Chính Phi Của Độc Vương

Hạ Hầu Vân nghe Cẩm Nương nói như vậy, sắc mặt khẽ biến, túm lấy cổ tay của bà, "Cẩm Nương, ngươi không nghe ta nói sao? Ta nói cái gì thì chính là cái đó! Biết chưa? Lập tức đi dò la cho ta! Ta nhất định phải biết rõ thân phận của nữ nhân đó, nhất định phải như vậy."

Cẩm Nương sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, "Công chúa, lão nô luôn luôn trung thành với người, tuyệt đối không hai lòng, lão nô sẽ lập tức cho người đi thăm dò."

"đi đi!"

"Dạ!"

Cẩm Nương chán nản từ trong phòng đi ra, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Tiêu Khuynh Thành đứng ở một nơi bí mật gần đó, nghe xong nàng khẽ nhếch miệng cười, sau đó nói nhỏ vào tai Vân Ngọc bên cạnh: "Nghe thấy chưa? Đại Công chúa gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ có như vậy, mới trúng một kích đã không chịu được rồi, chỉ cần người hơi dùng sức một cái, không chừng còn có thể hù chết bà ta!"

Vãn Ngọc có chút khiếp đảm nắm chặt khăn lụa, nhỏ giọng nói: "Đó là vì bà ta chột dạ, cho nên hôm nay mới sợ sệt như vậy, hết thảy đều do bà ta gieo gió gặt bão mà thôi!" Trong lời nói của bà lộ ra nồng đậm hận ý.

Tiêu Khuynh Thành thoáng hơi ngơ ngác nhìn gương mặt tràn đầy thù hận của Vãn Ngọc, "Người quen biết Tiễn Tố Ca?"

Vãn Ngọc nhìn lại Tiêu Khuynh Thành, lắc đầu, "không biết, chẳng qua khi nghe được chuyện của nàng, cho nên có chút xúc động. Kế tiếp muốn ta làm thế nào, ngươi dặn dò đi. Ta sẽ nghe theo lời ngươi."

"hiện tại vẫn còn sớm, nên nghỉ ngơi một chút. Buổi tối chúng ta lại hành động tiếp, nhất định phải khiến cho bà ta sợ tới mức gần chết mới được!" Vốn nàng chỉ muốn hù cho bà ta sợ hãi sau đó để Vãn Ngọc ra tay. hiện tại xem ra, có lẽ nàng nên xuất chiêu rồi, như vậy mới hả được cơn giận.

Vãn Ngọc khẽ gật đầu. Nhìn theo bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, thu tay vào, có rất nhiều chuyện, vì thời cơ chưa đến nàng biết cũng không có lợi, chờ đến khi đến lúc, tự nhiên tất cả mọi chuyện sẽ được phơi bày rõ ràng.

.................. Phân cách tuyến ....................

Ban đêm.

trên đỉnh núi Tử Vân am gió mát hiu hiu, không hề có một chút nóng bức nào, Hạ Hầu Vân cầu phúc xong liền trở về phòng, lúc này tâm trạng mới bình tĩnh được vài phần. Cẩm Nương xuống dưới thay bà ta chuẩn bị nước tắm rửa, để một mình bà ta ở lại trong phòng.

Bà ta ngồi trước bàn, tay không ngừng vân vê Phật châu, giống như để xoa dịu bất an trong lòng. Bỗng chốc, một làn gió mạnh thổi qua, cửa sổ bị va đập phát ra âm thanh cực lớn, bởi vì gió lớn, nên nến cũng bị thổi tắt, Hạ Hầu Vân kinh hãi thét lên một tiếng.

một luồng sét xẹt ngang qua bầu trời, chiếu sáng bốn phía Hạ Hầu Vân hoảng sợ trốn trong góc phòng, ôm lấy thân thể, không dám phát ra âm thanh gì, trong tia chớp tích tắc ấy chợt hiện lên một thứ gì đó, hình như bà ta đã nhìn thấy được một bóng dáng màu trắng, bà ta có chút sợ hãi hỏi: "Cẩm Nương là ngươi sao?"

Người tới không trả lời.

Rầm!

một tiếng sấm vang lên, nương theo tia chớp xẹt qua, người tới chợt xoay người lại, gương mặt trắng bệt xâm nhập vào trong tầm mắt của bà ta, trong con ngươi tất cả đều là oán hận, căm thù, một giọng nói như có như không vang lên: "Tỷ tỷ... Tố Ca rất nhớ người, thật sự rất nhớ người... Người sống có tốt không?"

"Á á... Ta không muốn gặp ngươi, cút ngay... Tiễn Tố Ca, cút ngay, ta không muốn thấy ngươi..." Hô hấp của Hạ Hầu Vân gần như đã ngừng lại trong tích tắc ấy, tay nắm chặt lấy góc áo, thậm chí cả giọng nói cũng run rẩy theo.

"Tỷ tỷ... Chúng ta là tỷ muội tốt... Tại sao lại vô tình với ta như vậy..."

"Ngươi đáng chết! Chết cũng đã chết rồi, còn tới tìm ta làm gì? Bổn Côn chúa không sợ ngươi... Hôm nay Bổn Công chúa sẽ cho người tới biến ngươi tan thành mây khói!" Hạ Hầu Vân chống đỡ lồng ngực, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.

Tiêu Khuynh Thành cảm giác được sự thay đổi của bà ta, lập tức kêu Vãn Ngọc dừng lại, tiếp theo còn nói thêm: "Tan thành mây khói...? Tỷ tỷ, người hận ta như vậy... Hại nữ nhi của ta, hại chết ta.... Bao nhiêu đó còn chưa đủ sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui