ngạc nhiên.
Cận Nam Dữ gấp gáp hỏi cô ấy, “Cái áo đồng phục này là của cậu sao?”.
Lam Âm nghe cảm giác kỳ quái, nhìn ống tay áo mình đang mặc, có vẻ hiểu được nên cười gật đầu, vui vẻ nói, “Đúng vậy, cái này áo là của mình, cái này là mẹ mình may cho mình tay áo lên. Cậu còn nhớ rõ lúc trước có cùng cậu nói, tên của mình gọi là Lam Âm sao? Cái này tiếng Anh chữ cái chính là lam, l”.
Cận Nam Dữ không nghĩ tới có chuyện trùng hợp nhiều như vậy, một có thể là vô tình, hai chuyện thành cũng là do trời cao chỉ dẫn cho mình.
Cận Nam Dữ luôn không thích tiếp xúc với nữ sinh, nhưng lần này, anh cảm thấy mình không hề chán ghét.
Lục Nhiễu vẫn thường đưa thư tình theo tần số ngày xưa.
Lục Nhiễu nghĩ dù sao Cận Nam Dữ cũng không có nhìn thấy thư tình của cô, cho nên cô có viết như thế nào cũng không quan trọng, hơn nữa cô phát hiện mình về sau còn có thể luyện viết thư tình khi rãnh rỗi.
Đang suy nghĩ thì Lam Âm rất phấn khích đến bên cạnh cô nói “A, Nhiễu Nhiễu, cùng cậu nói một tin tức tốt, tin này tuyệt đối chính là tin tức tốt. Cận Nam Dữ! Cậu ấy cùng mình hẹn hò rồi, hai chúng ta chính thức ở bên nhau yêu đương, rất vui phải không? Mình cũng không nghĩ tới hôm nay cậu lại hỏi mình muốn làm bạn gái của cậu ấy hay không. Đương nhiên cậu ấy hỏi mình khẳng định sẽ đồng ý rồi, cho nên hiện tại đã hẹn hò rồi, cậu thân là hảo tỷ muội nên sẽ chúc phúc cho mình đi, thật vui quá mình có bạn trai, mình được yêu đương rồi.”.
Lục Nhiễu cả người đều sững sờ.
Lục Nhiễu rõ ràng cảm thấy bản thân không có cơ hội, nhưng là nghe được lời này vẫn là đau lòng đau, trong lòng tràn đầy đau đớn, cuối cùng vẫn là cố gắng nở nụ cười chúc mừng cô ấy.
Lam Âm đang cố ý khoe khoang, cùng Lục Nhiễu nói.
Lam Âm cùng Cận Nam Dữ ở cùng nhau, đúng là không phải Cận Nam Dữ mở miệng mà là Lam Âm tự chủ động, buổi sáng bám theo Cận Nam Dữ, gần đây đều vẫn luôn bám theo cậu ấy. Hôm nay nhịn không được mở miệng hỏi Cận Nam Dữ có thể cùng cô ấy yêu đương, làm bạn trai cô ấy được hay không?
Vì cảnh trong mơ đó, Cận Nam Dữ luôn có ấn tượng tốt về cô ấy, khi nghe cô ấy nói câu này, cậu ấy cũng có thể thử xem, vì vậy đồng ý rồi đi xuống lầu.
Hai người chính thức hẹn hò, Cận Nam Dữ luôn giữ quy cũ. Cận Nam Dữ điển hình mẫu người đàn ông thẳng thắn trước giờ đều chưa yêu đương, không biết phải phản ứng như thế nào đối với phụ nữ. Cho nên đều là Lam Âm tự mình chủ động.
Lam Âm nói với cậu ấy muốn đi dạo phố, cậu ấy liền đi dạo phố, Lam Âm nói ăn cái gì, cậu ấy liền dẫn đi ăn cái đó, Lam Âm nói muốn đi mua đồ vật, cậu ấy liền mua đồ vật cho Lam Âm.
Lam Âm vốn dĩ ngay từ đầu đã không chịu nổi sự khô khan này của cậu ấy, nhưng sau này cô ấy nghĩ Cận Nam Dữ có nhiều tiền như vậy, cô ấy muốn mua gì thì mua, nên cô ấy không nhẫn tâm chia tay. Rốt cuộc, cô ấy còn phải tiêu tiền cho cậu ấy.
Cận Nam Dữ có nhiều tiền như vậy, nếu không tiếp tục đào mỏ thì đúng là đồ ngốc, tuy rằng lớn lên thật sự rất đẹp trai, nhưng lại quá lạnh lùng, cô ấy không thích.
Cô phát hiện ra Lục Nhiễu vẫn đeo bám và theo đuổi Cận Nam Dữ l, hàng ngày vẫn đưa thư tình. Lam Âm sợ mình sẽ bị anh phát hiện là hàng giả.
Lục Nhiễu đã thật sự chọc giận đến cô ấy, cho nên cô ấy mang theo Lục Nhiễu đi ra ngoài cùng Cận Nam Dữ đi dạo phố, đặt điều nói xấu về Lục Nhiễu, làm Cận Nam Dữ chán ghét cô.
Sau đó cô ấy còn giả mạo thư vủa Lục Nhiễu, viết thẳng tên của Lục Nhiễu, còn ở trước mặt Cận Nam Dữ lấy ra cho cậu ấy xem rồi nói, “Trời ạ, đây là Nhiễu Nhiễu viết thư tình cho anh sao? thật không nghĩ cậu ấy như thế nào lại thích anh chứ? Hai chúng ta chính là chị em tốt, cô ấy chẳng lẽ không biết anh chính là bạn trai của em sao? Cậu ấy lại còn thích anh, này thật cũng quá đáng ”.
Cận Nam Dữ mắng Lục Nhiễu trốn ở phía sau bức tường cô ấy đã nghe rất rõ, nghe xong còn cười ra tiếng.
Sau đó Lục Nhiễu thật sự không có quấn lấy Cận Nam Dữ nữa.