Chính Phi Của Độc Vương

Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa
đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ
thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong
cung ư?”

Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.”

Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không
phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể
dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.”

“Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh
thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong
mắt tràn đầy yêu thương.

Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại
giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và
thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh
Quận chúa tôn quý này.

Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành,
ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không
buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!”

Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột
đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy.

Sườn phu nhân Mộ Dung Ngưng nấp sau lưng Tiêu Khuynh Thành nhìn thấy
cảnh này, che mặt thấp giọng nói: “Lão nô này thật là khó hiểu, sao lại
nói là Quang Vinh Quận chúa làm hại Đại Công chúa, thế không phải là nói xấu sao?”

Tiêu Khuynh Thành nghe thấy Mộ Dung Ngưng nói vậy, đột nhiên xoay người, nhìn bà ta, sau đó mỉm cười: “Thứ mẫu, người thấy thật thấu triệt, so
với Khuynh Thành còn thấu triệt hơn vài phần. Nếu tra ra được cái chết
của mẹ cả có quan hệ với Khuynh Thành, lúc ấy thứ mẫu nhớ nói cho Khuynh Thành vài lời.”

Mộ Dung Ngưng làm sao sánh bằng Hạ Hầu Vân được, so ra còn yếu hơn rất
nhiều. Dù sao cũng lớn lên từ gia đình khá giả, đâu phải đèn hết dầu,
ẩn dấu nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường
làm được. Không thể coi thường…….

“Tất nhiên rồi, Quận chúa làm việc quang minh lỗi lạc, mọi người đều
biết cả, thứ mẫu sẽ nói chuyện thay con, mọi người ở đây đều sẽ nói thay con.” Mộ Dung Ngưng có chút thông minh, biết đem chuyện này cột vào
nhiều người, dù tương lai có xảy ra chuyện, vẫn không thể chỉ tóm mỗi
mình nàng ta.

Tiêu Khuynh Thành chỉ cười không nói, phân phó với lão ma ma trong phủ:
“Mau dọn dẹp di thể của Cẩn ma ma đi, nhớ làm cả lễ táng. Tốt xấu gì
cũng là một nô tài trung thành.

Dứt lời, nàng bước vào nội đường, mùi thuốc đông y ùa ra, lòng nàng căng thẳng. Nằm trên giường, là Hạ Hầu Vân đã chết, biểu tình dữ tợn không
chút an bình.

Nàng cười lạnh như băng, có năng lực thì thế nào, có thể đứng lên bóp
chết Tiêu Khuynh Thành nàng không? Tất cả đều là trừng phạt đúng tội
thôi, nếu không phải bà vô tình, sao ta lại xuống tay.

Tiêu Khuynh Thành sai người hầu chuẩn bị một chút, bên ngoài có tiếng
bước chân hỗn độn, đưa mắt nhìn, Tiêu Thiên Kính, Tiêu Mạc Hàn đều vội
vã trở về. Lòng nàng không khỏi thấp thỏm, mọi việc thành công, hay là
thất bại?

Vốn nàng muốn xử lý mọi chuyện xong xuôi trước khi hai người này về, nhưng nàng đã tính sai.

Tiêu Mạc Hàn bước tới trước mặt Hạ Hầu Vân, ôm thân thể bà ta, gầm nhẹ
một tiếng: “Mẫu thân, đừng đi mà……… đừng tàn nhẫn vứt bỏ Mạc Hàn như
vậy, mẫu thân……..”

Trên mặt Tiêu Thiên Kính mang theo nét bi thương, nhưng không sâu, người ngoài có thể nhìn ra được. Đối với ông ta, Hạ Hầu Vân chỉ là một quân
cờ, là quân cờ để ông ta thâu tóm quyền lực. Hạ Hầu Vân dần dần thất
thế, không còn hữu dụng như trước nữa, cho dù thấy cái chết của bà ta
không bình thường, cũng không làm to lên.

Tiêu Mạc Hàn bắt mạch cho Hạ Hầu Vân, khóe mắt ửng đỏ, nhìn Tiêu Thiên
Kính nói: “Phụ thân, cái chết của mẫu thân có điều kỳ lạ, trong cơ thể
người có độc, không phải cái chết bình thường. Phụ thân, chuyện này
phải báo cho Thánh Thượng tra cho rõ.”

Tiêu Thiên Kính vỗ vỗ Tiêu Mạc Hàn, tự mình bắt mạch cho Hạ Hâu Vân, sau đó trầm giọng nói: “Đây không phải là độc, năm đó mẫu thân con vì luyện Dĩ âm ngự thú nên trộm ăn một loại dược vật tên là Thiên Tán, nhưng
không ngờ nó là độc dược mãn tính, từng chút một ăn mòn cơ thể bà ấy, mà Dĩ âm ngự thú vẫn chưa học thành công.”

Dĩ âm ngự thú, lại nghe thấy bốn chữ ấy, nàng tựa hồ hiểu được một chút. Hạ Hầu Vân không chỉ vì Tiêu Thiên Kính mới xuống tay với mẹ nàng, hẳn là còn vì Ngự thú phổ kia nữa.

Vốn thứ kia ở Đại Tấn là vật hi hữu, Hạ Hầu Vân khát vọng quyền thế đến vậy, sao không nghĩ đến nó chứ?

Tiêu Mạc Hàn nghi ngờ nhìn Tiêu Thiên Kính, rồi lại nhìn xung quanh,
không thấy Cẩm Nương, kích động túm lấy cổ áo một hạ nhân hỏi: “Cẩm ma
ma đâu? Bà ta đi đâu rồi? Mau gọi bà ta tới đây?”

Mộ Dung Ngưng tiếc hận mở miệng: “Thiếu tướng quân, đừng tìm nữa. Công
chúa chân trước vừa mới đi, Cẩm ma ma chân sau đã đi theo rồi. Đập đầu
vào cột đá trong viện, mọi người đều tận mắt nhìn thấy.”

Sắc mặt Tiêu Mạc Hàn trầm xuống, nhiều chuyện xảy ra cùng lúc như vậy,
sẽ không còn là trùng hợp. Bàn tay siết chặt, lạnh mặt liếc qua Tiêu
Khuynh Thành vẫn không nói gì nãy giờ, chưa mở miệng, Tiêu Thiên Kính đã nói: “Mạc Hàn, không cần dùng cái ánh mắt nghi ngờ này nhìn muội muội
con. Hiện giờ nó quyền thế địa vị đều có, sẽ hẹp hòi đi đối phó với mẫu thân con sao? Hơn nữa nó luôn mồm mẹ cả, thân thiết còn không kịp ấy
chứ.”

“Phụ thân, Mạc Hàn có nói cái chết của mẫu thân liên quan đến muội muội
sao?” Chính mắt hắn chứng kiến thủ đoạn của Tiêu Khuynh Thành, tuyệt đối không tin được là chuyện này không có liên quan đến nàng ta.

Tiêu Khuynh Thành ngẩng đầu, thở phào một hơi: “Ca ca hiểu lầm muội cũng là chuyện bình thường thôi. Vì cái chết của mẫu thân Khuynh Thành có
liên quan đến mẹ cả, nên ca ca mới hiểu lầm vậy.”

Giọng nói của nàng rất nhỏ, cơ hồ chỉ có mình Tiêu Mạc Hàn nghe được,
hắn không thể tin trợn tròn mắt, lùi về sau mấy bước, cảnh giác trừng
mắt với nàng, nhưng ngại người ở đây quá nhiều nên không lên tiếng.


Hắn không phải không rõ mẫu thân mình là dạng người gì, trên tay dính
bao nhiêu máu tươi, đây cũng là lý do Hạ Hầu Vân không bao giờ thân mật
với hắn. Lúc nào cũng chỉ là tình mẹ con lạnh nhạt, mãi đến hôm nay
hoàn toàn chia lìa, trên mặt hắn mới có nhiều biểu tình hơn.

Tiêu Thiên Kính để cho tất cả gia quyến quay về nghỉ ngơi, chỉ còn lại
hai người Tiêu Khuynh Thành và Tiêu Mạc Hàn, lạnh lùng nói: “Chuyện này
dừng ở đây, Khuynh Thành sửa sang lại một chút, ngày mai đem việc này
tấu lên Hoàng Thương, hơn nữa Hoàng Thượng đã ra lệch cho con mang Minh
Nhi tiến cung. Mạc Hàn, con chuẩn bị một chút đi, an táng mẫu thân con
cho tốt. Sau đó con đi theo ta, ta có lời muốn nói.”

“Dạ! Thưa phụ thân.” Hai người đồng thanh đáp.

Lúc Khuynh Thành rời đi, bĩnh tĩnh lướt qua Tiêu Mạc Hàn, nói một câu:
“Ân oán của lớp người trước, đừng liên lụy đến đám chúng ta. Chuyện bà
ta làm sai, nhất định phải chịu trách nhiệm, đây là nguyên tắc của
ta……..”

Tiêu Mạc Hàn không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Vân nằm trên tháp, rồi đi vào thư phòng.

Tiêu Thiên Kính thấy Tiêu Mạc Hàn tiến vào liền đưa cho hắn một thứ:
“Cái này hôm nay Hoàng Thượng đưa cho vi phụ, con nhìn một chút đi.”

Tiêu Mạc Hàn mở quyển sổ con, lúc nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, hắn
mở to mắt, không thể tin được lùi về phía sau: “Không có khả năng! Mẫu
thân tuyệt đối sẽ không làm như thế, phụ thân, người có tin không?”

“Tin không? Ngươi cho là vi phụ không biết sao? Nếu không phải Tiêu
Khuynh Thành ra tay xử lý trước, hôm nay gặp họa chính là chúng ta.”
Tiêu Thiên Kính nghiêm khắc nói.

Tiêu Mạc Hàn ngồi sụp xuống đất: “Mẫu thân con rất có dã tâm, năm đó
nàng xuống tay với mẫu thân Khuynh Thành, vi phụ lại không làm gì được. Hôm nay nàng chết dưới tay Khuynh Thành, đó cũng là chuyện bình thường. Tiêu Khuynh Thành ra mặt giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Nếu Tiêu Khuynh Thành có một chút vô tình, chắc chắn nó sẽ khiến thanh
danh của mẫu thân con, thậm chí là cả Tiêu gia sẽ tan thành mây khói.”

“A…… Tại sao……. Tại sao lại như thế.” Tiêu Mạc Hàn đau đớn dựa vào
tường, không thể nói rõ được nỗi chua sót trong lòng. Vốn không thân
thiết với mẫu thân, không ngờ trên tay người lại dính nhiều máu tươi đến thế, ngay cả ý tưởng khủng bố như vậy cũng có.

“Mọi chuyện đều đã qua, con vẫn là Thiếu tướng quân, phụ thân vẫn là Đại tướng quân, Tiêu phủ chúng ta vẫn tồn tại, như vậy có thể coi như chưa
phát sinh chuyện gì, không được đối nghịch cùng Tiêu Khuynh Thành, hiểu
chưa?” Lúc Tiêu Thiên Kính nhận được quyển sổ con kia, cũng toát mồ hôi
lạnh đầm đìa, lập tức giao ra tất cả binh quyền.

Biết được chân tướng, lại kinh ngạc đến thế.

Gốc đại thụ Thừa tướng còn bị Tiêu Khuynh Thành bạt rễ, hơn nữa còn kéo
cả hai phụ tử bọn họ vào, đây không thể nghi ngờ là giết gà dọa khỉ, để
cho bọn họ biết, ngỗ nghịch với Hoàng đế, chỉ có một hậu quả, tịch thu
gia sản giết kẻ phạm tội.

Đêm đó rung chuyển dữ dội, kinh tâm động phách.

Đại công tử Thừa tướng thu được tin tức giả Nguyên đế phát ra, tiến hành bức vua thoái vị, vừa xuất binh, lập tức bị phán tội danh trộm cướp.
Gây họa cả nhà, hơn nữa lại có khẩu cung của Cố Tu Bình, còn có khẩu
cung của tiểu binh Nỗ vương, đủ để chặt gãy gốc đại thụ Thừa tướng này.

Môn sinh, tâm phúc của Thừa tướng trong một đêm đều bị bãi miễn, sau đó
chết một cách bí ẩn. Một nhà Thừa tướng gặp chuyện không may, không có
ai đến viện trợ, dù là người có tâm, cũng sẽ lui bước.

Bởi vì sát thủ Thất Phiến Môn xuất động, tất cả mọi người đều dừng lại.

Tối hôm trước là một hồi gió tanh mưa máu, hôm nay kinh thành vẫn phồn
hoa như mọi ngày. Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, nhìn
cảnh tượng náo nhiệt ngoài đường cái, trong lòng không rõ tư vị gì.

Xe ngựa dừng trước Minh Nguyệt lâu, Tiêu Khuynh Thành vừa vào trong hoa
viên, một bóng áo hồng bay bay, người vừa tới ôm vòng eo nhỏ nhắn của
nàng, ôm nàng vào lòng, cười nhẹ: “Sao vậy? Chuyện nàng muốn làm đều đạt được, sao vẫn còn rầu rĩ không vui.”

Trong hoa viên, hoa sơn chi nở rộ, mùi hương thơm ngát say lòng người,
nhưng vẫn không sánh bằng mùi hương động lòng người trên người Tiêu
Khuynh Thành, nàng ôm lấy cổ Dạ Sát, khẽ vuốt ngũ quan tuấn mỹ của hắn,
nhếch môi, nhẹ nhàng hỏi: “Phu quân, chàng có thể nói cho ta biết, vì
sao chàng dung mạo của chàng lại yêu nghiệt đến thế, thật sự rất giống
một tiểu mỹ nhân! Rất động lòng người…”

“Nói cho nàng cũng được, nhưng có một yêu cầu!” Dạ Sát ôm Tiêu Khuynh Thành lên xích đu, đẩy mạnh.

“Nói đi.”

“Nối dõi tông đường cho ta đi! Như thế ta có thể giải thích cho nàng một cục cưng hoàn mỹ được tạo ra như thế nào, được không? Suy nghĩ một chút đi, dù sao nàng cũng là của ta rồi.” Dạ Sát nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly
khẽ chớp câu lòng người.

Tiêu Khuynh Thành tát một cái lên mặt Dạ Sát, mím môi: “Chuyện này vẫn
cần nghiên cứu thêm chàng hiểu không. Phải chú ý đến duyên phận. Chúng ta làm chuyện này lâu như vậy mà đứa nhỏ vẫn chưa có, đủ để chứng minh
chúng ta và cục cưng không có duyên phận.”

Dạ Sát chua sót, hắn dám nói đêm đó không phát sinh chuyện gì sao? Như
thế nữ tử này không biết có lột da hắn hay không nữa? Vì sao phải lột da hắn, bởi từ đầu đến cuối hắn cũng chưa nói giữa bọn họ xảy ra chuyện
gì, là do nàng tự hiểu nhầm.

“Này, chàng nghĩ đi đâu thế? Ta muốn cám ơn chàng, chuyện lần trước nếu
không có chàng hỗ trợ ít nhiều, ta sẽ không thành công như vậy. Lát nữa cùng dùng bữa trưa đi, ta còn muốn tiến cung.” Tiêu Khuynh Thành nghĩ
chuyện quan trọng bây giờ là phải tiến cung nhìn xem chuyện lần này có
để lại điểm sơ hở gì không.

Dạ Sát đáng thương nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Khó có lúc được ở bên nhau,
sao nhanh vậy đã đi rồi. Tối nay cùng dùng bữa, được không? Ta chờ
nàng, nhiều ngày rồi chúng ta không dùng bữa cùng nha, ta còn có bất ngờ cho nàng nữa.”

“Được rồi, giờ dùng cơm trưa đi, tối ta lại đến……..” Tiêu Khuynh Thành
nâng đầu Dạ Sát, hôn lên mặt hắn, rồi thả người nhảy xuống xích đu,
giống như một tinh linh động lòng người.


Dạ Sát tuyệt mị mím môi cười, đúng là cô gái nhỏ nghịch ngợm……. Nhưng phải làm thế nào mới hoàn toàn ăn được nàng đây.

Sau khi dùng ngọ thiên qua loa ở Minh Nguyệt lâu, Tiêu Khuynh Thành vội
vàng tiến cung. Không ngờ nàng vừa bước vào Hoàng cung, liền cảm nhận
được một loại hơi thở không tốt. Đến cửa Ngự Thư phong, trùng hợp lại
gặp được Hạ Hầu Lưu, sắc mặt của hắn cực kì khó coi.

“Sao vậy? Lưu?” Tiêu Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.

Hạ Hầu Lưu nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Khuynh Thành: “Đừng đi vào, đừng
nhận thánh chỉ tứ hôn của ông ta, từ đầu tới cuối ông ta đều không có
hảo tâm. Khuynh Thành………. Nàng………. Tuyệt đối không thể bị người khác
an bài vận mệnh. Ta sẽ giúp nàng………”

Tiêu Khuynh Thành nhíu mày, dự cảm không tốt kia ngày càng mãnh liệt
hơn. Nhìn biểu tình trên mặt Hạ Hầu Lưu, nàng nói: “Để ta đi ra rồi nói sau. Hãy tin tưởng ta………”

Hạ Hầu Lưu không lên tiếng, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng đi vào.

Bước vào Ngự Thư phong, Lí An thấy nàng tiếng vào, lập tức chân chó nịnh bợ: “Thỉnh an Quận chúa, Hoàng Thượng chờ ngài đã lâu, lão nô lui xuống chuẩn bị một ít điểm tâm.”

“Ừ.” Nàng thản nhiên trả lời, sau đó bước tới trước mặt Nguyên đế: “Khuynh Thành thỉnh an phụ hoàng.”

“Nói như vậy chắc Lưu nhi đã nói cho con biết hết rồi, trẫm muốn tứ hôn
cho con, con sẽ cự tuyệt sao?” Ánh mắt Nguyên đế khóa chặt lên người
Khuynh Thành, nghiêm túc hỏi nàng.

Tinh thần Tiêu Khuynh Thành tập trung cả vào một khối hoa hồng cao, ngơ
ngác nhìn Nguyên đế, suy tư hòi lâu, có lẽ nàng nên sớm đoán ra được kết cục này, gậy đánh trúng đầu chim, một chút cũng không sai.”

“Khuynh Thành không có tư cách cự tuyệt.”

“Được! Quả nhiên là nữ nhi tốt của quả nhân, tam nhi tử Hạ Hầu Ý của
trẫm, tuy trời sinh tàn phế, nhưng tướng mạo tuyệt thế, hơn nữa còn là
thất khiếu linh lung tâm, xứng với Khuynh Thành của trẫm, không uất ức
con chứ.” Nguyên đế nhìn Tiêu Khuynh Thành gằn từng tiếng.

Hạ Hầu Ý!

Ba chữ như kim đâm vào lòng nàng.

Có chút đau ê ẩm.

Nàng khẽ cắn môi, trái tim đập mạnh, cái loại cảm giác này không thể
diễn tả thành lời. Thật lâu không nói ra lời, tâm tình Tiêu Khuynh
Thành vốn luôn được che giấu cẩn thận, nay lại phô bày hết cảm xúc ra
ngoài.

Nàng bình tĩnh khom người: “Khuynh Thành tạ ơn phụ vương tứ hôn, chỉ sợ Khuynh Thành trèo cao rồi.”

“Không trèo cao, càng không uất ức, hai con là một đôi trời đất tạo
thành, về phần yêu cầu vô lý của Lưu nhi, trẫm sẽ không đồng ý. Về phía nó, còn cần con an ủi.” Quả nhiên vô tình nhất là đế vương, ông ta vì
ngăn chặn nàng phát triển, ban nàng cho một người tàn phế!

Ha ha.

Đây là kết cục sớm đã đoán được.

“Đa tạ Hoàng Thượng ban hôn!”

Nguyên đế đứng dậy, nâng tay nàng lên, thấm thía nói: “Ý nhi là một
tướng công tốt, sẽ mang cho con cuộc sống an bình. Chuyện lần này rất
hoàn mỹ, Khuynh Thành con quả nhiên là tài nữ.”

Khóe miệng Tiêu Khuynh Thành hơi nhếch lên: “Cái đó đều là phúc của
Hoàng Thượng, Khuynh Thành chỉ góp chút sức thôi. Giờ đã muộn rồi,
Khuynh Thành không quấy rầy Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương.”

“Ừ, đi xuống đi.”

“Dạ!”

Đi ra khỏi Ngự Thư phòng, trong lòng Tiêu Khuynh Thành cũng không khó
chịu, chỉ có chút không cam lòng. Chuyện qua cầu rút ván này thế mà lại xảy ra trên người nàng, bàn tay nàng siết chặt.

Nàng thề một ngày nào đó nàng sẽ ở trên vạn người!

“Quang Vinh quận chúa……..”

Một giọng nữ nhẹ nhàng từ tốn vang lên, quấy rầy suy nghĩ của Tiêu
Khuynh Thành, trước mắt nàng là một nữ tử mặc cung phục. Khuôn mặt của
nàng có vài phần giống với mấy tỷ muội Tiêu gia. Mà trang phục trên
người nàng ta, là trang phục bề trên trong Thượng Cung cục.

Tứ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Tố Tố.

“Hóa ra là tứ tỷ……”

“Ta rất ít khi về nhà, không ngờ tứ muội còn nhớ rõ ta như thế, thật
khiến tỷ tỷ thụ sủng nhược kinh.”* Tiêu Tố Tố tiến lên từng bước, thân
thiết nắm chặt cổ tay Tiêu Khuynh Thành như gặp lại người thân lâu ngày.

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Tiêu Khuynh Thành chỉ khẽ mỉm cười: “Tỷ muội lớn lên cùng nhau, sao lại
không nhận ra được cơ chứ. Mấy ngày gần đây trong phủ xảy ra không ít
chuyện, tứ tỷ mau về đi.”

“Ừ, ngày mai tỷ hồi phủ tham gia lễ tang của mẹ cả. Thật không ngờ sau
khi từ biệt, đúng là vĩnh biệt. Muội muội thay đổi nhiều quá, trước kia mơ mơ màng màng, hiện giờ khôn khéo hơn nhiều. Ở trong cung cũng nghe
được không ít chuyện của muội………..” Trong lời nói của Tiêu Tố Tố không
có một tia công kích, tất cả đều ôn nhu nhỏ nhẹ, giống như tỷ muội tình

thâm.

Tiêu Khuynh Thành cười nhạt cho qua, không nói gì, nhìn bầu trời: “Tứ tỷ chắc còn chuyện phải xử lý, Khuynh Thành muốn đi thăm Hoàng Hậu nương
nương một chuyến, tứ tỷ cứ đi đi.”

“Ừ.”

Tiêu Tố Tố đứng đó nhìn theo bóng Tiêu Khuynh Thành, nhẹ nhàng mỉm cười, nói với tỳ nữ phía sau: “Đem cái này giao cho mẫu thân, nói mọi việc
đều đã thành công!”

“Dạ, thưa Thượng Cung đại nhân.”

Sau khi tỳ nữ kia rời khỏi, lúc này Tiêu Tố Tố mới đi.

Hoàng Hậu vẫn luôn ngồi sau núi giả theo dõi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
“Thật nhìn không ra, kẻ thù của Tiêu Khuynh Thành lại nhiều đến vậy.
Lúc này là nàng ta tính sai, nhưng cũng tốt, áp bớt nhuệ khí của nàng
ta. Giờ nàng ta đi đến cung Thái Tử của Lưu nhi?”

“Dạ, quả thật quận chúa đã đi đến cung Thái Tử.”

“Ngồi một lúc rồi chúng ta cũng qua đó đi.” Nếu lợi dụng tin tức này
tốt, mượn sức cắt đứt tơ lòng của con trai, đây mới là việc quan trọng
nhất.

Tiêu Khuynh Thành vừa tới cung Thái Tử, Hạ Hầu Lưu đã vọt ra, kích động
hỏi: “Thế nào? Nàng có từ chối không? Phụ hoàng nói thế nào? Có ép nàng
phải gả cho Tam ca?”

“Ta không có từ chối, ông ấy là Hoàng Thượng, ta chỉ là một Quận chúa
nho nhỏ, ta không có tư cách từ chối. Hơn nữa, Dục vương cũng là một
nam nhân tốt, ôn nhuận như ngọc, Tiêu Khuynh Thành ta gả cho hắn, không
tính là chịu thiết.” Tiêu Khuynh Thành nói thập phần tiêu sái.

Hạ Hầu Lưu vừa nghe những lời này, tức giận đến bốc hỏa, trừng mắt với
Tiêu Khuynh Thành: “Tiêu Khuynh Thành, đầu óc nàng có vấn đề rồi sao?
Tam ca hắn…… hắn là một người tàn phế, cứ như vậy thì sao tốt được, hắn không thể đem lại một đời hạnh phúc cho nàng, nàng đã không thể cự
tuyệt, vậy để ta xử lý thay cho.”

Ngữ Luân lập tức vọt ra, túm lấy vạt áo Hạ Hầu Lưu: “Lưu ca ca, huynh
không thể đi, huynh vừa được phụ hoàng tán thưởng, đừng khiến người tức
giận được không? Khuynh Thành tỷ tỷ đã đồng ý rồi, huynh bình tĩnh một
chút đi!”

Hạ Hầu Lưu trừng Ngữ Luân, đẩy tay nàng ra: “Nàng đã kêu một tiếng
Khuynh Thành tỷ tỷ, nhưng nàng có dám thề từng lo lắng qua cho nàng ấy
không? Việc này không liên quan đến nàng, để ta tự xử lý.”

Tiêu Khuynh Thành không ngăn nổi Hạ Hầu Lưu, bất đắc dĩ lắc đầu. Không
ngở Hạ Hầu Lưu còn chưa bước ra khỏi vườn, Hoàng Hậu đã đến. Bà sợ hãi
ra mặt: “Đứng từ xa đã nghe thấy con gào thét rồi, con không thể có một
chút phong phạm Thái Tử hay sao?”

Con trai bà không phải người như thế, chỉ khi nào gặp Tiêu Khuynh Thành, nó liền giống như một tên điên, không tự thoát ra được.

Hạ Hầu Lưu liếc nhìn Hoàng Hậu, lúc hắn muốn rời đi, Tiêu Khuynh Thành
níu hắn lại: “Ta đã lĩnh chỉ rồi, chuyện này dừng ở đây đi!”

“Khuynh Thành……….”

“Được rồi, Khuynh Thành cũng đã đồng ý, con còn lằng nhằng gì nữa.
Khuynh Thành, ngươi lại đây, bổn cung có chuyện quan trọng muốn nói với
ngươi.” Hoàng Hậu nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành, thân thiết vẫy tay, dịu
dàng nói.

Tiêu Khuynh Thành yên lặng gật đầu, đi theo Hoàng Hậu vào nội điện.

Hoàng Hậu tự mình kéo nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Chuyện Hoàng
Thượng tứ hôn cho ngươi, bản cung đã biết. Ngươi không cự tuyệt, thật
khiến bản cung kinh ngạc, Quang Vinh quận chúa luôn khinh cuồng sao đột
nhiên lại bình tĩnh như thế?”

“Đây là chuyện riêng của Khuynh Thành, Hoàng Hậu không cần lo lắng.”
Tiêu Khuynh Thành không muốn nói đến chuyện này, làm trò cười cho người
khác.

“Bản cung không có ý giễu cợt ngươi, tuy Tam hoàng tử bị tàn phế, nhưng
hắn trời sinh tuấn tú, điều đấy ai cũng biết, hơn nữa còn không màng
danh lợi, đúng là một nam nhân tốt, nhưng bản cung vẫn phải nhắc nhở
ngươi, chuyện này không phải do Hoàng Thượng nghĩ đến, mà do có người
nhắc nhở, người cố ý là ai, chắc ngươi cũng đã biết?” Hoàng Hậu chỉ điểm cho Tiêu Khuynh Thành, mong nàng có thể hiểu được.

Tiêu Khuynh Thành lắng nghe, hết sức ngạc nhiên, suy nghĩ trong chốc
lát, cười nhạt: “Đa tạ Hoàng Hậu chỉ bảo, Khuynh Thành hiểu rồi.”

Trên đường hồi cung, trong đầu Tiêu Khuynh Thành là một mảnh hỗn loạn.
Một là về chuyện gả cho Hạ Hầu Ý, hai là chuyện về Tiêu phủ. Thật không ngờ nhị phu nhân ra tay nhanh như vậy.

Xe ngựa của Tiêu Khuynh Thành còn chưa tới Tiêu phủ, Hạ Hầu Ý đã sai
người chặn đường nàng, nàng trực tiếp cự tuyệt, không đồng ý đến phủ của hắn. Lúc này nàng chưa muốn đối mặt với Hạ Hầu Ý. Nàng đang do dự
không biết nên đối mặt với Dạ Sát như thế nào.

Hắn và nàng đã là phu thê, đó là chuyện rõ ràng rồi, giờ nàng phải gả
cho người khác, đối với hắn là một loại kích thích. Nhưng với tính tình của hắn, không có khả năng bình tĩnh như vậy, mà không có một chút tin
tức nào.

Hết sức nghi ngờ, mà càng buồn bực nhiều hơn.

Trở lại Tiêu phủ, cả Tiêu gia bao trùm một loại hương vị kì quái. Đi vào viện, đúng lúc huých phải nhị phu nhân. Bà ta nhìn nàng vừa tiến cung
trở về, tiến lên trước cười khanh khách: “Hôm nay trông mặt Quận chúa
thật hồng hào, thoạt nhìn như có việc vui.”

Lá gan của bà ta đã to dần lên, quang minh chính đại giễu cợt nàng, cười lạnh như băng: “Thứ mẫu vừa nhìn đã biết Khuynh Thành có việc vui, đa
tạ người đã quan tâm”.

Nhị phu nhân lấy tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, lạnh nhạt đáp: “Khách
khí như vậy làm gì. Ta không giống Đại Công chúa, âm thầm hạ độc thủ
với con……”

Thật đúng là dẻo miệng, nhanh như vậy đã đóng kịch.

Khuynh Thành càng xem, càng cảm thấy ghê tởm, không muốn nhiều lời với
bà ta nữa, lấy cớ mệt mỏi chuồn mất. Về phòng mình, nàng vừa tiến vào,
Bạch Hi đã nhịn không được nói: “Chủ tử, chỉ cần người lên tiếng, Bạch
Hi nhất định sẽ thay người giải quyết bà ta.”

Khuynh Thành đè vai Bạch Hi lại: “Ngươi cảm thấy người như vậy đáng để
ta ra tay sao? Chỉ là một vai phụ mà thôi, ta còn chưa để vào trong mắt, giờ còn chuyện quan trọng cần xử lý.”

“Bạch Hi thay người đi tìm minh chủ nhé.”

“Không cần, để ta tự mình tìm hắn.”

“Dạ.”


Tiêu Khuynh Thành dọn dẹp một chút, đi tới Minh Nguyệt lâu, nhưng không
tìm thấy hắn đâu cả, ngay cả trưởng quầy cũng không có tin tức của hắn. Sau đó tìm ở nhiều nơi khác, nhưng vẫn không thấy đâu.

Hắn thật sự muốn trốn mình sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy kì quái.

Mọi chuyện vẫn tiếp tục như vậy, mấy ngày sau, Tiêu Khuynh Thành vẫn
không thấy Dạ Sát. Giống như đột nhiên biến mất. Trên dưới Tiêu phủ
đều đang bận rộn thu xếp hôn sự cho nàng………

Nguyên đế quả là người vô tình, chuyện nàng gả cho Dục vương tàn phế,
mọi người đều biết, gần như…… hiện giờ đề tài trò chuyện trong cả kinh
thành đều về nàng, mà nàng lại xem như những chuyện này như không phát
sinh.

Tiểu Dực gấp như kiến bò trên chảo nóng, liên tiếp kéo những chữ hỉ trên cửa sổ xuống: “Tỷ tỷ, tỷ không thể gả cho tên tàn phế đó được, hắn
không xứng với tỷ. Tỷ tỷ, ta giúp tỷ trốn.”

Tiêu Khuynh Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên của Tiểu Dực, khẽ
vuốt tóc hắn: “Không được nói hắn như vậy. Tuy Dục Vương tàn phế, nhưng là một người có trái tim thất khiếu linh lung, sao lại không xứng với
tỷ.”

Sự cơ trí của nam nhân này, nàng tận mắt nhìn thấy. Cho nên với hắn,
không có xứng hay không xứng. Nếu nàng chưa gả cho Dạ Sát, nàng sẽ thản nhiên mà gả cho Hạ Hầu Ý, nhưng mà…….

Mọi chuyện càng nghĩ càng rối rắm.

Nàng dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không tìm thấy Dạ Sát, ngay cả Dạ
Vô Minh cũng không có biện pháp. Cuối cùng nàng chỉ đành mặc kệ, bình
tĩnh đón nhận tất cả.

Nguyên đế ban thưởng rất hậu, dù sao thì bắt đầu từ ngày mai, nàng cũng
là con dâu của ông ta. Ngồi trước Lăng Hoa kính, Tiêu Khuynh Thành cười chua sót.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Cả kinh đô đều sôi trào, ai ai cũng biết, Tiêu Khuynh Thành sắp gả cho
Dục vương tàn phế làm phi, cực kì long trọng, chiếu cáo thiên hạ.

Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng ngồi trong kiệu hoa, hai mắt nàng khẽ nhắm,
hình ảnh nàng tưởng tượng trong đầu vô số lần, cuối cùng vẫn không xuất
hiện. Dạ Sát, chàng đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng vận dụng nhiều mối quan hệ như vậy, nhưng vẫn không tìm được…….

Đến Dục vương phủ, trải qua lễ tiết phức tạp, cuối cùng thì đưa vào động phòng. Vì cơ thể Hạ Hầu Ý không được thoải mái, nên tân khách không ép hắn uống nhiều, hắn rất nhanh sẽ trở lại.

Là tiếng bánh xe lăn, lúc nàng chuẩn bị vén khăn voan, giọng nói thản nhiên của hắn vang lên: “Vẫn nên để ta nhấc lên đi.”

“Ừ.”

Khiến nàng kinh ngạc là, hắn không ngồi xe lăn mà là một đôi giày đỏ
tiến đến trước mắt nàng, nhẹ nhàng vén khăn voan, lúm đồng tiền như hoa, dung nhan tuấn mỹ để lộ nét vui sướng.

Tiêu Khuynh Thành ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, cảm thấy không thể tin được, bỗng nhiên mím môi, túm áo hắn: “Chàng gạt ta……..” Chân
của hắn vẫn tốt, nàng cảm thấy sợ hãi, mỗi cử động của nam nhân này đều
cho thấy hắn là người không đơn giản.

Chính là hắn! Hóa ra lại là hắn!

Đây là điều nàng không thể nào ngờ đến.

“Không phải ta cố ý muốn gạt nàng, chẳng qua thời cơ chưa tới, nhưng ta
thật không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy. Thế này chẳng phải
mọi chuyện đều vẹn toàn sao?” Hạ Hầu Ý cuốn mấy sợi tóc, cười sáng lạn.

Tiêu Khuynh Thành rất muốn nhéo cái gương mặt giả dối này, lạnh lùng hừ
một tiếng: “Hạ Hầu Ý, chàng nói đi. Muốn chết thế nào, cho chàng tự
chọn.”

Cảm giác này thật là kỳ diệu, xoay xoay chuyển chuyển, hắn vẫn là hắn, người nàng thích vẫn luôn là hắn.

Hạ Hầu Ý thổi tắt nến, ôm lấy eo nhỏ của nàng: “Vậy tối nay để vi phu đến hầu hạ phu nhân đi.”

“Được.”

Nến đỏ bên trong màn một mảnh nóng bỏng, từ nay quân vương không còn lên triều sớm.

Nửa đêm.

Nàng nằm bên cạnh hắn, có rất nhiều điều thắc mắc: “Vì sao chàng lại có
nhiều thân phận như vậy, còn nữa, sao chàng lại là Nỗ vương, chàng phải
cho ta một lời giải thích hợp lý.”

Hạ Hầu Ý khẽ cười: “Cái này, có liên quan đến thân thế của nàng.”

“Thân thế của ta?”

“Lần đầu gặp nàng, ta đã hoài nghi, thật không ngờ nàng là con gái của
Tố di. Tố di và mẫu thân ta tình như tỷ muội, đều là người Nỗ tộc……
sau đó nàng có nhắc đến Dĩ âm ngự thú, ta càng chắc chắn nàng là người
ta muốn tìm. Duyên phận của chúng ta là trời định………”

Tiêu Khuynh Thành nghe vậy, dựa vào ngực hắn: “Có lẽ là vậy.”

Cảm giác yên ổn này không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Khi mọi người đều nghĩ Tiêu Khuynh Thành nàng là người đáng thương nhất
thiên hạ, lại không hiểu rằng nàng mới là người hạnh phúc nhất trên đời. Người ưu tú nhất Huyền Minh đại lục là trượng phu của nàng.

Nắm tay nhau làm bạn cả đời………..

Năm năm sau.

Nguyên đế băng hà. Theo lý thì phải là Thái Tử Hạ Hầu Lưu kế vị, nhưng
hắn lại nhường vị trí của mình cho tam ca, cùng Ngữ Luân cao chạy xa
bay. Cho mãi đến một ngày nàng mới biết được, hắn không phải là con
ruột của Nguyên đế.

Hắn sẽ không nhận bất kì thân phận gì của hoàng gia, kể cả là Vương gia.

Hắn cũng đối xử cực kì tốt với Ngữ Luân, không thể nói là yêu, chỉ có
thể coi như là cảm động. Ít nhất có thể cả đời làm bạn với Ngữ Luân, làm nàng hạnh phúc.

Hạ Hầu Ý lên ngôi, phong Tiêu Khuynh Thành làm hậu, đồng thời chiếu cáo
thiên hạ, đời này không nạp phi, hậu cung vĩnh viễn chỉ có một người là
Tiêu Khuynh Thành. Khiến cả nước trên dưới chấn động, nhưng không ai
dám hé răng.

Lúc hắn tại vị, thu phục được Nỗ tộc, thiên hạ một mảnh thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận