Chính là yêu kẻ hám tiền

“Doãn cô nương là cổ vũ ta?” Tống Trì cười to ra tiếng đầy hứng thú.
“Có ai không thấy tình cảm cùng sự ngưỡng mộ trong mắt của ngươi?” Doãn Tâm Đường không dấu vết cười khẽ, ánh mắt nhìn về các tỷ muội. Hẳn là không có ai phản đối ngươi truy đuổi A Kim đâu!
“Ta xác thực rất thích A Kim cô nương, đáng tiếc...” Tống Trì đột nhiên dừng một chút, “Nữ tử xinh đẹp lòng người như vậy lại không thuộc về ta, bởi vì ta hai bàn tay trắng, cuộc sống khốn quẫn ăn nhờ ở đậu, căn bản không thể cho nàng cuộc sống của một thiếu phu nhân. Thử hỏi, có ai trong các người nguyện ý gả ột tiểu tử nghèo?”
Hắn cười thong thả, trong ánh mắt là sự hồn nhiên vô hại, kì thực mâu quang lợi hại, chuyên chú quét tới trên người đám nữ nhân. Mới nháy mắt, mấy cô gái này trở nên thật bận rộn, người thì ngắm hoa, người ngắm mây, người đùa bướm, nếu không thì cũng tìm người nói chuyện.
Lúc này, không giả ngu là không được.
Cùng mĩ thiếu niên tán tỉnh là một chuyện, vì mĩ thiếu niên tranh giành tình nhân cũng có thể, nhưng nếu muốn gả ĩ thiếu niên “nghèo không mảnh đất cắm dùi”... n hừ, tiểu nữ tử làm không được.
***
A Kim ở trong một biệt viên của Chu gia trang.
Nàng ngẩng đầu lên cây hoa quế trong viện, lập tức cúi đầu suy nghĩ.
Nàng chưa thành thân viên phòng, đã giống như con dâu được nuôi từ bé, đã bắt đầu học tập như thế nào để hầu hạ bà bà tương lai (mẹ chồng).
Mỗi ngày sáng sớm khi thức dậy, nàng thoáng rửa mặt chải đầu, liền đến Đan Phượng viện nơi Chu phu nhân ở để quét dọn. Công việc này thật mệt, đây là sân lớn nhất trong Chu gia trang, muốn dọn sạch sẽ cũng mất ít nhất một, hai canh giờ.
Đương nhiên, nha đầu hầu hạ Chu phu nhân rất nhiều, nhưng Chu phu nhân nói : “Quan trọng là ‘Có tâm’, có tâm làm con dâu hiền, chứng minh ngươi không phải ham hưởng thụ mới muốn gả vào Chu gia.”
A Kim nghĩ rằng làm việc để đổi lấy ba bữa ăn cũng rất công bằng liền vui vẻ chấp nhận công việc này.
Mà nghĩa nữ Doãn Tâm Đường được Chu phu nhân sủng áo cũng ở Đan Phượng viện, cũng làm gương tốt gánh vác công việc – hầu hạ nghĩa mẫu trang điểm, tự tay chuẩn bị khăn cho nàng rửa mặt. “Thật là một nữ nhi hiếu thuận a!” Chu phu nhân cứ tấm tắc khen ngợi nàng “Ta thực tiếc đem ngươi gả đi ra ngoài.”
“Con cũng luyến tiếc nghĩa mẫu, muốn cả đời hầu hạ người.” Doãn Tâm Đường vừa vấn tóc giúp Chu phu nhân vừa nói.
“Như vậy sao được? Người bên ngoài sẽ nói ta ích kỷ, chậm trễ hôn nhân của ngươi, huống hồ ta cũng không nhẫn tâm như vậy.” Chu phu nhân cầm tay Doãn Tâm Đường yêu thương nói :“Chỉ cần ngươi trở thành con dâu của ta, đây mới thật sự là duyên phận lâu dài!”

“Nghĩa mẫu!” Doãn Tâm Đường cảm động tựa trên gối Chu phu nhân gọi nhỏ.
“Ngươi rất nhanh sẽ gọi ta là nương.”
“Nương, nương!”
A Kim quét dọn xong, tiến vào liền thấy một cảnh này. Thực sự hảo thần kỳ nha! Như thế nào mà nàng cứ ba ngày hai lần lại thấy một màn “mẫu từ nữ hiếu” này?
Liếc hai gương mặt xinh đẹp kia, A Kim thầm suy nghĩ kỹ lưỡng, so với đám mỹ nữ ở Chu gia trang, nàng xác định không mỹ lệ, cũng không được Chu Duẫn Can quan tâm.
“A Kim cô nương tới vừa vặn, cùng nhau dùng đồ ăn sáng đi!” So với A Kim người đầy mồ hôi, Doãn Tâm Đường thần thanh khí sảng nói. “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương là thê tử tương lai của đại ca, như thế nào lại để nàng quét sân nhà, đây là chuyện của hạ nhân, nếu đại ca biết chẳng phải sẽ đau lòng sao?”
“Ta cũng không bắt buộc nàng, là chính nàng chọn, không tin ngươi hỏi nàng.” Chu phu nhân lãnh mi liếc A Kim một cái nghiêm mặt nói: “Có lẽ, nàng là không muốn hầu hạ ta bưng trà rót nước! Về phần đứa nhỏ Duẫn Can kia, mỗi ngày sáng sớm liền vội vàng cùng Lâm cô nương liếc mắt đưa tình, hôm nào cũng mặt trời lên cao ba sào mới đến thỉnh an ta, cũng gặp được A Kim là cái gì. Ai! Nàng cũng thật sự là đáng thương! Ngàn dặm xa xôi đến đây lại bị vị hôn phu lãnh đạm.”
Ngôn ngữ như tên, xuyên tim a!
A Kim đỏ mặt lúng túng, cúi đầu. “Ta... Ta gặp không may nhưng Chu gia không ghét bỏ vẫn thu lưu ta, trong lòng vạn phần cảm kích, không dám cầu mong gì nhiều.”
“Cho dù Duẫn Can không cưới ngươi, ngươi cũng không một câu oán hận?” Chu phu nhân lạnh giọng ép hỏi.
“Đúng vậy.” A Kim dùng sức gật đầu.
“Ha ha a, nghĩa mẫu nói giỡn thôi, A Kim cô nương tưởng thật sao.” Doãn Tâm Đường ha ha cười duyên. Nếu Chu Duẫn Can từ nàng, Lâm Miểu Miểu có thể lên làm chính thất, không bằng làm cho A Kim gả cho Chu Duẫn Can, như vậy Lâm Miểu Miểu không thể ngồi lên đầu nàng! Doãn Tâm Đường bề ngoài mặc dù dịu dàng, nhưng đầu óc rất khôn khéo, dắt ống tay áo Chu phu nhân, yêu kiều nói: “Nghĩa mẫu, A Kim cô nương không nơi nương tựa, về tình về lý, đại ca cũng tuân thủ đính ước cùng nàng thành thân, không thể để cho nàng lưu lạc đầu đường được!”
“Chu gia sẽ không ngay cả một chén cơm đều luyến tiếc bố thí.” Chu phu nhân chính là chán ghét A Kim khí trầm lặng mặt.
“Dù cho là thân thích cũng không thể dưỡng cả đời, chỉ có danh phận, A Kim cô nương mới dám an tâm ở lại đây thôi!”
Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường nhìn nhau, cuối cùng hiểu được ý của nàng – so với việc làm cho hồ ly Lâm Miểu Miểu kia vừa lòng đẹp ý, không bằng tuân thủ hôn ước, khống chế A Kim còn có vẻ dễ dàng hơn.

Việc này cũng do Lâm Miểu Miểu là người thân của Nhị nương, Chu phu nhân vô luận như thế nào cũng không nguyện cùng Nhị nương cùng ngồi cùng ăn.
“Nhìn đi, Tâm Đường oa nhi tâm địa thật tốt, người người đều muốn ngả cho A Can hưởng phúc, chỉ có nàng một lòng nhớ tới hạnh phúc của A Kim.” Chu phu nhân ý định muốn A Kim mang ơn. “Ngày sau ngươi cùng Đường Tâm xưng hô tỷ muội, làm trợ thủ đắc lực của ngươi đã là phúc khí ngươi tu ba đời mới có được.” Ý tứ là Doãn Tâm Đường chắc chắn sẽ gả cho Chu Duẫn Can rồi, A Kim nếu cùng nàng cùng ngồi cùng ăn, không vị thế chánh thất chèn ép nàng thì nàng sẽ có những ngày an lành.
A Kim trong lòng xẹt qua một cảm giảm bi thương, nhàn nhạt đáp: “Hết thảy nghe theo phu nhân an bài.” Thực làm không hiểu đôi mẹ con này, biết rõ Chu Duẫn Can trong lòng có người yêu thích, vẫn kiên trì không cho hắn lấy.
Chu Duẫn Can với Lâm Miểu Miểu thật giống một đôi trời sinh, suốt ngày quấn quýt với nhau.
Các nữ nhân khác thì tính làm gì? Mà nàng càng tính là cái gì đây?
A Kim cảm thấy kì quái khi chính mình không hề có cảm giác thương tâm mà chỉ có chút bất đắc dĩ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Chu Duẫn Can vừa khéo mang theo Lâm Miểu Miểu lại đây thỉnh an, Nhị nương mang theo Chu Thiếu Cương cùng nữ nhi Chu Hồng San cũng lại đây, theo đuôi còn có thực khách Tống Trì, Chu Thiếu Cương trùng hợp ở trên đường gặp hắn, liền mang hắn đến bởi vì Tống Trì không chịu nổi đám nữ nhân kia.
“Khách ít đến! Khách ít đến! Thế nào lại đến đây?” Chu phu nhân trước mặt con luôn tươi cười nghênh đón cực kỳ từ ái nói: “Nếu tam muội, tứ muội, ngũ muội cũng đến thì không phải cả nhà đông đủ sao?”
Nhị nương cũng không bị gương mặt tươi cười của Chu phu nhân mê hoặc, ỷ mình cũng sinh cho Chu gia một nhi tử mà ngông nghênh: “Tới hết cũng vô dụng, lão gia cũng thể cùng chúng ta đoàn viên, hắn đang vội vàng chuyện cưới tân nương vào ngày mai mà! Ai! Nam nhân chính là không đáng tin, thân nữ nhi chúng ta chỉ có thể dựa vào con của mình a!”
Chu phu nhân mỉm cười, tuyệt không tức giận. Nàng nhìn Chu Duẫn Can bằng ánh mắt ôn nhu, lại nhìn đến Lâm Miểu Miểu nói: “Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ a! Ai có thể không thưởng thức đâu? Nương thật cao hứng thay cho con! Con có thể tìm được một ý trung nhân như vậy thật sự là phúc khí a!”
Chu Duẫn Can nghe vậy khuôn mặt tươi cười như cây cỏ ngày xuân, tâm tình cực tốt.
“Nương, đa tạ ngài.” Hắn chỉ biết nương là vĩnh viễn đứng bên hắn.
“Đáng tiếc a! Nương không thể thành toàn nguyện vọng cưới Miểu Miểu làm vợ của ngươi.” Chu phu nhân lộ ra biểu cảm khổ sở, vờ vịt chỉ vào A Kim nói: “A Kim thân thế thê lương đáng thương, nương rất đau lòng, nàng đã là vị hôn thê của ngươi, nương tin tưởng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không vứt bỏ nàng, phải không?”
“Việc này là đương nhiên, con sẽ không làm Chu gia mất mặt.” Chu Duẫn Can vỗ ngực cam đoan mình sẽ đáp ứng yêu cầu của nương, làm ra mình là một hảo nam nhi trọng tình trọng nghĩa.
“Còn có đứa nhỏ Doãn Tâm Đường này đối với người cũng thắm thiết, nàng vừa nói với ta không muốn gây trở ngại nhân duyên của ngươi, tình nguyện cả đời hầu hạ ta mà không cần gả , ai, thật khờ! Sao lại cố chấp như vậy? Một khi yêu thương ngươi liền không oán không hối hận, ta hỏi nàng đáng giá sao? Nàng lại nói vĩnh viễn không hối hận.” Chu phu nhân làm bộ lau khóe mắt, rèn sắt thì phải rèn lúc nóng lại nói: “Ta thật không rõ, là của ta con rất vĩ đại hay là nghĩa nữ của ta quá ngu ngốc? Bất quá, Duẫn Can a! Cưới hai người cũng là cưới, cưới ba người cũng là cưới, thân phận của ngươi như vậy, một thê hai thiếp cũng không tính là nhiều, phải không?”

“Là không nhiều lắm, thực sự không nhiều lắm.” Chu Duẫn Can nhìn về phía Doãn Tâm Đường, đột nhiên cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ.
Vốn là người biết thưởng thức sắc đẹp, mỹ nhân có thể khiến hắn giật mình mà thưởng thức chỉ có thể là Lâm Miểu Miểu. Doãn Đường Tâm tuy cũng được xưng là mỹ nữ nhưng nàng không phải là loại mỹ nữ lay động lòng người, cho dù có thể đi vào mắt nhưng là không thể đi vào tâm.
Hiện tại, hắn cảm thấy đem nàng thu về nhà cũng tốt, thứ nhất khiến nương vui là tròn đạo hiếu; Thứ hai, hắn như thế nào cũng không nhẫn tâm phụ lòng một cô nương thương hắn như thế.
Nghĩ đến lão cha gần năm mươi nhưng ngày mai vẫn muốn nạp thiếp, hắn cùng lắm chỉ cưới ba người, không thể gọi là nhiều.
Nhị nương liếc nhìn Chu phu nhân, thỉnh thoảng lấy bàn tay phải chà sát cánh tay trái, đến nổi da gà, hai mắt âm hiểm, nam nhân Chu gia đều bị bộ dáng hiền lành của nàng qua mặt, hoàn toàn không biết nàng đối phó với đám nữ nhân thế nào, nhưng trước mặt lại ra dáng chủ mẫu sảng khoái.
Nhị nương trừng mắt nhìn Chu Thiếu Cương con mình – Đều tại ngươi, lại sinh trễ một năm.
Chu Thiếu Cương theo thường lệ làm bộ như không phát hiện, tuy rằng hắn hiểu được tâm bệnh của nương, nhưng hắn cá tính giống Chu lãi gia, chỉ quan tâm đến thương nghiệp mà coi thường tình yêu.
Nhị nương hiểu được tính toán của mình đã thất bại, Chu phu nhân vô luận thế nào cũng sẽ không để Lâm Miểu Miểu lên làm chính thất, tình nguyện để người ngoài như A Kim chiếm được tiện nghi.
Nói đến A Kim, không tranh giành không ầm ỹ, chỉ như hũ nút, xem nàng trong tương lai sẽ đối phó thế nào với đám nữ nhân bên người Chu Duẫn Can!
Đương nhiên, Nhị nương còn chú ý tới một người rất dư thừa – Tống Trì, ánh mắt của hắn không phải là luôn vụng trộm ngắm A Kim sao. Hắc, có ý tứ! Lão nương kia có ý xấu, nàng sẽ ngồi im chịu sao?
“Ta nói này phu nhân! Ngày mai là ngày mừng của lão gia, nếu chúng ta không trang điểm cho tương xứng, chỉ sợ sẽ cho tân nhập môn lục muội xem nhẹ, cho nên ta đặc biệt đến mong ngươi mở ra bảo khố để ta cùng Hồng San chọn vài món trang sức...”
Chu gia sở dĩ có thể phú truyền tam đại chủ yếu là dự vào sự quản lý tài sản tập trung, tuyệt không để ai quản lý riêng, ngay cả nữ trang cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, từng thê thếp nữ nhi của Chu lão gia ngày lễ tết đều được tặng trang sức châu báu để ngày thường sử dụng, nhưng những thứ vô giá có thể làm đồ gia truyền như bột hải trân châu đen, ngọc sai khuyên tai, mã não, hổ phách, đá quý các loại.... đều ở trong bảo khố, chìa khóa do chính thất phu nhân bảo quản, chỉ trong trường hợp trọng yếu thì mới được phu nhân phân phát sử dụng, sau khi dùng xong lại thu hồi.
Mỗi lần đến bảo khố, mắt của Nhị nương đều sáng lên, càng thêm ảo não chính mình năm đó thiếu chút nữa đã được mẫu bằng tử quý, Chu Thiếu Cương lại cố tình không đầu thai sớm, làm nàng chịu ủy khuất cả đời.
“Phu nhân kia! Chúng ta hiện tại phải đi khai bảo khố được không...” Nhị nương vừa nói vừa hướng Chu phu nhân tới gần, xoay vòng eo lại cố ý đem cái mông hữu lực hướng A Kim quét tới, A Kim lập tức mất cân bằng, cong người đổ sang phải, vừa khéo lại được Tống Trì ôm lấy, tránh được một cú ngã đau đớn.
“Ngươi không sao chứ!?”
“Không có việc gì.” A Kim thật sâu hít vào một hơi, vững vàng cảm xúc, muốn đứng thẳng thân mình, Nhị nương đã ở kinh hô...
“A ~~ a ~~ hảo thân thiết kia! A Kim, ngươi làm sao có thể trước mặt bà bà tương lai cùng tướng công ôm ôm ấp với nam nhân khác như vậy, thật không ra thể thống gì!”

Quả nhiên, Chu phu nhân cùng Chu Duẫn Can sắc mặt đều không tốt.
A Kim đôi mi thanh tú nhíu lại, không cùng trưởng bối phản bác, lập cúi đầu đứng vững.
Tống Trì nhẫn nại nói: “Nhị nương, rõ ràng là ngươi đụng phải A Kim cô nương một chút, nàng mới có thể...”
“Ta có sao?” Nhị nương một mặt vô tội nói: “Cho dù ta không cẩn thận đụng tới nàng, nàng cũng không cần khoa trương như vậy mà ngã vào người! Giống như đợi đã lâu, rốt cuộc cũng được trời cho cơ hội...”
“Tốt lắm! Miệng sạch sẽ một chút, càng nói càng quá đáng!” Chu phu nhân lớn tiếng quát ngăn cản Nhị nương nói. Muốn giáo huấn nàng dâu, cũng không tới lượt nàng, Nhị nương rõ ràng là muốn xem nàng chê cười thôi!
Bất quá, A Kim nha đầu chết tiệt kia cư nhiên bị Nhị nương bắt được nhược điểm, thật là không cấp cho nàng mặt mũi.
Chu phu nhân căng hàm dưới, thanh âm trầm xuống. “Không phải muốn đi đến bảo khố sao? Đi a! Cùng nhau đến.”
Một đám nữ quyến nối đuôi nhau hướng ra ngoài, Chu phu nhân được Chu Duẫn Can cùng Doãn Tâm Đường trái phải nâng đỡ, A Kim cúi đầu đứng tại chỗ, rất xa, vẫn nghe thấy âm thanh bén nhọn của Nhị nương.
“Nữ nhân! Coi trọng trinh tiết, cho dù ngã trên mặt đất, cũng không thể để nam nhân ôm lấy, nếu là ta ta sẽ làm như vậy, bằng không có tư cách nào làm thiếu phu nhân...”
Tống Trì trong lòng điên cuống tức giận muốn hung hăng giáo huấn nữ nhân xấu xa kia một chút nhưng không thể được, nếu làm vậy A Kim sẽ không tha cho hắn.
“Tuy rằng nàng là ta mẹ ruột ta, nhưng có khi ta cũng thực không chịu nổi nàng.” Chu Thiếu Cương tựa tiếu phi tiếu, lấy ngữ điệu chế nhạo đùa cợt nói: “Cho dù ta sinh ra sớm hơn một năm, ta tin tưởng cha cũng sẽ không đem nương lên thành chính thất.”
Tống Trì hơi hơi nghiêng đầu, nghiền ngẫm lời hắn nói.
“Thiếu Cương huynh, trong lời nói của ngươi ẩn giấu chuyện gì nha!” Chu Thiếu Cương tươi cười, cát giấu chân tướng hắn biết trong đầu.
“Đi thôi! Đến phòng ta uống một chén, vừa uống trà vừa tán gẫu.”
“Có gì không thể? Mời.”
Tống Trì cười đến thập phần thoải mái thoải mái, theo đuôi Chu Thiếu Cương.
Ban ngày ban mặt liền tránh ở phòng uống rượu? Xem ra tâm tình Chu tam thiếu này thật không tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận