Chính là yêu kẻ hám tiền

Chu phu nhân hận nghiến răng nghiến lợi chỉ vào lão bà mụ tức giận mắng, “Ngươi lão yêu bà, Trần gia đối đãi các ngươi một nhà không tệ, cho các ngươi công việc, cho các ngươi ăn mặc, ngươi... Ngươi vì sao muốn hại ta?”
Lão bà mụ sợ hãi khí thế Chu phu nhân. Không khỏi lui một bước, thấp giọng nói: “Tháng trước có người đến quê nhà tra hỏi, lão gia cùng phu nhân sợ chuyện đại tiểu thư bại lộ, cho nên luôn luôn muốn ép ta đi tha hương, phu quân ta năm trước đã chết còn một mình ta có thể đi đâu? Ta cam đoan cho dù cắt ra lưỡi cũng không để lộ bí mật của đại tiểu thư, nhưng lão gia vẫn không buông tha, còn phái bọn vô lại phá hủy căn nhà của ta, ta cực kì sợ hãi...Bọn họ đánh ta, còn muốn thiêu nhà của ta, ta...Ta cũng là bất đắc dĩ...” Càng nói càng khóc nức nở.
“Ác giả ác báo!” Thẩm Bái Kim biểu cảm lạnh lùng quăng ra câu thành ngữ, “Ngươi không cho người ta đường sống, ép cẩu đến đường cùng giống như nhóm lửa tự thiêu thôi.”
“Ha ha ha ha ha...” Chu phu nhân đột nhiên ngửa đầu cuồng tiếu, cười đến đã thê lương, nội tâm khổ sở. “Ta khổ tâm hơn hai mươi năm, cố gắng làm một Chu phu nhân hoàn mĩ, đối với trượng phu ngoan ngoãn phục tùng, với Chu Duẫn Can coi như con đẻ, chỉ mong một ngày có thể cùng nữ nhi đoàn viên, như vậy ta có gì sao sao?”
Thẩm Bái Kim lắc đầu, quả nhiên là chết cũng không hối cải nha! Quát: “Hai năm trước, ngươi đã nghĩ cách thu nàng làm nghĩa nữ, trên thực tế đã mẹ con đoàn viên, sao lại làm ra những chuyện độc ác này?”
“Ta vốn cho rằng chỉ cần có thể cùng nàng sinh hoạt là đủ rồi, kỳ thực là không đủ. Ta nghĩ bồi thường cho nàng, khát vọng cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này, bao gồm thân phận, địa vị, ta không thể chịu được nữ nhi của ta làm thiếp!” Chu phu nhân cười lạnh lùng: “Ta một tay đem Duẫn Can nuôi lớn, muốn hắn cưới nữ nhi của ta, như vậy quá đáng sao?”
“Vậy Hoàng Kim cô nương xứng đáng phải chết? Lâm Miểu Miểu cô nương xứng đáng bị hủy dung?” Thẩm Bái Kim ngữ khí như hàn thiết, ánh mắt như đao. “Ngươi đừng không thừa nhận, Khưu Đại Hạ giết Uông Xảo Băng chính là ngụy trang, mục đích chân chính là hủy dung Lâm Miểu Miểu. Ngươi sợ phiền phức, phái người bỏ độc trong cơm tù giết hại Khưu Đại Hạ, kỳ thực hắn còn sống rất tốt.”
Khưu Đại Hạ đã chết đột nhiên đi đến làm Chu phu nhân sợ hãi đứng dậy.
“Ngươi lợi dụng Khưu Đại Hạ vì yêu mà điên cuồng, có yêu mới có hận, tiết lộ cho hắn người mang theo Uông Xảo Băng đến Tây Viên tự thắp hương. Lợi dụng hắn cùng ngươi phối hợp, mà Khưu Đại Hạ nửa điên nửa cuồng cũng đáp ứng ngươi.” Thẩm Bái Kim thật sự không thể hiểu, có người đến như vậy mà vẫn không nhận tội. Chu phu nhân tâm đã lạnh tự biết không còn đường lui, khuôn mặt dịu dàng biến đổi, con ngươi lộ ra ánh lửa, bất chấp nói. “Không sai, hết thảy là ta làm. Vì cốt nhục duy nhất kiếp này của ra, vì nữ nhi ta đứt ruột đẻ ra, cho dù hủy diệt nhiều người hơn nữa ta cũng cam nguyện!”
Nàng ngữ khí cương liệt, dùng tình thương cố chấp của người mẹ mong lay động những người ở đây.
Nhìn vẻ mặt không hối hận kia liền biết nàng có tâm cơ gì. Lấy tình thường của mẹ ra chống đỡ được sao?
Thẩm Bái Kim lắc đầu thở dài, trong lòng vì Chu phu nhân cảm thấy đáng thương.
“Viên đại nhân, Chu phu nhân đã nhận tội, kế tiếp liền giao cho ngươi.” Nàng từ bang chủ biết được hôm nay Viên đại nhân sẽ đến cùng nàng phối hợp phá án, nghĩ đến hẳn là bang chủ đại nhân đã cho Viên đại nhân không ít lợi ích. Mà tất cả là do vị phu nhân bốc đồng kia! Nàng kiên trì cứu người thì cứu đến cùng theo bang chủ cái kia biết được, hôn lễ hôm nay Viên đại nhân hội cùng nàng phối hợp phá án, nghĩ đến bang chủ trước đó cho Viên đại nhân không ít ưu việt. Mà hết thảy này, tất cả đều là vì vị kia bốc đồng bang chủ phu nhân kia! Nàng kiên trì cứu người phải cứu đến cùng, nhất định phải bắt được chủ mưu giết Hoàng Kim.
Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường bị Viên đại nhân mang đi, hôn lễ tự nhiên xoá bỏ, chờ đợi quan phủ định đoạt.
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim quấy nhiễu Chu gia trang đã lâu cuối cùng cũng giải quyết được phiền toái này, nhưng bọn rời đi mà không khoái cảm mấy, bởi vì chuyện phiền toái của bản thân mình vẫn chưa xử lí!
Lúc này đây, cũng không có bang chủ phu nhân “Gà mẹ” chướng mắt.
Bởi vì bang chủ phu nhân bị bang chủ bắt về nhà ôm con rồi.
Ngày hè nắng lên cao chói chang, bầu trời xanh thẫm, núi cao vực sâu, trùng trùng điệp điệp.
Bầu trời sáng sủa cũng không làm người ta bớt oi bức, nguyên lai mùa hạ đã đến rồi. “Ngươi đồng tình với Chu phu nhân sao Kim Kim?” Tống Trì cưỡi ngựa không có việc gì liền tìm chuyện để nói.
Thẩm Bái Kim cưỡi trên một con ngựa khác hoàn toàn bất đồng khi còn ở Chu gia trang, nàng hiện tại không còn dáng vẻ nàng dâu nhỏ nữa, mắt phượng bắn ra ánh sáng khôn khéo, bờ môi cười yếu ớt nhưng tự tin.
Tống Trì không khỏi cảm thán: Nữ nhân tất cả đều là yêu tinh!
“Ta không đồng tình Chu phu nhân.”
“Bởi vì sao?” Tống Trì hơi nhíu mày, tựa hồ không kinh ngạc.
“Bởi vì tình yêu của nàng không những hại mình mà còn hại người khác, không đáng.” Nàng lạnh lùng nói.
“Yêu liền yêu, sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Huống hồ cha mẹ yêu thương cưng chiều nữ nhi cũng là bình thường.”
“Cưng chiều cũng thế, nhưng không thể tổn hại lương tâm đạo đức, không từ thủ đoạn hại người như thế, như vậy tình thương của mẹ không những không tạo ra hạnh phúc mà ngược lại chính là bất hạnh của nữ nhi.”
“Vì yêu giết người, là chuyện rất đau xót.” Tống Trì đột nhiên nói. “Yêu đến không thể tự kềm chế, ai cũng không dám cam đoan chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Ta sẽ không, lí trí của ta không cho phép ta làm như vậy.” Nàng ngồi trên lưng ngựa, dung nha tú lệ đón cơn gió thoảng qua.
Ai! Tống Trì trong lòng khổ thán, tình cảm chân thành của hắn như thế nào lại không dung được trong mắt nàng a.
Hắn thật sâu hít vào một hơi, đem tức giận oán thán trong lòng phun ra.
“Ta nghĩ, ngươi tám là rất mong đợi hôn sự với đại sư huynh?” Vừa nghĩ đến, hắn cực độ không vui liếc nàng một cái.
Thẩm Bái Kim tâm tư biến chuyển, không có phủ nhận.
“Tuy rằng ta không rõ đại sư huynh như thế nào lại thành người thừa kế Huyền Ưng Bảo, nhưng có thể làm bảo chủ phu nhân, nữ nhân có thể ăn sung mặc sướng cả đời.” Hai tròng mắt phun ra đố kị, Tống Trì cơ hồ nghiến răng nói, “Ngươi nói, ngươi muốn ta cười chúc phúc ngươi sao?”
Thẩm Bái Kim mi tâm không tự giác xoắn lại, rất muốn nói rõ ràng với hắn:“Đúng vậy, mời ngươi đối với ta chết tâm, cười chúc phúc ta đi!” Nhưng trong lòng lại cảm thấy ê ẩm, yết hầu như bị vật cứng chặn lại, không nói nên lời.
“Nói a! Nói cho ta trong lòng ngươi là nghĩ như thế nào?” Hắn kéo ngựa gần sát nàng, thực nghiêm túc truy vấn.
Biết rõ nàng không thể làm chủ, làm sao cứ ép nàng?
“Thật đúng là tai bay vạ gió.” nàng mắng: “Ngươi rốt cuộc muốn quấn quít lấy ta hồ nháo tới khi nào? Thẳng đến khi ta cùng với đại sư huynh nhập động phòng sao? Tốt lắm a! Ta cầu ngươi hộ tống ta tới Huyền Ưng Bảo, tươi cười đưa ta gả đi!”
Xú tiểu tử này, muốn chọc nàng đau não sao?
Nàng cũng không muốn làm tân nương, nhưng nghe hắn nói như vậy giống như nàng chỉ quan tâm đến địa vị bảo chủ phu nhân, còn đại sư huynh yêu người khác cũng không sao? Hắn sao có thể đối với nàng như vậy?
Mà tại sao nàng lại có cảm xúc kì lạ này? Nàng ban đầu cũng không để ý nha!
Xem ra, không chỉ là Tống Trì có vấn đề, nàng cũng có vấn đề.
Cái gì cùng cái gì? Đều là do hắn ở một bên quấy nhiễu, nàng bắt đầu đã kì lạ rồi, nhưng là ái nữ của Thẩm Công Bằng, nàng không thể làm trái di ngôn của phụ thân a!
“Tốt lắm!” Tống Trì đột nhiên tóe ra một câu này, nặng nề lạnh lùng cười. “Ta sẽ tận mắt thấy ngươi cùng đại sư huynh nhập động phòng, sau khi ngươi cùng đại sư huynh ân ái qua đi thì có thể đi nhặt xác ta.”
Lòng tràn đầy lửa giận, hắn lại một lần nữa nói ra lời quyết tuyệt.
Nàng khàn hỏi: “Ngươi không thể làm như vậy?”
“Làm sao không thể? Nếu là ngươi sợ nhặt xác ta sẽ ô uế ta ngươi, ta có thể đến nơi khác chết, khiến ngươi vĩnh viễn không tìm ra, miễn cho ngươi tốn tiền mua quan tài.” Tống Trì điềm đạm nói, giống như người chết không phải là hắn.
“Nếu như ngươi muốn mọi người cùng chết thì đi chết đi!” Nàng lắc đầu, rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Có ý tứ gì?” Hắn gầm nhẹ hỏi.
“Ngươi vì ta mà chết, ta ái ngại, không thể không chôn cùng, mà sư phụ mất đi ái tử, há có thể sống một mình?”
“Kia cùng ta không quan hệ.” Hắn phụng phịu, nhàn nhạt phản bác.
Cùng hắn không quan hệ?
Trả lời như vậy khiến Thẩm Bái Kim không hiểu ra sao, thực tự nhiên quay đầu nhìn hắn, vừa vặn gặp ánh mắt hắn lãnh trầm chăm chú nhìn. Nàng nhất thời thật rối trí.
Mắt của hắn, thật đoạt lòng người, thể hiện quyết tâm kiên định.
Yêu của hắn, là không chùn bước.
Sự run sợ thoát ra từ đáy mắt, Thẩm Bái Kim gả cho Hồ Ngưỡng Chân dường như là việc không hợp tình hợp lí vậy.
“Ngươi, đủ, ác.” Nàng vẫn là lắc đầu, như trước rất nhẹ rất nhẹ nói.
“Không, ta chỉ thừa nhận ta không đủ vĩ đại, không có biện pháp cười meo meo chúc phúc ngươi gả người kia, cứng rắn muốn ta nhận sự thật, nhưng lại vô ích, trong lòng bị tổn thương, ta tình nguyện chết thống khoái một chút! Mà một người khi đã chết, còn quan tâm được ai chết hay sống?”
Thẩm Bái Kim trầm tĩnh một lúc lâu, dời đi con mắt sáng, trái tim này, dường như đã đi qua thiên sơn vạn thủy.
Nàng biết, hắn đang hạ chiến thư, là chiến thư sinh tử, hơn nữa là cực kì quyết đoán, hoàn toàn không vì huyết mạch Tống gia mà có đường lui. Chính là, nàng lại là người tiếp chiến thư.
Tình yêu, có cần tranh lưỡng bại câu thương thế sao? Đặc biệt, khi đối tượng lại là Thẩm Bái Kim, một người vừa không mềm mại đáng yêu lại không biết làm nũng, quả thực là...
Vớ vẩn a!
Tình yêu vì sao không thể đơn giản hơn một chút?
Ngay lúc hai người lâm vào trạng thái giằng co tâm trạng thì trước mắt xuất hiện một quán trà.
Hai người không nói nhưng cùng xuống ngựa, đem ngựa cột tại cây bên cạnh quán trà, rất nhanh liền có người ra tiếp đón.
Quán bán trà cũng bán rượu, do một đôi vợ chồng khoảng năm mươi tuổi kinh doanh, ông chủ dáng người beo béo ân cần hỏi: “Thiếu gia, cô nương, ngày hôm nay thật độc! Uống chén trà lạnh, đảm bảo không cảm nắng.”
Thẩm Bái Kim hưởng thụ bóng râm của cái cây nói:“Vậy đến đây đi! Có cái gì có thể ăn không?”
Béo lão bản vội hỏi: “Có, nhiều nha! Có thục trứng gà, lỗ đậu, thịt bò kho, ngũ vị hương lạc, yêm cải trắng, bánh thơm, hoa màu cơm, cô nương, người muốn ăn gì?”
Tống Trì luôn kén chọn thầm nói: “Đó là đồ ăn sao?”
Thẩm Bái Kim làm bộ như không có nghe đến, phân phó nói: “Cho mấy cái bánh, trứng gà, thịt bò kho món một đĩa.”
Tống Trì lại thêm một câu, “Ta muốn uống rượu!”
Thẩm Bái Kim bất đắc dĩ mắt trợn trắng, “Một cân rượu nữa ông chủ!”
“Là, là.” Béo lão bản xoay người hét to với lão bà.
Rất nhanh, bà chủ dáng vẻ gầy gò ở phía sau bưng đồ ăn lên.
Thẩm Bái Kim chậm rãi ăn uống, nàng đối với đồ ăn không kén chọn, no bụng là được, Tống Trì ăn thì ăn thập phần đau khổ.
“Ta tùy tiện làm thức ăn cũng có thể ngon hơn gấp trăm lần.” Tống Trì nói.
“Sư đệ, ngươi ăn no liền trở về Đại Hồ Đảo làm thiếu đảo chủ của ngươi đi.”
“Lải nhải hai câu cũng không được?” Tống Trì tức giận uống một ngụm rượu.
“Lải nhải, là đặc quyền của nữ nhân!” Không ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vẫn vùi đầu vào thức ăn.
“Không công bằng, nam nhân cũng có đầy bụng bực tức a!” n, đây là cái gì đồ ăn a!
“Nam nhân bực tức mời ngươi nói với nam nhân đi, đừng ở nữ nhân trước mặt mất đi nam tính tôn nghiêm.”
“Ở trước mặt ngươi, ta còn có tôn nghiêm đáng nói sao?”
“Chết cũng dám chết, còn sợ không tôn nghiêm?” Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
Tuấn dung của hắn lập tức thay đổi, cười tươi nói:“Không sai, không sai, lão công ở trước mặt lão bà thì cần gì tôn nghiêm? Bị lão bà vác gậy đánh, hoặc nửa đêm bị đá xuống giường đều có thể cười hì hì, thế này mới là vợ chồng!”
Đấu võ mồm cũng có thể chiếm được tiện nghi của nàng?
Hắn hết thuốc chữa rồi!
Thẩm Bái Kim tự ăn uống, không nhìn hắn.
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa truyền vào trong tai, tới không nhanh không chậm, tiếng chân thanh thúy nhàn nhã, dần dần tới gần, béo lão bản đã sớm ở ngoài điểm đón khách, thần tài qua cửa sao?
Sau một tiếng hí, con ngựa liền đứng ngoài quán trà.
Tống Trì không có quay đầu nhìn xung quanh, chỉ nghe béo lão bản nói: “Tiểu thư, bên ngoài trời thật độc nha! Mau vào uống chén lạnh trà, đảm bảo sẽ không cảm nắng.”
Trong lòng hắn hoài nghi, “Lão bản này chưa bao giờ đổi lời kịch sao?”
Thẩm Bái Kim liếc mắt một cái nhìn thấy ai tới, trong lòng chấn động, Doãn Tâm Đường! Như thế nào ở chỗ này?
Tống Trì cũng chú ý tới, mắt trong trẻo không chớp mắt nhìn lại nàng.
Doãn Tâm Đường rất tự tại ngồi bàn cách vách bọn họ, gọi rượu cùng thức ăn. Lúc này Doãn Tâm Đương không giống dáng vẻ hiền lương khi ở Chu gia trang.
“Phi!” Doãn Tâm Đường đem trứng gà phi một tiếng phun trên mặt đất. “Đây cũng là đồ ăn sao? Đem cho heo nó còn chê!” Uống một ngụm rượu, lại phi phi phi ba tiếng phun ra. “Miễn cưỡng đem cho trâu nó cũng không uống a!” Nàng cực kì ngang ngược.
Tống Trì hướng Thẩm Bái Kim nháy mắt: Xú nha đầu này đem chúng ta so với heo và trâu nha!
Thẩm Bái Kim nâng trán, đem lực chú ý đặt ở trên người Doãn Tâm Đường, có lễ đối với nàng vuốt cằm.
“Doãn cô nương nhanh như vậy liền đi ra được đại môn quan phủ, hẳn là không có việc gì!?” Ngữ khí của nàng thật khách sáo.
“Ta có thể có chuyện gì?” Doãn Tâm Đường nhăn mày liễu, oán hận nói: “Ta lại không xúi giục phạm nhân, ta chỉ là vô tội bị mẹ đẻ vứt bỏ hai mươi năm, lại bị nàng thiết kế làm nghĩa nữ mà thôi.”
“Không nghĩ cũng biết, Chu phu nhân kiên quyết nhận mọi tội ngươi mới có thể dễ dàng được thả ra như vậy.” Thẩm Bái Kim chậm rãi nói: “Ngươi sau này có tính toán gì không? Chu Duẫn Can không yêu ngươi?”
Doãn Tâm Đường hừ lạnh. “Chu lão gia cũng hưu cả phu nhân hắn cưới hai mươi năm, ta có thể vào cửa sao? Nghe nói Chu gia tháng sau sẽ có việc vui, Hoàng Kim cô nương khổ tận cam lai, có thể gả cho Chu Duẫn Can làm vợ.” Nàng nguyên bản dung nha thanh lệ, lúc này che kín căm giận.
“Ngàn tính vạn tính, không bằng lão thiên gia tính toán. Không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng không được.” Thẩm Bái Kim cúi đầu uống ngụm trà.
Khẽ cắn răng, Doãn Tâm Đường hận nói: “Nếu không phải các ngươi xuất hiện, ta đã ổn tọa ngai vàng Chu phủ thiếu phu nhân, có thể theo nương ta an hưởng cuộc sống còn lại, các ngươi vì sao muốn phá hoại chúng ta? Làm như vậy, đối với các ngươi rốt cuộc có chỗ tốt gì?”
“Thấy việc nghĩa hăng hái làm, sẽ không trông cậy vào hồi báo.” Thẩm Bái Kim thanh thản nói: “Muốn sống an hưởng sao lại giết người diệt khẩu? Mẹ ngươi hiện tại bị nhốt trong lao, ngươi có thể thuê gian phòng nhỏ ở gần đó, chiếu cố nàng, ngày mang ba bữa cơm...”
“Ai muốn chiếu cố cái lão bà không còn dùng được kia!” Doãn Tâm Đường chửi ầm lên, không có khí chất tiểu thư khuê các.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng không khỏi kinh hô, Doãn Tâm Đường cũng thay đổi thật nhiều!
“Bởi vì nàng là Chu gia trang phu nhân, lại hứa hẹn với ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến ta có thể trở thành chính thất của Chu Duẫn Can, ta mới bằng lòng nhận nàng làm nương, ủy khuất chính mình phối hợp nàng diễn trò, xưng hô nghĩa mẫu, nghĩa nữ. Hiện thời rơi xuống tình thế này, ngẫm lại, thực làm ta buồn nôn!” Doãn Tâm Đường nổi giận đùng đùng, đem oán khí phun ra.
Thẩm Bái Kim xem xét ánh mắt của nàng phút chốc lợi hại lên. “Quả nhiên, ngươi sớm biết chân tướng, lại làm bộ như cái gì cũng không biết, làm cho Chu phu nhân gánh vác hết thảy tội trạng.”
“Việc này vốn là do nàng sai nha, ta có tội gì?” Doãn Tâm Đường cười lạnh, làm cho người ta khó có thể nhìn gần. “Hơn nữa, trên công đường nàng lớn tiếng nói ta vô tôi, ta hoàn toàn bị nàng lừa chẳng biết gì. Tình thương của nàng ngay cả Viên đại nhân cũng động dung, ta làm sao có thể phụ ý tốt của nàng?”
“Xem ra, Chu phu nhân mới là bị lừa chẳng biết gì, nàng hoàn toàn không biết ngươi có này mặt đi!” Thẩm Bái Kim cũng không thể không bội phục nàng!
“Người người đều diễn trò. Ngươi cũng vậy không phải sao?” Doãn Tâm Đường hoàn toàn không cho rằng mình có bất kì sai lầm nào.
“Bộ mặt thật của ta là đường chủ hình pháp đường Thẩm Bái Kim, vậy bộ mặt thật của ngươi là gì?” Thẩm Bái Kim trầm tư.
“Ngươi đoán xem.”
“Ta đoán không được.”
“Các ngươi không phải rất lợi hại, có thể khiến nương ta thành như vậy, thế nào lại không đoán ra lai lịch của ta.” Doãn Tâm Đường khiêu khích dương dương tự đắc.
“Nhà mẹ đẻ Chu phu nhân tại địa phương cũng có chút uy tín danh dự, cho dù đã hai mươi năm, kiên nhẫn vẫn có thể điều tra ra một ít. Mà ngươi—chỉ biết khi sinh ra đã bị đưa đi xa, do một thợ săn họ Doãn nuôi dưỡng, sau đó Chu phu nhân bị bắt buộc xuất giá.” Thiên Long bang chỉ biết đến vậy.
“Không sai. Ta luôn luôn không cam lòng bị mai một ở núi hoang, ta vốn nên là thiên kim tiểu thư.” Doãn Tâm Đường trên mặt tràn ngập hận ý.
“Nếu ngươi nhớ tới cha mẹ thân sinh tại sao lại không hảo hảo quý trọng Chu phu nhân?”
“Bởi vì nàng đã không phải là Chu phu nhân, nay nàng đã thành tội phạm lấy tư cách làm nương ta?” Nàng thầm nghĩ, có một mẫu thân phạm tội, sẽ trở ngại đường đi của nàng.
“Nàng sinh ra ngươi...” Nữ nhân này thật đáng sợ a!
“Ha ha, ha ha, ha ha ha...” Doãn Tâm Đường đột nhiên ôm bụng cười cuồng tiếu, như là nghe được một chuyện đáng buồn cười của thiên hạ.
Tống Trì luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên nhắc nhở nói: “Kim Kim, ngươi chú ý xem mặt nàng.” Thẩm Bái Kim trong lòng vừa động, cẩn thận so sánh mặt Doãn Tâm Đường cùng Chu phu nhân, phát hiện một cái mặt dài, một cái là mặt tròn.
“Ngươi không phải là nữ nhi Chu phu nhân thân sinh?”
Chẳng lẽ nàng là...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui