Chính Phi Của Độc Vương

Editor: thuyvu115257

Tiêu Khuynh Thành thoáng suy nghĩ, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí ban đầu,
ngẩng đầu nhìn Dạ Sát, "Điều kiện thứ nhất, ta muốn thấy mặt thật của
ngươi, ngộ nhỡ ngươi là một nam nhân xấu xí thì làm sao? Điều kiện thứ
hai, ngươi biết ta là người của triều đình, khó tránh khỏi sẽ có rất
nhiều chuyện vụn vặt, ngươi phải giúp ta dọn dẹp. Điều kiện thứ ba, thu nhập của hai lầu các này, ta và ngươi chia 5:5!"

"Gả cho ta, những điều kiện này liền thành giao!"

"Như vậy đi! Muốn chém muốn giết, tùy ý ngươi!" Tiêu Khuynh Thành vô
cùng bình tĩnh phất tay, tiện đà nói thêm: "Ta rất yêu tiền, nếu ngươi
lấy ít tiền, không chừng có thể hối lộ ta."

Dạ Sát cầm ly rượu lên, áo bào trắng quét nhẹ qua mặt bàn, một mùi thơm
nhàn nhạt bay vào trong mũi, không phải hương thơm của nữ tử, đó là một
loại hơi thở nam tử rung động lòng người, lại có thể khiêu khích lòng
của nàng.

"Ngoại trừ điều thứ nhất, những điều kiện khác đều có thể. Thu nhập của Yên Hồng các và Bạch Vân các, ta bốn, nàng sáu thế nào?" Bộ dáng thong
dong, ưu nhã xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta tâm động không thôi.

Tiêu Khuynh Thành vui mừng nhảy bật dậy, "Dạ Sát Minh chủ, ngươi thật
đúng là một người làm tất cả để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân, nam
nhân tốt đáng giá ngàn vàng. Ta đáp ứng ngươi!" Chẳng phải có câu nói
như vậy sao?

Một người nam nhân chịu tiêu tiền vi ngươi, tốn tâm tư vì ngươi, tìm mọi cách theo đuổi ngươi. Người nam nhân như vậy đáng giá để suy xét...

Dạ Sát nghe xong, vui mừng bước đến trước mặt nàng, dùng quạt nâng cằm
nàng lên, "Khuynh Thành cô nương, thật là một nữ nhân thông minh, lựa
chọn ta, nàng tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Tiêu Khuynh Thành không chút sợ sệt, ngược lại di chuyển đến trước mặt
hắn, tay bắt lấy vạt áo trước ngực hắn, "Ta thông minh, nhưng cũng độc
ác, đắc tội ta, so với chết còn thảm hơn"

"Nhìn ra được." Thực không ngời tới Tiêu Khuynh Thành đồng ý nhanh như

vậy, chẳng qua hắn hiểu rõ nàng vì cái gì, nhưng mà hắn cam tâm tình
nguyện.

"Như vậy tốt nhất ngươi nên cẩn thận! Được rồi, đêm đã khuya, ta phải
trờ về phủ, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại!" Tiêu Khuynh Thành cười
tươi như hoa, đồng thời không quên đá lông nheo với Dạ Sát, có người lập tức bị điện giật choáng váng!

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Tiêu Khuynh Thành đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Đi ra khỏi Yên Hồng các, Bạch Hi biết chuyện Tiêu Khuynh Thành đáp ứng
Dạ Sát, kinh hoảng suýt rớt cằm xuống đất, chỉ có điều nàng hiểu rõ chủ
nhân nhà nàng nhất định có quyết định của mình, cho nên mới có thể đồng
ý.

Ngược lại Dạ Sát thật khiến cho nàng kinh ngạc, ngày kế tiếp liền phái
người đưa tới một chồng lớn ngân phiếu, còn nói đó là của Yên Hồng các,
số tiền mà Bạch Vân các kiếm được từ khi thành lập cho đến nay, giữ bốn
đưa sáu cho Tiêu Khuynh Thành.

Đồng thời còn liệt kê một bảng danh sách, mặt trên đánh dấu vị trí tất
cả sản nghiệp của Võ Lâm minh chủ trên giang hồ. Kể từ ngày đó, nàng
chính là bà chủ của những sản nghiệp ấy, chào đón nàng tới tham quan bất cứ lúc nào.

Không thấy không biết, vừa thấy đã giật mình. Vị võ lâm Minh chủ này
thật là phú khả địch quốc, hoàn toàn không cách nào làm cho người nhìn
thẳng! Quá có tiền, điều này khiến cho Tiêu Khuynh Thành áp lực bội
phần.

Nhưng giấy khế ước lập tức khiến nàng hoàn toàn không áp lực nữa, tất cả gia sản của vị Minh chủ này đều thuộc về nàng, ngay cả người cũng là
của nàng, chỉ cần nàng nói một tiếng, ắt sẽ có người xông pha khói lửa
vì nàng!

Tiêu Khuynh Thành để những vật đó xuống, trong lòng đủ loại cảm giác,
hoàn toàn không hình dung được. Bạch Hi thấy vậy, cúi đầu cười ra
tiếng, A Doanh bên cạnh hoàn toàn trong trạng thái mờ mịt.

"Hi tỷ tỷ, Quận chúa sao thế? Giống như đang khóc, lại giống như đang cười, nét mặt thật phức tạp."


Bạch Hi thần bí nói: "Quận chúa đang rơi vào hủ mật ý, nhất thời không biết ăn như thế nào, cho nên mới rối rắm thôi."

A Doanh vẫn không hiểu lắm, suy nghĩ muốn nhìn vật trong tay Tiêu Khuynh Thành, kết quả bị nàng nhanh tay thu lại, sau đó nghiêm mặt: "A Doanh,
đây là tài sản riêng của Bản Quận chúa, ngươi không được nhìn."

A Doanh ghen tị chu môi, "Quận chúa thật nhỏ mọn, không nhìn thì không nhìn."

Vừa dứt lời, một trận gió thổi tới, A Thiết xuất hiện trước mặt Tiêu
Khuynh Thành "Quận chúa, thuộc hạ bái kiến Quận chúa, Vương gia mời ngài qua phủ, nói là đã lâu Quận chúa không đi học đàn rồi."

Tiêu Khuynh Thành ách một tiếng, suy nghĩ có nên đi hay không, nhớ lại
chuyện lần trước, cảm thấy hơi xấu hổ. Ngay tại lúc nàng đang hoài
niệm, không chú ý chứng kiến vẻ mặt A Doanh hoa si nhìn ngắm A Thiết.

Nàng cố ý hắng giọng một cái, nhưng A Doanh vẫn chìm đắm trong si mê,
không có chút phản ứng. Bạch Hi lập tức kéo nhẹ vạt áo của nàng ấy, nhỏ giọng nhắc nhở, "A Doanh, chủ tử gọi muội kìa."

Bỗng dưng A Doanh phục hồi tinh thần lại, chuyển mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành: "Quận chúa, có gì phân phó?"

"Ngươi theo Bản Quận chúa đi Dục Vương phủ." Nhớ lại nha đầu này đơn
giản như vậy, trước kia thay nàng bị đánh không ít, tìm cho nàng ấy một
lang quân như ý, cũng không hẳn là không thể.

A Doanh nghe xong, vui mừng nhướng mày, lên tiếng đồng ý: "Chao ôi, nô tỳ đi chuẩn bị ngay."

"Không cần chuẩn bị, khiêm tốn..."

"Dạ, Quận chúa."

Trên đường đi ánh mắt A Doanh đều dừng trên người A Thiết, Bạch Hi bên
cạnh nhịn không được khẽ cười, "Quận chúa, nỗi lòng của nữ nhi, người
nên hiểu, A Doanh đã đến tuổi lấy chồng rồi."

"Ừ, ngươi ngược lại nhắc nhở ta." Tiêu Khuynh Thành nghĩ gả nàng ấy cho A Thiết, ở Dục Vương phủ hẳn là không có vấn đề. Tên Vương gia bị bệnh
lao đó, vừa nhìn liền biết không phải là một chủ nhân hà khắc.

"A Doanh..." Tiêu Khuynh Thành nhìn A Doanh, khẽ gọi một tiếng.


"..." Có người không nghe thấy, vô cùng si mê...

"Khụ khụ... A Doanh..."

"À... Quận chúa người gọi nô tỳ!?" Lập tức A Doanh phục hồi tinh thần
lại, bối rối nhìn Tiêu Khuynh Thành. Hôm nay nàng thất thần mấy lần, bị Tiêu Khuynh Thành tức giận quở trách.

Tiêu Khuynh Thành không có biện pháp với nàng ấy, nghiêm túc nói: "Ngươi theo Bản Quận chúa cũng đã lâu, thật khổ cho ngươi, hôm nay Bản Quận
chúa phát hiện ngươi đã tới tuổi lấy chồng, Bản Quận chúa thay ngươi tìm một vị hôn phu tốt, thế nào?"

A Doanh nghe xong, đôi má ửng đỏ, khẽ hạ tay xuống, "Quận chúa, nô tỳ
muốn cả đời ở bên cạnh người, ai cũng sẽ không lấy, người không nên đuổi nô tỳ đi, được không?!"

"Ngươi có người trong lòng?" Khi nói chuyện, Tiêu Khuynh Thành cố ý nhìn A Thiết. Quả nhiên A Doanh theo ánh mắt của nàng nhìn về phía A Thiết, chậm chạp chưa trả lời. Nàng điểm nhẹ mi tâm của nàng ấy, "Ở trước mặt của ta, ngươi kín đáo như vậy làm gì? Là dạng gì thì chính là cái dạng
đó, nếu ngươi thích, Bản Quận chúa thay ngươi làm chủ!"

A Doanh nghe xong, mừng rỡ chảy nước mắt, thế nhưng một giây sau lại vụt tắt, "Quận chúa, nô tỳ muốn ở cùng người... Người..." Nàng chưa nói
hết đã bị Tiêu Khuynh Thành cắt ngang: "Được rồi, ngươi có thể đi theo
hắn. Hiện tại Bản Quận chúa đã có Bạch Hi, cũng không thể giữ ngươi lại nữa. Không cần khách sáo với ta, được không?"

"Quận chúa..."

"Thật là một nha đầu ngốc."

A Doanh vui vẻ nở nụ cười, Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy, trong nội tâm có chút mừng rỡ, thật là một nha đầu đơn giản. Hạ Hầu Ý không tranh hoàng quyền, chắc hẳn nơi đó là an toàn nhất, không có giết chóc máu tanh.

Xe ngựa lung lay đến Dục Vương phủ, Tiêu Khuynh Thành xuống xe ngựa, để
lại hai người ở Tiền viện. Nàng một mình đi đến đình nghỉ mát ở phía
sau, Hạ Hầu Ý đã sớm chuẩn bị một ít trái cây giải nhiệt, hơn nữa còn
được ướp lạnh bằng băng, đi vào liền bị một cảm giác mát lạnh đánh úp
tới.

"Vương gia thế nhưng vì Khuynh Thành mà chuẩn bị hết thảy, khiến cho ta
thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)." Tiêu Khuynh Thành nhìn cả
bàn đều là trái cây ướp lạnh, thèm muốn cầm một miếng dưa hấu đưa lên
miệng.

Hạ Hầu Ý thích nhìn bộ dáng tùy ý này của Tiêu Khuynh Thành, không giống như những nữ tử giả tạo khác ở kinh đô, rõ ràng rất muốn tùy tiện,
nhưng lại không thể không giả vờ như một người điềm đạm.

"Mời Quận chúa đến, đương nhiên phải chuẩn bị một bàn, để cho Quận chúa
không uổng công đi một lần đến đây” Hạ Hầu Ý lạnh nhạt nói, trong giọng

nói vẫn chứa đựng sự điềm nhiên.

Tiêu Khuynh Thành buồn bực nhìn nam nhân trước mặt, thân hình đó, phong
thái đó cực kỳ giống, chẳng qua nam tử kia nhiều hơn một phần vô lại, tà mị, nhưng người trước mắt lại như một đám mây bồng bềnh, giống như chỉ
cần va chạm nhẹ sẽ tan biến.

Hạ Hầu Ý thấy nàng chăm chú nhìn mình như vậy, cười nhạt một tiếng,
"Trên mặt Bổn vương có hoa gì sao, nên bị Quận chúa nhìn như thế, thật
khiến cho Bổn vương cảm thấy không quen."

"Bản Quận chúa muốn ban A Doanh cho A Thiết của ngươi, ngươi đồng ý không?" Tiêu Khuynh Thành mở miệng nói.

Hạ Hầu Ý hơi kinh ngạc, chỉ có điều thật không ngờ, "Ngươi mở miệng nói ra chuyện này, hẳn là nhất định đã yêu rồi?"

"A Doanh thì đúng như vậy, về phần A Thiết, ngươi cảm thấy ta có thể
biết được tâm tư của hắn sao? Lần này phải nhờ Vương gia đi chỉ điểm
rồi, nếu yêu thật lòng, vậy thì ở chung một chỗ! Quý phủ của Vương gia
là một nơi tốt, ta yên tâm để A Doanh ngốc ở đây." Tiêu Khuynh Thành bóc vỏ trái vải, không thả vào trong miệng mình, mà để vào cái đĩa bằng sứ
trước mặt Hạ Hầu Ý.

Hạ Hầu Ý thoáng trầm ngâm, ngón tay trắng mịn thon dài nhặt lên từng
trái vải óng ánh do Tiêu Khuynh Thành bóc sẵn, bỏ vào trong miệng, giống như đầu ngón tay của nàng có mùi hương, say mê hưởng thụ hương vị độc
đáo ấy.

Tiêu Khuynh Thành nhìn Hạ Hầu ý không lên tiếng, đặt trái vải chưa bóc
vỏ vào trong đĩa của hắn, hắn cầm lên liền để xuống tới, "Bổn vương đang suy nghĩ chuyện này, ngươi không cần trả thù Bổn vương như vậy?"

"Ai kêu ngươi không để ý đến ta, một điệu bộ không nghe thấy. Con người của ta là như vậy, ngươi hẳn đã rõ ràng." Tiêu Khuynh Thành khiêu khích nâng mi, lên mặt nhếch miệng.

Hạ Hầu Ý chỉ có thể lắc đầu thở dài, "Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu
nhân mới khó dưỡng như vậy. Về phần chuyện ngươi nhắc đến, ta phải suy
xét một phen, chẳng qua Bổn vương sẽ không ép buộc A Thiết, nếu hắn
không có ý, việc này liền không giải quyết được gì rồi."

"A Doanh nhà ta tốt như vậy, A Thiết không có lý do gì không thích." Tiêu Khuynh Thành có một loại tự tin không thể xâm phạm!

Hạ Hầu Ý chỉ có thể cười nhạt một tiếng, sau đó đứng dậy chuẩn bị lấy
trái vải, đồng thời Tiêu Khuynh Thành cũng nghiêng người lấy, đầu hai
người liền vừa lúc ở chung một chỗ, da thịt đôi má chạm vào nhau, lập
tức cảm giác nhẵn nhụi truyền khắp toàn thân.

Trong khoảng khắc đó thời gian như ngừng lại, trên người hắn có một mùi
hương nhàn nhạt thấm vào tim gan, khiến cho nàng có một loại cảm giác
kích động. Còn về Hạ Hầu Ý, có rất nhiều người vẫn bị hương thơm của nữ nhân mê hoặc, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận