Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Mộ Dung Thư đưa mắt nhìn ra cửa, hơi hơi nhíu mày, gật đầu trả lời:

– Mời vương gia vào đi.

Đuôi mắt quét về phía Thẩm trắc phi, quả nhiên trong mắt Thẩm trắc phi loé lên một tia hi vọng, đôi mày cau nhẹ của nàng dường như nhíu chặt hơn.

Thẩm trắc phi chậm rãi cúi đầu, không thể hoàn toàn giấu giếm tia hi vọng trên mặt. Thật tốt quá, nàng tin trong lòng vương gia mình vẫn rất quan trọng, dù sao hai người cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, loại sai lầm này có lẽ hắn thật có thể tha thứ được! Không phải Mộ Dung Thư chính là muốn thừa dịp vương gia không có mặt định tội cho nàng sao? Lần này, e rằng Mộ Dung Thư giỏ trúc múc nước chẳng được gì.

Thẩm quý phi nhíu nhíu mày, lúc này nếu Vũ Văn Mặc nhúng tay vào, sợ rằng chuyện sẽ không đơn giản, nàng phải nghĩ cách thoát thân.

Thu Cúc do dự bất an. Nàng cố hết sức làm cho mình bình tĩnh, nhưng cũng không cách nào biết rốt cuộc vương phi nghĩ gì, càng không biết kết cục bản thân ra sao. Vương gia đã đến, nói vậy chuyện này cũng không thể cứ thế mà xong được.

Vốn nghe xong mệnh lệnh của Thẩm quý phi, nhóm bà tử đang bước lên trước chuẩn bị đưa Thẩm trắc phi lại thoáng chút do dự, đứng tại chỗ hoang mang không biết làm thế nào cho phải.

Trong phòng, mọi người yên lặng, mỗi người đều có tâm tư riêng.

– Đứng chờ chết sao? Không nghe được mệnh lệnh của bổn cung? Nhanh chóng đưa Thẩm trắc phi lên công đường, đừng để chọc giận vương gia.

Thẩm quý phi gầm lên ra lệnh.

Nghe vậy, vài bà tử đang do dự không tiến lên hai mặt nhìn nhau, sau đó lập tức bước tới.

Thấy thế, Thẩm trắc phi lui lại từng bước, con ngươi trong suốt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm Thẩm quý phi, vươn ngón tay tinh tế trắng nõn ra, tức giận chỉ vào mặt Thẩm quý phi, giọng nói ác liệt:

– Quý phi nương nương, lòng dạ ngươi thật đúng là độc ác! Ngươi nên biết mặc kệ chuyện này có phải do ta gây nên hay không, nhưng ngươi vì tự bảo vệ mình, không để ý tình tỷ muội mà hại ta không chút áy náy. Ngươi không sợ báo ứng sao? Đừng tưởng rằng đẩy tội danh lên đầu ta thì ngươi có thể tự bảo vệ mình, như cũ vô tư ngồi ở hậu cung hưởng thụ vinh hoa phú quý!

Lời này vừa nói ra, trong phòng mọi người kinh ngạc vô cùng! Đặc biệt là nhóm nha đầu bà tử không biết chuyện, người người kinh ngạc hồ nghi nhìn về phía Thẩm quý phi.

Mộ Dung Thư khẽ nhếch môi, trò hay cuối cùng cũng chịu lên sàn, tiết mục chó cắn chó này hẳn sẽ không khiến nàng thất vọng.

– Ngươi ở đây nói vớ nói vẩn cái gì?!

Thẩm quý phi quá sợ hãi, phẫn nộ quát. Nơi nào ánh mắt nàng chạm đến đều thấy mọi người dường như dùng ánh mắt chất vấn xem xét kĩ nàng, lúc này nếu như nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộ Dung Thư, nhất định sẽ hiểu ra mọi chuyện. Đáng tiếc, lúc này vì lời nói không suy nghĩ của Thẩm trắc phi khiến nàng có chút vô thố, trong lòng, trong mắt nàng chỉ có một ý niệm muốn cho Thẩm trắc phi câm miệng để mình có thể thoát thân.

– Người tới, đừng để nàng ta nói vớ nói vẩn, hiện thời đều không phải dựa vào mấy lời đổi trắng thay đen của nàng ta là có thể thoát tội. Tưởng rằng già mồm át lẽ phải là có thể xoá sạch tội danh mình vì ghen tị mà kê đơn cho bốn vị phu nhân, còn mưu hại con nối dõi của vương gia? Thẩm trắc phi, chớ ngoan cố nữa. Chính vì ngươi là muội muội ruột của bổn cung, bổn cung mới đau lòng như thế. Đừng để mất mặt xấu hổ thêm, dẫn nàng đi!

Vài bà tử ngu ngơ đưa tay muốn bắt Thẩm trắc phi. Kết quả lại bị nàng ta dùng sức đẩy. Dù sao Thẩm trắc phi là chủ tử, bọn họ cũng không dám mạnh tay, vì vậy khi bị Thẩm trắc phi đẩy như vậy mới có thể để nàng ta thoát ra.

– Sao lại sợ? Không phải lòng đầy căm phẫn chỉ vào ta ư? Nếu ta đã là muội muội ruột của ngươi, vậy thì bất kể khi nào ngươi cũng phải nghĩ cách cứu ta không phải sao? Thế mà ngươi lại bỏ đá xuống giếng. Rõ ràng là ngươi mua chuộc Thu Cúc hạ độc muốn hại Mộ Dung Thư, kết quả lại đổ vấy lên mình ta, biến thành bản thân mình có phẩm đức cao thượng vô cùng, quân pháp bất vị thân. Ngược lại thật sự là buồn cười! Uổng công những năm gần đây ta kính trọng ngươi như vậy. Thực buồn cười, ngươi không xứng với sự kính trọng đó của ta!

Thẩm trắc phi chỉ vào Thẩm quý phi đang không quan tâm hô to, tức giận mắng.

Nếu nói vừa rồi nhóm nha đầu bà tử còn cho rằng Thẩm trắc phi nói mà không kịp nghĩ, nói vớ nói vẩn, đối với Thẩm quý phi chỉ hơi nghi ngờ, thì lúc này, nhờ Thẩm trắc phi mà bọn họ đột nhiên hiểu: Thẩm quý phi gấp gáp như thế, chuyện này không thể không có dính dáng đến nàng ta!

Mộ Dung Thư nhịn không được cười lạnh, ba tiểu thư của phủ tể tướng ai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, vì mình có thể không quan tâm gì đến tình nghĩa tỷ muội. Thẩm trắc phi, Thẩm quý phi, Thẩm Oánh đều như thế. Tuồng vui này cũng vì vậy mà càng ngày càng đặc sắc. Lúc nàng ngẩng đầu muốn lên tiếng lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.

Khoảng cách hơi xa, trong mơ hồ có thể thấy hai tay hắn đã nắm chặt thành quyền, còn có đôi mắt rực lửa, cho dù xa như thế vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trên người hắn phát ra.

Đột nhiên, trong phòng một trận yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng thở dốc có chút thô của Thẩm trắc phi. Nàng bị giận dữ che mờ lý trí, kỳ thực ngay cả không có tội danh hạ độc mưu hại Mộ Dung Thư thì hai tội danh còn lại cũng đủ khiến nàng không thể xoay người. Nhưng Thẩm quý phi lại bỏ đá xuống giếng, khiến nàng không cách nào nhận, thậm chí vì thế đau lòng. Cho nên mới thốt lên lời chưa kịp suy nghĩ như thế. Thân hình liên tiếp lui về phía sau, nhìn khuôn mặt Thẩm quý phi bỗng nhiên biến sắc, nàng đột nhiên chuyển mắt, nhìn về phía Mộ Dung Thư, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Người thắng lớn nhất là ngươi, Mộ Dung Thư! Thủ đoạn lợi hại, thật sự là thủ đoạn lợi hại!

Mộ Dung Thư cau mày không nói, vẫn chưa phản kích mà trong lòng có chút đắn đo không quyết, kết quả nàng đuổi tận giết tuyệt đối với Thẩm trắc phi và Thẩm quý phi không thế này có phải xuống tay quá ác hay không? Nói gì đi nữa thì Thẩm trắc phi và Vũ Văn Mặc cũng có chung một khoảng thời gian quá khứ, là thanh mai trúc mã.

– Câm miệng!

Thẩm quý phi đương nhiên cũng nhìn thấy Vũ Văn Mặc đứng trước cửa cho nên mới đột nhiên biến sắc. Nàng không biết Vũ Văn Mặc nghe được bao nhiêu, nhưng nếu để Thẩm trắc phi tiếp tục nói hưu nói vượn, như vậy hết thảy những việc nàng làm nãy giờ đều uổng phí!

Thẩm trắc phi cắn răng phẫn hận nhìn Mộ Dung Thư, kỳ thực nàng đã có chút tuyệt vọng. Dần dần đã nhận ra không khí hình như hơi khác thường, mấy nha đầu bà tử bên cạnh đều nhìn về phía cửa im lặng không nói. Thình lình một tiếng vang lên trong lòng, nàng cứng ngắc xoay người, quả nhiên nhìn thấy Vũ Văn Mặc đứng sừng sững trước cửa!

Trước mặt bỗng tối sầm, nàng sững sờ té ngồi dưới đất. Những lời nàng mới vừa nói hắn cũng nghe được ư?

Vẻ mặt Vũ Văn Mặc không chút thay đổi đi đến, mọi người chẳng dám thở mạnh nhìn hắn.

Tình huống trước mắt quá mức kì lạ, người người đều thật cẩn thận.

Mộ Dung Thư tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có vài phần không chắc chắn.

Khi hắn ngồi ở bên người nàng, Mộ Dung Thư như cảm nhận được cơ thể bị một hơi thở lạnh như băng vây quanh.

– Kết quả là chuyện gì xảy ra?

Vũ Văn Mặc lạnh giọng chất vấn.

Thẩm quý phi nheo mắt, đầu óc như bị keo dán bết chặt không biết nên phản ứng thế nào.

Thẩm trắc phi ngồi sững trên đất, si ngốc nhìn Vũ Văn Mặc, lệ châu tràn đầy trong mắt, mang theo nhu tình tản ra bốn phía làm người ta không khỏi thương tiếc.

– Tú Ngọc, ngươi nói lại xem chuyện gì xảy ra đi.

Mộ Dung Thư trầm giọng nói.

Tú Ngọc biết mình không có lựa chọn khác đành cúi đầu đáp:

– Vâng. Bẩm vương gia, chuyện là thế này. Thẩm trắc phi vì thể hàn, sau khi gả vào Vương phủ không thể mang thai nên phải luôn điều dưỡng thân mình, nhưng lại không muốn để bốn vị phu nhân ở Bắc Viên có thai mới âm thầm sai nô tì kê đơn cho bốn vị phu nhân khiến họ không thể có con. Không bao lâu sau, khi Tam phu nhân có thai, Thẩm trắc phi đã động tay động chân khiến Tam phu nhân sinh non.

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc lập tức mím môi nhìn về phía Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi chạm đến ánh mắt vô tình mà lạnh như băng Vũ Văn Mặc liếc tới, lập tức như bừng tỉnh giữa trời đất băng giá. Nàng hiểu, nàng đã biết, nàng thật sự hiểu, hắn không thể tha thứ mình.

– Bổn cung vì những việc làm của Nhu nhi mà cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng xin vương gia thủ hạ lưu tình, để Nhu nhi có một cơ hội hối cải làm lại từ đầu.

Thẩm quý phi nhẹ giọng nói. Cho dù có chuyện gì xảy ra, dù sao Nhu nhi cũng là muội muội của nàng.

Đôi mắt Thẩm trắc phi tràn đầy ánh sáng hi vọng nhìn Vũ Văn Mặc.

– Thu Cúc, nói một chút đi, là ai sai ngươi hạ độc mưu hại bổn vương phi?

Mộ Dung Thư nhìn về phía Thu Cúc, người suýt nữa bị lãng quên, lạnh giọng hỏi.

Bị điểm tên, thân hình Thu Cúc nhất thời cứng đờ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng rất rõ ràng, ngày hôm nay Mộ Dung Thư có thể hành động như vừa rồi cho thấy nàng cái gì cũng biết!

Thẩm quý phi vừa nghe Mộ Dung Thư nói xong đã lập tức lên tiếng.

– Không phải Nhu nhi gây nên sao? Nam Dương vương phi, đừng kéo dài việc này nữa, rất lãng phí thời gian.

Thẩm quý phi vừa dứt lời, chỉ thấy Vũ Văn Mặc nhìn mình, trong ánh mắt kia ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, thẳng ép đến khi sắc mặt nàng ta trắng bệch, thân hình run run.

– Quý phi nương nương, ngươi thật sự cho rằng cái gì bổn vương cũng không biết sao? Bổn vương đã điều tra được, ngươi dùng một ngàn lượng bạc mua chuộc Thu Cúc để nàng ta nghe lệnh ngươi, cũng hạ độc mưu hại Mộ Dung Thư. Ngươi cho rằng hết thảy đều không có một kẽ hở sao? Một khi Thu Cúc khai ra ngươi, ngươi vẫn nghĩ mình có thể thoát thân sao? Mơ mộng hão huyền! Ngươi cho rằng phủ Nam Dương Vương là phủ tể tướng hay hậu cung, tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm sao?!

Từng câu từng chữ sắc bén như đao kiếm của Vũ Văn Mặc lạnh lùng bắn thẳng về phía Thẩm quý phi đang không hề phòng bị.

Thẩm quý phi chưa kịp suy nghĩ ứng phó đã nghe Vũ Văn Mặc nói thế, nhất định là hắn đã biết cái gì! Có lẽ trong tay còn có chứng cớ.

– Bổn vương đã đem vật chứng chứng minh quý phi nương nương mua chuộc Thu Cúc mưu hại vương phi giao cho Hoàng Thượng. Hãy để Hoàng thượng xử lí việc này đi.

Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc. Hắn mất tích nửa ngày chính là vì đi tìm chứng cớ? Hơn nữa đem củ khoai lang phỏng tay như Thẩm quý phi giao cho hoàng đế?

– Cái gì?!

Thẩm quý phi chấn kinh, trừng trừng hai mắt kinh hô. Hoàng Thượng đã biết?

– Vâng, thật là quý phi nương nương mua chuộc nô tì, sai khiến nô tì hạ độc hại vương phi. Nô tì nhận tội.

Thu Cúc nhận tội nói. Trong khoảng thời gian này nàng đi theo Mộ Dung Thư bên người không phải vô ích, nàng tưởng rằng sẽ không bị Mộ Dung Thư nghi ngờ, ai ngờ vẫn bị phát hiện. Lúc này, ngay cả bản thân mình Thẩm quý phi còn khó bảo toàn, càng không cần phải nói nàng chỉ là một nô tì, có khóc lóc dập đầu cầu xin bao nhiêu cũng vô dụng.

Thu Cúc nhận tội khiến Thẩm quý phi hết đường chối cãi! Đám nha đầu bà tử ồ lên.

– Mã hộ vệ, đưa Thẩm quý phi hồi cung.

Vũ Văn Mặc lạnh giọng ra lệnh.

Mã hộ vệ ôm quyền tiến lên, cung kính trả lời:

– Vâng, nô tài tuân mệnh.

Thẩm quý phi tự động đứng lên, trước khi rời đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư. Đồng thời lại mang chút phức tạp liếc qua Thẩm trắc phi, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.

Mộ Dung Thư cúi đầu yên lặng khiến không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Đáng tiếc, lúc này trong mắt Thẩm trắc phi chỉ có Vũ Văn Mặc, hoàn toàn không để ý đến người khác, vẫn chưa nhận ra ánh mắt thoáng lo lắng của Thẩm quý phi.

– Vương gia, tất cả những chuyện Nhu nhi gây ra đều vì Nhu nhi yêu gia sâu tận xương tủy, không muốn mất đi người, cho nên mới làm như thế. Có lẽ lúc này, ở trong lòng vương gia, Nhu nhi là người không từ thủ đoạn, xảo quyệt gian ngoan không chịu nổi. Đến lúc này Nhu nhi mới chợt hiểu ra không nên làm như vậy. Nhưng Nhu nhi không cách nào khống chế, chỉ nghĩ rằng có thể giữ lại trái tim của vương gia.

Thẩm trắc phi nhìn Vũ Văn Mặc, vừa nói xong lệ đã tràn đầy, hai hàng nước mắt trên gương mặt trái xoan trắng nõn, điềm đạm đáng yêu.

– Gia còn nhớ rõ sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở hoa viên phủ tể tướng. Từ đó trở đi, Nhu nhi cũng đã ái mộ gia, và cũng từ đó, Nhu nhi quyết tâm ngày sau nhất định phải gả cho gia, vì gia sinh con dưỡng cái. Nhưng trời không chiều lòng người, không thành toàn nguyện vọng cho Nhu nhi. Nhu nhi trời sinh thể hàn, không dễ mang thai. Nhu nhi sợ, sợ mất đi gia. Vì vậy Nhu nhi mới bị che mắt, trong đầu chỉ nghĩ cách giữ lại gia, mới có thể làm những chuyện bẩn thỉu này. Gia, cho Nhu nhi một cơ hội đi.

Giọng Thẩm trắc phi rất nhẹ, bởi đã nhiều ngày bị ốm đau hành hạ, gầy yếu đến mức làm người ta thương tiếc.

Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Thư loé lên, muốn đứng dậy rời đi. Hiện thời kết cục của Thẩm trắc phi không phải do nàng làm chủ mà là Vũ Văn Mặc. Nàng không thể phủ nhận, buổi nói chuyện vừa rồi của Thẩm trắc phi thật khiến người nghe động lòng thương tiếc, huống chi là người bạn thanh mai trúc mã của nàng ta như Vũ Văn Mặc.

Thế nhưng, nếu như lần này Thẩm trắc phi bình yên vô sự, chắc chắn không cần đợi lâu, Mộ Dung Thư nàng sẽ càng gặp phải nhiều khốn cảnh. Nàng không có quyền lựa chọn. Vì vậy lập tức đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Thẩm trắc phi:

– Lấy danh nghĩa tình yêu không ngần ngại gì đi hại người khác, cũng cho rằng vì yêu mà trở nên tàn nhẫn là đương nhiên, coi tính mạng người vô tội như rác rưởi. Bổn vương phi, thật thấy buồn cười quá sức.

Trong phòng dường như không ngừng vọng lại hai câu nói đó. Sắc mặt Thẩm trắc phi khẽ biến, hai bàn tay âm thầm nắm chặt.

Mọi người đồng loạt nhìn Vũ Văn Mặc.

Vẻ mặt Vũ Văn Mặc không chút thay đổi nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm hình như có một tia lạnh lẽo. Hắn nhìn về phía đôi mắt đầy lệ của Thẩm trắc phi, con ngươi đen chớp động, nhưng môi mím càng chặt hơn.

– Thẩm trắc phi ghen tị thành tánh, mưu hại bốn vị phu nhân cùng với con nối dõi của bổn vương đã là sự thật không thể chối cãi. Theo lý phải bị hưu và đưa đến quan phủ xét xử. Nhưng gần ba năm nay, Thẩm trắc phi luôn luôn tận tâm xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ, cũng xem như là có công. Nhưng …

Vũ Văn Mặc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, con ngươi đen sâu thẳm nặng nề đáng sợ.

Mọi người không dám thở mạnh.

Tim Thẩm trắc phi như nổi trống nhìn Vũ Văn Mặc, nàng hi vọng những lời vừa rồi có thể làm cho Vũ Văn Mặc mềm lòng.

Lòng Mộ Dung Thư chùng xuống. Nếu Vũ Văn Mặc tha cho Thẩm trắc phi, nàng sẽ thất vọng, nhưng không có tư cách can thiệp, đây là tình cảnh khó cả đôi đường.

– Nhưng công không bù được tội. Người đâu, chuẩn bị giấy bút.

Giọng hắn khàn khàn vang vọng trong phòng. Con ngươi Mộ Dung Thư khẽ động.

– Nhu nhi không muốn rời khỏi vương gia. Thậm chí cho dù biếm làm thiếp cũng được.

Thẩm trắc phi giãy giụa đứng lên, từng bước hướng tới Vũ Văn Mặc, tới trước mặt bèn quỳ xuống bên chân hắn, khóc lóc than thở cầu xin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui