Chính là yêu kẻ hám tiền

“Chu tam gia, khuyên ngươi một câu, sớm đi sớm hảo. Đừng ở trong này than vãn.” A Kim thành tâm nói. Ngay cả nàng cũng không hiểu được, gia đình có thể có bao nhiêu bí mật hắc ám?
Chu Thiếu Cương trong khoảng thời gian ngắn bị lời của nàng làm ngây ngẩn cả người. Đây là tiểu nàng dâu A Kim sao?
Tống Trì không cho hắn suy nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói: “Thiếu Cương huynh, ngươi say.” Sau đó điểm huyệt của hắn, để hắn ghé vào bàn mà ngủ.
Đúng lúc này, “Xuy” một tiếng cười mỉa vang lên, chỉ thấy Vương Chi Thiết và Quách Thanh Thanh đi vào.
“Ngươi hôm nay tai mắt thật linh mẫn.” Giễu cợt Tống Trì còn ai ngoài thiên địch Quách Thanh Thanh.
“Bang chủ, bang chủ phu nhân.” A Kim mi vi chọn, nhếch môi, tin tưởng khi thấy hai người đại biểu chân tướng đã sắp lộ ra. “Đối phương lại động thủ, hơn nữa thủ pháp thực kín đáo...”
“Ta biết, Tô Châu trong thành đã lan truyền ồn ào huyên náo.” Vương Chi Thiết mâu quang trừng định, làm cho người ta mười phần tin cậy.
“Hơn nữa chúng ta giành trước một bước ngăn cản một vi kịch khác nha!” Quách Thanh Thanh dung nhan xinh đẹp nổi lên cười. Nàng thích nhất là “thấy việc nghĩa hăng hái làm”.
Tống Trì hừ lạnh. “‘Chúng ta’? Mọi người trong lòng biết rõ ràng, nếu nói có ai có thể kịp thời ngăn cản bi kịch phát sinh, xác nhận là công của bang chủ, Vương phu nhân ngươi chỉ có phần cổ vũ phần đi!” Không châm biếm nàng, răng hắn thật ngứa.
“Tống Trì!” A Kim khiển trách.
“Không sai, không sai.” Quách Thanh Thanh thái độ khác thường gật đầu đồng ý, nàng đã làm nương, tu dưỡng tốt hơn nhiều, loại thù hận nhỏ này có thể ghi trong não. “Ta là dựa vào tôn vinh của phu quân, nhờ vào phúc khí của Thiết ca. A Kim thì tốt rồi, sau này sẽ gả cho đại sư huynh Hồ Ngưỡng Chân, người thừa kế Huyền Ưng Bảo! Sau đó chẳng phải phu xướng phụ tùy sao!”
Một quả bom tung ra, quả nhiên oanh tạc bọn họ choáng váng, nhất là Tống Trì, ánh mắt trở thành thâm thúy, thu hồi tâm tình vui đùa.
“Ngươi làm sao có thể biết... Hồ Ngưỡng Chân” Hắn dừng một chút, tên này, có bao nhiêu lâu hắn chưa kêu ra miệng? “Hắn không có khả năng thừa kế Huyền Ưng Bảo, ngươi nghĩ sai rồi.”
“Ta biết ngươi sợ hãi cái gì?” Quách Thanh Thanh như đã định liệu trước. “Không sai, Thiết ca nhận được bồ câu đưa tin, nói Hồ Ngưỡng Chân phái người tới giúp tổng đàn, cho thấy muốn tiếp Thẩm Bái Kim tới Huyền Ưng Bảo thành thân.”
Tống Trì nhất thời sắc mặt đại biến, trợn to mắt. “Không có khả năng...” Hắn nhìn về phía A Kim, phát hiện nàng xuất thần.
A Kim không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nhét đầy một cỗ buồn bực.
“Các ngươi thế nào? Rất kinh hỉ đi!?” Quách Thanh Thanh mắt đẹp khẽ chớp. “Hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là gả ột lang quân như ý, tin tưởng ngươi sẽ chúc phúc cho sử tỉ của mình đi!”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tống Trì giống con dế mèn nhảy dựng lên, kêu to.
“n hừ! Kia không phải do ngươi.” Thanh Thanh lại khẽ hừ một tiếng. Hơn nửa khắc, Tống Trì uể oải không nói ra lời, muốn mắng cũng mắng không ra nguyên cớ.
Quách Thanh Thanh mặc dù đáng giận, nhưng là chưa nói sai, hắn cùng với A Kim trong lúc đó, cái gì cũng không phải.
“Phu nhân, ngươi đừng chọc A Trì, việc của ta không đáng thảo luận, xử lí xong việc này rồi tính sau.”
“Vì công quên tư, rất giỏi.” Quách Thanh Thanh phun cái lưỡi. Yêu thương nữ nhân như vậy thực vất vả nha, ngốc Tống Trì!
Tống Trì hai tròng mắt kết dày băng sương, cứng rắn ứng thanh. “Đúng vậy! Đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi đến Huyền Ưng Bảo, thuận tiện chúc mừng đại sư huynh ngồi lên cao vị.”
Không khí dường như đọng lại.
Chỉ có “Mặt lạnh tú sĩ” Vương Chi Thiết không cảm giác, hắn mới mặc kệ người khác tam giác hoặc tứ giác tình yêu, hắn thầm nghĩ đem chuyện này giải quyết xong, bắt lão bà ngoan ngoãn về nhà ôm con.
“Thẩm đường vương, hiện tại ta đến nói cho ngươi nên làm như thế nào...”
Vương Chi Thiết kể ra chân tướng hắn điều tra được, cùng với kế sách tiếp theo. Quách Thanh Thanh kéo Tống Trì tới trong viện, lóe ra ánh mắt mưu kế, ân cần nhìn hắn.
“Đừng nhìn ta như vậy, hiện tại không có tâm tình đối đầu với ngươi.” Tống Trì toàn tâm đặt lên hôn sự của A Kim, thật khó chịu, cố gắng không bộc phát ra.
“Ngươi không muốn biết ngày đó ngươi làm sao có thể cùng Thẩm đường chủ bị ‘Bắt gian tại giường’?”
“Chẳng lẽ là ngươi cùng Vương bang chủ...” Hắn miễn cưỡng gợi lên nụ cười.
“Không sai, ta đối với ngươi tốt lắm đi! Thành toàn nguyện vọng ngươi cùng Thẩm đường chủ thành thân.” Quách Thanh Thanh mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Một đêm kia, bị bắt gian ở giường hẳn là Chu Thiếu Cương cùng A Kim, người uống trà trong phòng A Kim mà bất tỉnh, là ta năn nỉ Thiết ca mang Chu Thiếu Cương ra ngoài rồi mang ngươi vào đặt bên cạnh A Kim.”
Đồng tử thiếu niên nhất thời bắn ra tia lửa.
Quách Thanh Thanh liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Nguyên bản Thiết ca đem Chu Thiếu Cương đuổi về phòng là xong, chỉ cần phá hỏng âm mưu này, nhưng ta linh động năn nỉ mang ngươi đến giường, chỉ cần làm sai lệch âm mưu này một chút, nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Lấy tính Thiết ca mà nói, rất chán ghét việc vi phạm lễ giáo này, nhưng ta một phen đấu võ mồm với hắn, nói các người tốt xấu cũng là tỷ đệ, Tống Trì ngươi cũng không làm tổn thương khuê dự của A Kim.”

Tống Trì khóe miệng hơi hơi run rẩy, nhịn xuống không phản bác.
Quách Thanh Thanh đi xuống nói: “Ta còn lo lắng những người đó quay lại, phát hiện Chu Thiếu Cương bị đánh tráo thành Tống Trì, thật phức tạp, vì thế, lôi kéo Thiết ca đến phòng tân hôn của Chu lão gia, làm một trận gà bay chó sủa.”
Nghe vậy, Tống Trì hiểu ra. Nguyên lai, bọn họ chính là tiểu tặc đêm hôm đó.
Bờ môi chăm chú cười yếu ớt, Quách Thanh Thanh lại nói.“Ta cũng không phản đối chân tình của ngươi nhưng có vấn đề ta không rõ.”
“Vấn đề gì?” Tống Trì thanh âm rầu rĩ. Ngẫm lại Kim Kim thiếu chút nữa cùng Chu Thiếu Cương cùng nhau bị bắt gian ở giường, truy cứu tiền căn, lúc đó chẳng phải Quách Thanh Thanh gây ra sao? Nữ nhân này thế nào cũng không tỉnh lại?
“Nếu Thẩm đường chủ không gả Hồ Ngưỡng Chân mà gả cho ngươi, ngươi sẽ để nàng ở lại Thiên Long Bang làm đường chủ, hay dẫn nàng về Đại Hồ Đảo?” Mắt phượng nhìn thẳng mắt hắn tha thiết mong đợi đáp án.
“Đương nhiên là về Đại Hồ Đảo.” Tống Trì một mặt không thương lượng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Thanh nhất thời suy sụp. “Cho dù nàng rất muốn ở lại bản bang làm đường chủ, hơn nữa Thiết ca cũng nàng có khả năng trời cho, ngươi vẫn dẫn nàng trở về?”
“Không sai,” Tống Trì thẳng thắn vô tư, khí phách hiên ngang nói: “Từ nhỏ cha ta luôn mong muốn ta mang tân nương về Đại Hồ Đảo.”
“Nam tử hán chí ở tứ phương, Thiết ca biết dùng người, ngươi ở bản bang nhất định có thể phát huy sở trường...”
“Ta không cần! Vừa nghĩ đến phải ở dưới trướng ngươi, ta không chịu nổi, đương nhiên ta sẽ cứu A Kim thoát li bể khổ, cùng nhau về Đại Hồ Đảo làm một đôi tiêu dao thần tiên.”
Bể khổ? Có nghiêm trọng như vậy sao? Quách Thanh Thanh tức giận hai tay chống nạnh.
“Không suy nghĩ lại một chút?”
“Không cần.” Tống Trì vẫy vẫy tay, không thương lượng.
“Hoàn toàn không có khả năng thương lượng?” Nàng mị chặt đôi mắt đẹp, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Không có.” Hừ! Nam tử hán đại trượng phu nói một không hai.

Tiểu hài tử đáng chết, thật sự không suy nghĩ lại một chút nha! Tốt xấu cũng cho nàng chút mặt mũi, tốt lắm! Thù lớn như thế này không chỉnh ngươi thì thật có lỗi với bản thân!
Hừ hừ! Thẩm Bái Kim nếu ngoan ngoãn với ngươi về Đại Hồ Đảo, nàng Quách Thanh Thanh liền đổi theo họ ngươi!
Đôi mắt sáng lên một tia quỉ dị, liếc hắn một cái. “Vậy không miễn cưỡng.” Nói xong nàng liền xoay người vào trong nhà.
Tống Trì đắc ý cười cười, cũng chạy nhanh vào nhà, sợ có người đem Kim Kim tẩy não.
Mà Vương Chi Thiết cùng A Kim nói chuyện cũng xong.
“Các ngươi đi ra ngoài nói cái gì?” Vương Chi Thiết ôm thê tử, ôn nhu hỏi.
“Không có! Chính là mời Tống Trì chiếu cố Thẩm đường chủ nhiều hơn.” Thanh Thanh ngữ khí có một tia thất vọng.
Tống Trì theo đuôi vào cười nhạo. Thật sự là hết chiêu này đến khi khác! Bất quá, chuyện mất mặt như vậy nàng tự nhiên nói không nên lời. Tưởng giúp phu quân “Chiêu binh mãi mã”? Còn lâu.
Vương Chi Thiết đem phản ứng hai người xem ở đáy mắt, tự nhiên rõ ràng thê tử bị Tống Trì cự tuyệt, cuộc đời hắn quan trọng nhất là bảo hộ thê tử, trừng mắt nhìn Tống Trì một cái, nhẹ nhàng hừ khí. “Thanh Nhi, Thiên Long Bang không phải là nơi a miêu a cẩu có thể vào được, ngươi không cần phiền não, theo ta về tổng đàn đi!”
Mau cút! Mau cút! Tống Trì da mặt dày, không sợ châm chọc.
Quách Thanh Thanh thanh âm trầm nhẹ cười nói: “Ta hết thảy đều nghe Thiết ca, chính là, trước khi đi, ta nghĩ cùng Thẩm đường chủ tâm sự.”
“Chuyện gì?” Tống Trì nóng vội giành trước đặt câu hỏi, nếu là muốn tẩy não Kim Kim, vậy miễn.
Quách Thanh Thanh gục đầu xuống, bên môi liều mình cắn ra một nụ cười. “Chính là... Thẩm đường chủ mau thành thân, nàng từ nhỏ không có nương, đạo vợ chồng sao hiểu được? Việc này cũng không tiện nói trước mặt mọi người!”
“Phu nhân, ta...” A Kim nhất thời mặt đỏ hồng, muốn cùng bang chủ phu nhân nói nàng không phải không biết, lại khó có thể mở miệng.
“Đừng thẹn thùng, mau vào đi!”
Quách Thanh Thanh kéo A Kim vào phòng, ước chừng một khắc sau, chỉ thấy nàng thần thái phấn khởi tiêu sái đi ra, đối với lão công cười đến xinh đẹp, sau đó không lâu, vợ chồng dắt tay biến mất cho trong bóng đêm.
Thật yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng không nghe thấy.
“Lãnh cung” Xứng đáng là lạnh tanh, ngay cả quỷ cũng không tiến tới gần.
Tống Trì nghĩ như thế nào cũng thấy kì lạ, Quách Thanh Thanh đều không phải trưởng bối hay tỷ muội của A Kim, sao đột nhiên muốn dạy nàng đạo vợ chồng?

Hắn vén rèm vào phòng, vội vàng hét lên: “Kim Kim, Quách Thanh Thanh kia có dạy bảo bậy bạ gì không?”
A Kim vẻ mặt bình yên, chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt ứng câu, “Không có.”
Nàng dời bước đến tiểu thính ngồi xuống. Cô nam quả nữ không nên ở chung trong tẩm phòng, vài ngày nay, nàng cũng để hắn ngủ ngoài tiểu thính, tuyệt không đồng giường cộng chẩm với hắn.
Tống Trì lại đi ra, hét lên. “Ta không tin, Quách Thanh Thanh kia trong thật giống tiểu nhân đắc chí...”
“Tống Trì! Mời ngươi không cần phê bình bản bang phu nhân.” Nàng có chút đau đầu thấp giọng nhắc hắn.
“Nhưng là nàng...” Dọa! Nàng tức giận.
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, bang chủ phu nhân ta rất kính trọng.” Nàng nghiêng người qua nhìn hắn. “Ta khuyên ngươi tốt nhất không được xem nhẹ bang chủ phu nhân, chưa nói nàng là hiệp nữ, nàng có được sự chuyên sủng của bang chủ cũng đã rất giỏi.”
“Kim Kim, ngươi về sau cũng sẽ có được sự chuyên sủng của ta!” Tống Trì động đuôi lông mày, cười lấy lòng nói, “Được rồi! Nói cho ta, nàng nói cái gì cho ngươi?”
A Kim cười nhẹ. “Nếu thực sự có ngày chúng ta thành thân, ta sẽ đem độc môn phu nhân truyền dạy công khai trước mặt ngươi, hiện tại không được!”
Tống Trì nghe vậy mừng rỡ, mở lớn hắc đồng. Kim Kim đã không bài xích gả cho hắn, là ý tứ như vậy sao?
“Nhất định rồi! Ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Hắn thốt ra, thanh âm trầm định như bàn thạch, tin tưởng mười phần.
“Ta không hi vọng có ngày như vậy bởi vì ngươi nhất định sẽ hối hận.” A Kim che miệng cười duyên nói, má phấn có một chút nhàn nhạt mây đỏ.
“Ta lấy đầu ra đảm bảo tuyệt không hối hận!” Hắn quả thực choáng váng.
Tuyệt không hối hận? A Kim mày liễu thoáng dương cao, không biết nên nói hắn hồn nhiên hay là đắc ý vênh váo?
Nàng hồi tưởng mới vừa rồi ở trong phòng ngủ, Quách Thanh Thanh xuất ra một tấm giấy, hai người nói những lời này, không khỏi cười bí hiểm---
“Thẩm đường chủ, nếu ta có một cái diệu chiêu, có thể ngăn chặn Tống Trì đối với ngươi quấn quýt si mê, mà lại không tổn thương hắn, dạy hắn tự động biết khó mà lui, ngươi nguyện thử một lần sao?”
“Ta nguyện ý. Chẳng qua, thực sự có phương pháp tốt như vậy? Ta trước kia thế nào cũng chưa nghĩ đến...” Nàng buồn bực, có thể sử dụng phương pháp nào nàng cơ hồ đều dùng!
“Ngươi là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường] thôi! Đến, đến, ta giúp ngươi dự tính tốt lắm, chỉ cần ngươi ấn dấu tay vào tờ giấy này, phiền não của ngươi sẽ giải quyết dễ dàng.” A Kim nghi hoặc nhìn tờ giấy, đọc xong nội dung không khỏi mỉm cười. Quả thực là kì diệu a! Ai! Nghĩ đến có một ngày Tống Trì đọc được tờ giấy này, không biết hắn có hộc máu hay không! A Kim có ý xấu chờ mong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận