Chính Phi Của Độc Vương

"Tốt, ta đáp ứng ngươi! Ngày mai phụ hoàng sẽ hạ chỉ, Đại Tấn cùng Đại Dực sẽ thành công hòa thân, ngươi sẽ trở thành Thái tử phi của Hạ Hầu Lưu ta, ta sẽ cho ngươi hết thảy tất cả, duy chỉ một thứ, ngươi vĩnh viễn không thể với tới được." Thanh âm Hạ Hầu Lưu lộ ra sự bén nhọn cùng lạnh lẽo.

Đứng ở ngoài cửa Tiêu Khuynh Thành mọi tâm tư đang dính chặt một chổ. Nàng giống như nhìn thấy được tương lai Ngữ Luân công chúa sẽ bi ai như thế nào, nàng nghĩ nàng ta sẽ hối hận đi. Một hôn nhân không có tình yêu, thật có thể hạnh phúc sao?

Nàng tự tay hủy diệt chính là hạnh phúc một đời của một cô gái đấy.

Ngữ Luân không hiểu thấu được, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng nàng thân là công chúa, luôn kiêu ngạo, ngay cả như vậy cũng không mất đi một phần tôn quý: "Tự ta lựa chọn, vĩnh viễn sẽ không hối hận, hơn nữa ta tin tưởng ta sẽ làm cho ngươi yêu thích ta. Nhất định sẽ. . ."


Kỳ thực không khó.

Ở Đại Dực quốc, có một loại cổ gọi là độc tình, phân ra làm hai cổ, chỉ cần để nam tử ăn cổ đực, nữ tử ăn cổ mái, như vậy hắn cả đời cũng chỉ có một người trong lòng, cả đời gần nhau không chia lìa.

Nếu một trong hai người đứt tình, nảy sinh tình cảm với người khác, dù là nam tử hay nữ tử, đều sẽ bị cổ độc cắn nuốt toàn thân. Bọn họ là độc nhưng cũng là giải dược của nhau, càng dây dưa càng kéo dài, vĩnh viễn không thể ngăn cách.

Nhưng, nàng thân là Ngữ Luân công chúa, nàng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nàng muốn hắn tự nhiên nảy sinh tình cảm với nàng, tâm tình nguyện, không có một tia khổ tâm.

Hạ Hầu Lưu chẳng qua là kéo nhẹ khóe miệng, sau đó phá cửa sổ bay ra ngoài.

Tiêu Khuynh Thành một người đi về phía Thượng Lâm Uyển không một bóng người, xung quanh chỉ cón tiếng gió chạm đến những cành cây, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, làm cho người ta có cảm giác hoang mang. Bất kể có thành công hay không, Hạ Hầu Lưu cũng nạp Ngữ Luân vì phi.

Nàng nên hưng phấn mới phải, làm sao một chút cao hứng cũng không có.


"Quận chúa tựa hồ có tâm sự." Thanh âm ôn nhuận của Hạ Hầu Ý vang lên phía sau lưng, trong tay hắn đang cầm sáo ngọc, phong thái thật nhàn nhã.

Tiêu Khuynh Thành xoay người nhìn đến khuôn mặt nam tử đẹp như trích tiến, tâm tính thiện lương tự nhiên bình tĩnh lại, có một loai cảm giác mát mẻ dể chịu: "Dục Vương điện hạ thật chỉ nhìn qua đã nhìn xem lòng người khác."

"Không phải là xem thấu, mà là đang trong bửa tiệc lơ đãng phát hiện chút sự tình mà thôi. Nếu chuyện đã y như trong dự đinh của ngươi thì để cho nó phát triển, Quận chúa nên thoải mái, chưa đến hồi kết thúc, nên chưa thể nói được điều gì." Hạ Hầu Ý vừa dứt lời, liền cầm lên sáo ngọc thổi ra một điệu khúc trầm bổng.

Điệu khúc uyển chuyển du dương, như cao sơn lưu thủy va chạm mạnh mẽ, như những giọt nước róc rách nhỏ giọt, lúc cao lúc thấp, quấn chặt lòng người. Nàng mặc dù không hiểu âm luật, nhưng cũng đại khái hiểu ý nghĩa điệu khúc.

Bổng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân lưu lại Ngự Thú phổ, Hạ Hầu Lưu này tựa hồ tinh thông âm luật, thay vì đi tìm một nhân giáo không đáng tin, không bằng nhờ hắn. Nàng bước tới trước mặt hắn: "Vương gia, ngươi có biết Ngự Thú phổ?".


Hạ Hầu Ý nghe đến ba từ này, môi khẽ run một cái, sau đó thu lại thần sắc, bình tĩnh nhìn nàng: "Thế nào? Đã nghe qua, bất quá đã thất truyền từ lâu rồi, Quận chúa làm sao biết về nó?"

"Ngươi hãy dạy ta đánh đàn, thổi sáo đi. Ta nghĩ muốn học cách lấy âm ngự thú, cùng Vương gia hợp tác, Vương giá cũng đã trợ giúp Khuynh Thành rất nhiều, như vậy Khuynh Thành cũng không muốn giấu diếm, mẫu thân Khuynh Thành có để lại một bản gốc Ngự Thú phổ cho Khuynh Thành, nhưng là Khuynh Thành không hiểu âm luật, cho nên muốn thỉnh giáo Vương gia."

Tiêu Khuynh Thành lựa chọn tin tưởng một người, sẽ đặt hết niềm tin vào người đó, tuyệt đối sẽ không giữ lại.

Hết chương 60


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận