Chính Năng Lượng Hệ Thống

Edit: Koliz

Kỳ thực Quý Trần Ai chưa bao giờ nghĩ tới, nếu có một ngày Chu Nghiêu Uẩn không quen biết anh, anh sẽ có cảm giác thế nào.

Mà hiện tại, Bối Giang Thành lại đặt vấn đề này tới trước mặt Quý Trần Ai —— Chu Nghiêu Uẩn bị tẩy não xong, thật sự không quen biết anh.

Quý Trần Ai không biết thánh quang của thánh nhân sẽ duy trì hiệu quả trên người Chu Nghiêu Uẩn bao lâu, thế nhưng một hai ngày, thì nhất định sẽ có, so với bây giờ… Bối Giang Thành bất luận là nói cái gì, Chu Nghiêu Uẩn đều xem như thánh chỉ. Kể cả Bối Giang Thành kêu Chu Nghiêu Uẩn đi chết, e rằng Chu Nghiêu Uẩn cũng sẽ không chút do dự chấp hành.

Đây là tình huống rất tồi tệ, Quý Trần Ai bị Bối Giang Thành mạnh mẽ mang đi, mà Chu Nghiêu Uẩn lại mỉm cười không hề làm gì cả, có thể tưởng tượng chờ sau khi hiệu quả của thánh quang của thánh nhân biến mất, tâm tình Chu Nghiêu Uẩn sẽ là đau khổ tới dường nào —— tự tay cậu đánh mất ca ca yêu dấu của chính mình.

Đương nhiên, vào giờ phút này, người đau khổ trước, là Quý Trần Ai.

Chu Nghiêu Uẩn không quen biết anh, đứng trước mặt anh, ánh mắt nhìn về phía anh hoàn toàn lạnh lùng, Bối Giang Thành ngồi ở bên người Quý Trần Ai, đưa một cốc sữa cho Quý Trần Ai.

Quý Trần Ai không nhúc nhích, chỉ là biểu tình cùng ánh mắt đều có chút không tốt, anh nhìn Bối Giang Thành, lạnh lùng hỏi một câu: “Cậu đến cùng muốn làm gì.”

Bối Giang Thành vẫn cố chấp muốn đưa sữa cho Quý Trần Ai, cậu ta nói: “Tôi muốn anh.”

Đây là tuyên ngôn, cũng là khoe khoang.

Quý Trần Ai nói: “Cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng.”

Bối Giang Thành nhẹ nhàng thở dài, sau đó thuận tay đưa sữa cho Chu Nghiêu Uẩn, nhàn nhạt nói: “Rót hết cho anh ấy.”

Chu Nghiêu Uẩn tiếp nhận cốc sữa, trực tiếp đi về phía Quý Trần Ai, sau đó một tay bóp lấy cằm Quý Trần Ai, rót hết một cốc sữa vào trong miệng Quý Trần Ai.

Sự giãy dụa của Quý Trần Ai đều bị Chu Nghiêu Uẩn hóa giải, sữa có hơi lạnh, rót vào trong miệng có chút không thoải mái, thế nhưng sự không thoải mái này, cũng không sánh nổi với ánh mắt xa lạ kia của Chu Nghiêu Uẩn.

Quý Trần Ai đối với Chu Nghiêu Uẩn mà nói là sự tồn tại đặc thù, Chu Nghiêu Uẩn thích Quý Trần Ai, cậu cũng đã thổ lộ trước mặt Quý Trần Ai vô số lần. Mà động tác, ánh mắt trước đây của cậu, không một cái nào không biểu đạt ra tâm tình này, Chu Nghiêu Uẩn không nỡ để Quý Trần Ai chịu khổ, càng không nỡ khiến Quý Trần Ai khó chịu.

Thế nhưng bây giờ lại không giống với lúc trước, Chu Nghiêu Uẩn, không nhớ rõ Quý Trần Ai.


Bối Giang Thành ngồi ở bên cạnh nhìn động tác của Chu Nghiêu Uẩn, cậu ta khoác trên người vỏ bọc thiếu niên xinh đẹp, nụ cười lại đủ vặn vẹo, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Cần, đây mới thật sự là Chu Nghiêu Uẩn.”

Quý Trần Ai chật vật ho khan vài tiếng, nhưng trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ với Bối Giang Thành người này, đương nhiên, trong sự bất đắc dĩ, còn ngầm chứa từng tia phẫn nộ khó có thể giải quyết.

Quý Trần Ai nói: “Bối Giang Thành, cậu điên rồi.”

Bối Giang Thành hơi ngẩng đầu lên, lộ ra một biểu tình cực kỳ kiêu ngạo, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Cần, vì anh mà điên, là vinh hạnh của tôi.”

Bối Giang Thành coi bản thân là kỵ sĩ, cho rằng Chu Nghiêu Uẩn là ác long. Đáng tiếc sự thật vừa vặn ngược lại.

Không biết trong sữa bỏ thêm cái gì, Quý Trần Ai bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, anh bắt lấy tay Chu Nghiêu Uẩn đứng ở bên cạnh, sau đó yếu ớt kêu một tiếng Tiểu Uẩn.

Ánh mắt lạnh như băng của Chu Nghiêu Uẩn vẫn chưa có bất kỳ biến hóa nào, cậu mở tay ra Quý Trần Ai, thậm chí trong thần sắc còn đ lộ ra một tia chán ghét.

Loại vẻ mặt này khiến Quý Trần Ai cảm thấy vô cùng đau khổ và phẫn nộ, anh nhìn về phía người khởi xướng Bối Giang Thành.

Ngược lại với Quý Trần Ai, Bối Giang Thành lại bị vẻ mặt này của Chu Nghiêu Uẩn lấy lòng, cậu ta nói, Chu Nghiêu Cần, đây mới thật sự là Chu Nghiêu Uẩn, hắn căn bản sẽ không cứu anh, mặc dù hắn có cái năng lực kia.

Quý Trần Ai chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, cho nên chỉ nghe được một nửa lời liên miên cằn nhằn của Bối Giang Thành.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai vẫn luôn nói với Bối Giang Thành, những ký ức ấy là thuộc loại đã qua, mà bọn họ sống ở hiện tại.

Nhưng Bối Giang Thành vẫn thủy chung không thể thoát ra, cậu ta như cũ cảm thấy đau khổ, như cũ cảm thấy cậu ta cần phải giết chết Chu Nghiêu Uẩn, giải cứu Chu Nghiêu Cần. Có chút ký ức không phải bạn muốn quên là có thể quên, giống như sự tình đời trước của Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành nói, cậu ta rốt cục suy nghĩ rõ ràng chân tướng, thời điểm  đời trước, Chu Nghiêu Uẩn căn bản là có cơ hội cứu Chu Nghiêu Cần ra, thế nhưng cậu không làm, cậu lựa chọn từ bỏ.

Bối Giang Thành nói, đời trước người có Tiểu Thất là Chu Nghiêu Uẩn, nhưng Chu Nghiêu Uẩn nắm giữ hệ thống, lại hủy diệt thế giới.


Bối Giang Thành nói, đời trước Chu Nghiêu Uẩn không cứu được anh, chẳng những không cứu anh ra, còn phá hủy Chu Nghiêu Cần.

Bối Giang Thành nói:…

Bối Giang Thành nói gì đó rất nhiều, mỗi một lần cậu ta gặp mặt Quý Trần Ai, ký ức đời trước lại càng hiện lên rõ ràng. Mà hiện tại, cậu ta đã bị những ký ức ấy quấy nhiễu, cho nên quả thực giống như người điên.

Quý Trần Ai nhìn thân ảnh Bối Giang Thành trước mặt mình bắt đầu mơ hồ đi, đầu óc của anh ngây ngây ngất ngất, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn lâm vào trong giấc ngủ sâu.

Cảm giác này chắc chắn là không thoải mái, Quý Trần Ai sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau sắp nứt, anh lảo đảo từ trên giường ngồi dậy, thấy được một sợi xích buộc vào mắt cá chân mình.

Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: “Đây coi như là giấc mơ thành sự thật đi?”

Tiểu Thất hồi lâu không nói lời nào, mới yếu ớt nói câu: “Đại khái tính là vậy.”

Sắc mặt Quý Trần Ai có chút uể oải, hắn nói: “Ta đã ngủ bao lâu rồi, trong thời gian này Bối Giang Thành đã làm những gì?”

Tiểu Thất nói: “Không lâu, mới sáu tiếng, Bối Giang Thành đưa ngươi tới nơi này rồi rời đi, ta cũng không biết cậu ta đã làm gì.”

Quý Trần Ai nói: “Có ý gì? Ngươi không thể tra sao?”

Tiểu Thất nói: “Cậu ta dùng vật liệu đặc thù chế tạo ngôi nhà này, ta không thể kéo dài dữ liệu của mình ra.”

Xem ra Bối Giang Thành này, là đã sớm chuẩn bị.

Quý Trần Ai từ trên giường đứng lên, đi đến cửa, căn nhà này gồm hai phòng ngủ một phòng khách, độ dài dây xích trên chân Quý Trần Ai chỉ có thể để anh đi tới cửa phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ thì lại không có vấn đề gì.

Quý Trần Ai nói: “Vô địch phi phi phi phi chân có thể làm gãy xích không?”

Tiểu Thất nói: “Ta không biết, nhưng chắc là… Không được đi.”


Tiểu Thất đã đúng, xác thực là không được, Quý Trần Ai đạp sàn nhà ra vài cái hố, lại không đạp hỏng được giường và dây xích buộc vào. Xem ra Bối Giang Thành cái tên này cũng phí không ít công sức.

Quý Trần Ai ngồi chồm hỗm trên mặt đất ho khan hai tiếng, anh nói: “Ngươi nghiên cứu thế nào rồi, Bối Giang Thành vì sao lại có Tiểu Thất.”

Tiểu Thất nói: “Ta hoài nghi, ta hoặc là nó, là xuyên qua thời không mà đến.”

Quý Trần Ai nói: “Xuyên qua thời không?”

Tiểu Thất nói: “Đúng, vào thời điểm chính năng lượng đạt đến cấp cao nhất, sẽ có một kỹ năng nghịch thiên, kỹ năng đó là thứ duy nhất có thể giải thích nguyên nhân tồn tại tình huống như thế.”

Quý Trần Ai nói: “Ngươi có thể giao lưu với Tiểu Thất của Bối Giang Thành không?”

Tiểu Thất nói: “Có thể, thế nhưng cảm giác nó không phải quá tốt, Bối Giang Thành không phải là một kí chủ tốt. Hoặc là nói, tiếp thu trí nhớ kiếp trước của Bối Giang Thành, không phải là một kí chủ tốt.”

Nếu như không có những ký ức ấy, căn cứ vào dự đoán của hệ thống, Bối Giang Thành sẽ là kí chủ tốt. Nhưng bởi vì nguyên nhân không rõ, kết quả dự đoán lại xuất hiện sai lệch.

Đây chính là tương lai, bởi vì một dữ liệu xuất hiện vấn đề, tất cả sẽ bị lật đổ.

Quý Trần Ai nói: “Như vậy tương lai mà ngươi suy đoán lúc này, là dạng gì?”

Tiểu Thất trầm mặc hồi lâu vẫn không lên tiếng, mãi đến tận lúc Quý Trần Ai dò hỏi lần thứ hai, nó mới nói: “Tương lai rất tồi tệ.”

Quý Trần Ai nói: “Tồi tệ? Ở phương diện nào?”

Tiểu Thất nói: “Chu Nghiêu Uẩn sẽ chết ở lần hiệu quả tiếp theo của thánh quang của thánh nhân.”

Quý Trần Ai sửng sốt một chút, lại nghe thấy Tiểu Thất tiếp tục nói: “Ngươi thì bị Bối Giang Thành, nhốt cả đời.”

Quý Trần Ai: “…” Này cũng thật là, một kết cục không xong.

Tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ một khắc Bối Giang Thành nắm giữ trí nhớ kiếp trước, đều trở nên không bình thường, Quý Trần Ai nói: “Không có cách nào có thể xoay chuyển sao?”

Tiểu Thất nói: “Hiện tại xem ra, không có.”

Duy nhất Quý Trần Ai có thể đối đầu với Bối Giang Thành đã bị nhốt lại, anh chậm một bước trong việc đối đầu, lại không nghĩ rằng một bước chậm lại này, cũng đủ để quyết định toàn bộ kết cục.


Quý Trần Ai còn chưa đủ lòng dạ ác độc, trong lòng còn có chút cầu may mắn về Bối Giang Thành, mà cảnh ngộ bây giờ của anh, chính là đánh đổi cho tâm tính sơ suất của anh —— đánh đổi trí mạng.

itsukahikari.wordpress.com

Trong phòng không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, ngay cả đèn điện cũng không có, tốt xấu có Tiểu Thất nhớ kỹ thời gian. Sau ba tiếng, Bối Giang Thành xuất hiện ở trước mặt Quý Trần Ai.

Trong tay Bối Giang Thành cầm theo đồ ăn cho Quý Trần Ai, cậu ta đi vào trong nhà, yên lặng cởi giày, sau đó đặt đồ ăn trước mặt Quý Trần Ai, cậu ta nói: “Tiểu Cần, anh chờ tôi một chút, chờ ta xử lý tốt mọi việc, sẽ đưa anh đi đến những nơi khác.”

Quý Trần Ai nói: “Cậu phải xử lý tốt việc gì.”

Bối Giang Thành nói: “Chu gia.” Lúc cậu ta nói lời này biểu tình vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra từ trong ánh mắt cậu ta, mùi vị điên cuồng.

Bối Giang Thành hận một nhà Chu Nghiêu Uẩn, hận thấu xương.

Loại thù hận này, toàn bộ là bởi vì những ký ức không giải thích được kia, nhưng có lẽ là bởi vì quá không thể hiểu nổi, Quý Trần Ai thậm chí ngay cả lời khuyên cũng không tìm được.

Cùng người điên thì không thể nói đạo lý được.

Quý Trần Ai bưng bát ăn cơm lên bắt đầu ăn bữa cơm Bối Giang Thành mang đến cho anh, không để ý tới Bối Giang Thành liên miên cằn nhằn.

Bối Giang Thành cũng không ngại Quý Trần Ai có nghe hay không, sau khi cậu ta nói xong, liền ôn nhu hỏi: “Cơm ăn ngon không?”

Quý Trần Ai vẫn luôn kìm nén ngọn lửa trong lòng, tính cách của anh kỳ thực được cho nhu hòa, cho nên không quá thích cãi nhau không nể mặt mũi với người khác, thế nhưng Bối Giang Thành lại triệt để kéo lên ngọn lửa được kìm nén này.

Quý Trần Ai quăng bát cơm xuống đất, sau đó trực tiếp đánh một quyền vào mặt Bối Giang Thành.

Bối Giang Thành đột nhiên bị đánh, cậu ta không kịp phản ứng, cứ như vậy ngã trên mặt đất.

Quý Trần Ai siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Bối Giang Thành, tôi thật sự thật rất phiền cậu.”

Bối Giang Thành ngã trên mặt đất không nhúc nhích, cậu ta nghe thấy Quý Trần Ai câu nói này, thì từ từ đưa tay lên, che kín mặt, sau đó bắt đầu cười lớn kịch liệt, bất quá cười cười, tiếng cười kia lại trở thành khóc lớn.

Cậu ta khóc rất nghiêm túc, rất đáng thương, quả thực giống như một đứa trẻ bị đoạt đi tới toàn bộ thế giới, đáng thương đến không thể đáng thương hơn.

Đáng tiếc, Quý Trần Ai không thương tiếc Bối Giang Thành một chút nào. Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận