Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

– Lúc này nàng ta tới làm cái gì?

Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, nịt thắt lưng cho hắn, khẽ cười nói:

– Hiện thời mục đích hòa thân của Nam Cương đã bị vạch trần, công chúa Hàm Hương đương nhiên ngồi không yên. Lúc này đến xin gặp chúng ta, sợ là thái độ đã mềm đi rất nhiều.

Hai ngày trước thái độ kiêu căng ngạo mạn chỉ sợ là muốn làm cho Đại Hoa kiêng kị, mới có thể không coi ai ra gì như vậy. Hiện thời, sự việc bại lộ, cho dù công chúa Hàm Hương muốn diễn trò cũng sợ là có tâm mà vô lực. Mục đích đến đây của nàng đã bị hai người nắm rõ.

– Dùng điểm tâm trước đi.

Vũ Văn Mặc phân phó Hồng Lăng đang đứng ngoài cửa.

Hồng Lăng lập tức đáp:

– Vâng. Nô tì sai người dọn điểm tâm.

Mộ Dung Thư cười nhạt không nói. Quả thật, sáng sớm chưa ăn gì nên thấy khá đói bụng. Cứ tạm cho công chúa Hàm Hương công chúa chờ đi!

Điểm tâm qua đi, công chúa Hàm Hương vẫn chờ trước cửa phủ, nghe nói là không nói một câu, so với thái độ bừa bãi hai hai ngày trước, thật giống như hai người khác nhau. Bên ngoài phủ vẫn vây quanh không ít người, người người đều chuẩn bị xem náo nhiệt.

Mà đúng lúc Vũ Văn Mặc hôm nay không vào triều sớm, ăn điểm tâm xong cùng Mộ Dung Thư trở về phòng.

Hai người đang muốn chọn sách mình muốn xem, Hồng Lăng lại tới nữa:

– Khởi bẩm vương gia, công chúa Hàm Hương quỳ ở trước cửa phủ, nói bất kể thế nào đều phải gặp được vương gia, nói vương gia cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, hiện thời dân chúng Nam Cương đang đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, rất cần vương gia cứu giúp. Công chúa Hàm Hương còn nói, chỉ cần vương gia cứu người dân Nam Cương, cho dù không phải chính phi, trắc phi mà chỉ là một thiếp thất nàng cũng cam nguyện.

Nghe vậy, Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư nhìn nhau. Vũ Văn Mặc hừ lạnh một tiếng:

– Nàng thật đúng là tự đề cao bản thân!

– Hiện thời bên ngoài vây quanh không ít người, nếu công chúa Hàm Hương cứ tiếp tục quỳ như vậy, khó tránh làm cho người ta bàn tán xôn xao.

Mộ Dung Thư trầm tư một lát rồi nói. Tuy rằng nàng vô cùng chán ghét hành vi của công chúa Hàm Hương, nhưng vì thanh danh phủ Nam Dương Vương, không thể mặc kệ nàng ta quỳ ở bên ngoài.

– Nhất định không thể để cho nàng vào phủ.

Vũ Văn Mặc cau mày trầm giọng nói.

– Đúng vậy. Ta cùng gia ra ngoài vậy.

Mộ Dung Thư gật đầu.

Bên ngoài cổng phủ Nam Dương Vương.

Công chúa Hàm Hương hai đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng đại môn phủ Nam Dương Vương. Nàng đang đợi, đợi Vũ Văn Mặc xuất hiện, chỉ cần Vũ Văn Mặc xuất hiện, như vậy, nàng sẽ có cơ hội cầu được sự giúp đỡ của hắn, hiện thời phụ hoàng đang chờ nàng đem phương pháp cứu trị nạn hạn hán về, nàng tuyệt đối không thể mềm yếu khiến phụ hoàng thất vọng.

Tuy hiện tại không phải chính hạ, nhưng công chúa Hàm Hương đã quỳ từ lúc mặt trời lên đến giờ đã là hai canh giờ. Người vây xem bắt đầu xôn xao. Dù sao thái độ của Nam Dương Vương cũng không rõ ràng, nhưng đã nhiều ngày hành vi của công chúa thật làm cho người ta khinh thường, ngày hôm nay tuy đã hạ thấp tư thái, nhưng vẫn làm cho dân chúng kinh thành không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Bỗng nhiên, đại môn phủ Nam Dương Vương mở rộng ra.

Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư sóng vai đi ra.

Công chúa Hàm Hương hai mắt tỏa sáng, hắn thật sự xuất hiện! Tươi cười trên mặt lập tức nở rộ, nàng dập đầu lia lịa, sau đó nói:

– Xin Nam Dương Vương cứu tính mạng dân chúng nước ta, bản cung nguyện làm thiếp thất cho Nam Dương Vương.

Nàng là công chúa Nam Cương, thân phận tôn quý, vốn phải làm vợ người, hiện thời lại trở thành thiếp của Nam Dương Vương, chỉ cần có thể cứu được dân chúng Nam Cương, nàng hy sinh điều đó có gì không được?

Mộ Dung Thư trên cao nhìn xuống công chúa Hàm Hương, nghe thấy lời của nàng xong, không khỏi cười lạnh. Nhìn dáng vẻ như mười phần nắm chắc Vũ Văn Mặc nhất định sẽ giúp nàng. Nếu lúc này Vũ Văn Mặc ra tay trợ giúp nàng ta, e là sẽ nhận lấy hận ý ngập trời của dân chúng Đại Hoa, dù sao hành vi của Nam Cương thật sự khiến người khác thống hận. Một khi đã như vậy, Vũ Văn Mặc sao có thể giúp nàng, đừng nói chi là cưới nàng làm thiếp, thật buồn cười.

– Nếu công chúa Hàm Hương tiếp tục gây ầm ĩ trước cửa phủ của bổn vương cũng đừng trách bổn vương động thủ với ngươi! Cút!

Vũ Văn Mặc chính tai nghe công chúa Hàm Hương nói xong, không kiên nhẫn nhăn lại mày lạnh giọng nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người vây xem thế nhưng giơ tay lên la lên:

– Nam Dương Vương làm tốt lắm! Nam Cương công chúa cút khỏi Đại Hoa!

– Cút ra khỏi Đại Hoa!

Đây là phẫn hận dân tộc!

Nếu không phải bên người công chúa Hàm Hương dẫn theo vài tên thị vệ, chặn đám người đang tức giận, sợ là những dân chúng đang phẫn nộ này sẽ xông tới đánh chửi công chúa Hàm Hương xả hận.

Công chúa Hàm Hương thật không ngờ sẽ diễn biến thành cục diện bây giờ. Nàng thật tình đến thỉnh cầu Vũ Văn Mặc trợ giúp, nhưng Vũ Văn Mặc lại là loại thái độ này! Thân phận nàng tôn quý, có thể khuất tôn giáng quý ở trước mặt mọi người, ăn nói khép nép như thế đến thỉnh cầu hắn, đây đã là chuyện bao nhiêu đàn ông nghĩ cũng không dám nghĩ! Cũng thật sự ngoài dự đoán của nàng! Thế nhưng, nàng cũng hiểu được, tuy rằng hiện thời triều đình Đại Hoa chưa ổn định, còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng vẫn không e dè Nam Cương. Huống chi trước mắt hiện thời Nam Cương lại là loại tình huống này! Nàng vừa nhìn về phía Mộ Dung Thư bên cạnh Vũ Văn Mặc, có phải nàng ta ở một bên làm khó dễ hay không? Nếu không phải nàng ta, sao Vũ Văn Mặc lại đối với nàng như vậy?

Mộ Dung Thư nhìn thẳng vào đôi con ngươi đang trừng lớn ngập tràn hận ý của nàng, nhất thời nở nụ cười.

Vũ Văn Mặc cũng đã nhận ra hận ý của công chúa Hàm Hương đối với Mộ Dung Thư, giữa trán băng sương càng hiện lãnh ý, hắn nắm tay Mộ Dung Thư, đối một bên thủ vệ hộ viện nói:

– Nếu công chúa Hàm Hương còn không chịu rời đi, các ngươi cứ sử dụng vũ khí đuổi xa.

– Thật không ngờ Nam Dương Vương lại không biết thương hương tiếc ngọc! Bản cung đi cầu ngươi, là vì nghe nói Nam Dương Vương có một tấm lòng từ bi. Dân chúng Nam Cương quốc ta đang trong nước sôi lửa bỏng, mà vì sao Nam Dương Vương nhẫn tâm như thế? Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn bị người trong thiên hạ nhục mạ ư?

Công chúa Hàm Hương cũng không quỳ nữa, chậm rãi đứng lên nhìn thẳng Vũ Văn Mặc, lên tiếng chất vấn.

Nghe vậy, người nãy giờ không lên tiếng- Mộ Dung Thư, nhẹ giọng cười nhạt nói:

– Xem ra bổn vương phi cần phải nhắc nhở công chúa Hàm Hương, đất dưới chân ngươi đang đứng là đất của Đại Hoa quốc ta, dân chúng vây chung quanh ngươi là dân chúng Đại Hoa quốc ta. Mấy trăm năm qua, Nam Cương ba lần bốn lượt đến quấy rầy dân chúng ở biên cảnh Đại Hoa, thậm chí đốt nhà giết người, hành hạ dân chúng biên cảnh, cưỡng gian phụ nữ! Tội ác nhiều không kể xiết, làm cho người ta phẫn hận. Những hành vi đó đều là người Nam Cương gây nên! Đến tột cùng là ai nhẫn tâm? Khi Đại Hoa quốc gặp phải nạn hạn hán, có lần nào là Nam Cương không nhân cơ hội nhiễu loạn, giết hại dân chúng Đại Hoa? Hiện thời, công chúa Hàm Hương nói như thế chẳng phải khiến người khác chê cười? Còn nữa, cho dù ngươi muốn cầu xin được giúp đỡ, người cần xin giúp đỡ cũng không phải là vương gia đi? Huống chi ngươi luôn miệng nói nhẫn tâm? Ngươi làm như thế chẳng phải là bảo Nam Dương Vương phản quốc? Công chúa Hàm Hương nếu tự mình có thể hiểu lấy, xin mời rời đi! Đừng để người trong thiên hạ nhạo báng!

Bất kể nơi nào cũng sẽ có kẻ không biết hổ thẹn như thế! Người khác gặp nạn là lúc không giúp lại bỏ đá xuống giếng, tới khi bản thân gặp rủi ro, người khác không giúp thì luôn miệng công khai lên án! Thật đúng là không biết xấu hổ! Vẻ mặt Mộ Dung Thư lạnh thấu xương.

Vũ Văn Mặc thấy nàng tức giận như thế, ôn nhu nói:

– Không nên tức giận vì người không đáng.

Tiếng của hắn tuy mềm nhẹ, nhưng lại có thể làm cho người xung quanh nghe rành mạch.

– Nam Dương vương phi nói rất đúng!

Bốn phía dân chúng lại hô.

Sắc mặt công chúa Hàm Hương bỗng nhiên trầm xuống, thầm mắng một tiếng: đáng giận! Mộ Dung Thư đây là lợi dụng tiếng nói của dân chúng đến chặn miệng nàng! Nàng đường đường là công chúa, thế nhưng hôm nay lại rơi vào tình cảnh bị người người chửi mắng đòi đánh. Càng nhìn Mộ Dung Thư lại càng không vừa mắt, mọi chuyện nàng ta đều chiếm thế thượng phong, đây chính là chuyện từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ gặp phải.

Đại môn vương phủ lần nữa khép lại, thủ vệ đồng loạt giơ đao kiếm đối với công chúa Hàm Hương.

Mọi người thấy thế tức giận kêu gào ầm ĩ:

– Cút ra ngoài! Không biết xấu hổ! Cút ra ngoài! Không biết xấu hổ!

Cho dù biết mục đích không thành nhưng công chúa Hàm Hương cũng không thể tiếp tục ở lại, chỉ đành sắc mặt xám xịt rời đi. Bước lên xe ngựa, nàng nhìn thị nữ bên trong, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói:

– Ngươi nói thật không sai. Mộ Dung Thư quả nhiên vô cùng khó chơi! Càng không nghĩ tới là Vũ Văn Mặc đối với sắc đẹp của bản cung hoàn toàn không để vào mắt!

– Công chúa không cần sốt ruột.

Thị nữ che mặt nọ trầm giọng khuyên nhủ.

Nghe vậy, công chúa Hàm Hương hung hăng trợn mắt liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói:

– Nếu không phải ngươi đề nghị, ngay từ đầu ta đã lựa chọn gả cho hoàng đế, có lẽ hiện thời đã là phi tử. Vậy thì ta cũng đã sớm lấy được biện pháp giải quyết nạn hạn hán! Sớm biết Nam Dương Vương cứng mềm không ăn cộng thêm Mộ Dung Thư lại khó đối phó, ta sẽ không cố chấp như thế! Nếu phụ vương biết được tình cảnh hiện thời, chắc chắn sẽ không cho ta sắc mặt dễ coi. Hiện tại ta không thể không hoài nghi ngươi có tư tâm hay không? Kết quả là Nam Dương Vương và Mộ Dung Thư có ân oán gì với ngươi?

Thị nữ kia nghe vậy, đôi mắt dưới khăn lụa loé lên, nàng tránh tầm mắt công chúa Hàm Hương, thấp giọng trả lời:

– Ta nhất định lấy được biện pháp giải quyết nạn hạn hán cho công chúa.

– Tốt lắm.

Công chúa Hàm Hương gật đầu. Vừa mới bắt đầu nàng đã biết nữ nhân này không đơn giản, hơn nữa có quan hệ phức tạp với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư. Vì vậy nên nàng mới làm theo nguyện vọng của nàng ta, mang theo nàng ta đến Đại Hoa quốc!



Sau buổi cơm trưa. Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo cùng đến.

Mộ Dung Thư biết được bọn họ có việc muốn trao đổi cùng Vũ Văn Mặc bèn trở về gian trong nghỉ ngơi, để lại ba người ở thiên điện.

– Nghe nói đương kim thánh thượng đang muốn tuyển chọn thái tử phi cho thái tử điện hạ, hiện thời bên người thái tử điện hạ không có một nữ nhân nào làm bạn, không biết là ai sẽ có phúc khí như vậy, gả cho thái tử điện hạ.

Hồng Lăng vừa xoa bóp cho Mộ Dung Thư vừa nói, trong miệng lộ ra sự hâm mộ, dường như có chút mất mát thoáng qua.

Mộ Dung Thư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hình như trước kia Hồng Lăng cũng thường hay hữu ý hoặc vô tình nhắc tới Vũ Văn Hạo, vốn nàng còn tưởng rằng Hồng Lăng là ôm ấp tình cảm thiếu nữ, tình cảm đối với Vũ Văn Hạo là sùng bái thưởng thức, nhưng hôm nay xem ra, dường như không chỉ đơn giản như vậy.

– Hồng Lăng, ngươi thích thái tử điện hạ phải không?

Hồng Lăng hiển nhiên thật không ngờ Mộ Dung Thư sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt hơi kích động, lại như tự giễu nói:

– Vương phi đừng lấy nô tì ra trêu đùa, nô tì làm sao có thể có ý tưởng không thực tế như vậy? Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, nô tì bất quá là nô tịch, là một hạ nhân mà thôi, huống chi, nô tì đã hủy dung.

Nàng tự mình hiểu lấy, đời này an phận thủ thường hầu hạ vương phi, những thứ khác không nên nghĩ tới.

Mộ Dung Thư trầm mặc không nói. Ở thời đại này chú trọng nhất là môn đăng hộ đối. Một phen cuồng dại này của Hồng Lăng e là đành mặc cho số phận.

– Hồng Lăng, không phải do suy nghĩ của ngươi là không thực tế mà là thân phận cách xa, những vấn đề gặp phải sau này sẽ rất nhiều, có đôi khi ngươi sẽ vì những điều này mà mỏi mệt.

Khi ngẩng đầu, Mộ Dung Thư thấy sắc mặt nàng thất thần trắng bệch thì mở miệng nói. Xem ra Hồng Lăng đây không phải tâm tư thiếu nữ đơn thuần mà thật sự động tâm với Vũ Văn Hạo, nhưng mà, một khi biết rõ đã động lòng với người không thể động lòng, như vậy, muốn bên nhau thì phải biết rõ những điều sắp phải đối mặt, có thể vì thế ngươi sẽ phải trả một cái giá vượt quá sự tưởng tượng cũng như sức chịu đựng của bản thân!

Đôi đồng tử Mộ Dung Thư chợt loé, hoặc có lẽ nàng đã nghĩ nhiều.

Hồng Lăng gật đầu.

– Nô tì hiểu được.

Nói xong cũng không lên tiếng nữa.

Kế tiếp, cảm xúc của Hồng Lăng như trầm xuống, Mộ Dung Thư cũng không nói thêm gì nữa, nếu như sau này Hồng Lăng cần sự giúp đỡ của nàng, nàng sẽ giúp.

Vũ Văn Mặc và Tạ Nguyên, Vũ Văn Hạo vẫn ở thiên điện nói chuyện hơn hai canh giờ. Mộ Dung Thư nghĩ, đêm nay bọn họ có lẽ sẽ ở lại phủ ăn cơm tối bèn dặn Hồng Lăng phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm chiều.

Vừa phân phó xong, tiểu Hiên nhi đã chạy đến tìm nàng.

Cu cậu ngọt ngào ngây thơ làm nũng nói:

– Mẫu thân, Hiên nhi muốn ăn đồ ăn người tự mình làm.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư thế này mới nghĩ tới, nguyên mấy ngày trước đây đã hứa với Hiên nhi hai ngày sau sẽ tự tay nấu cơm cho bé, nhưng sau đó quá bận nên quên mất. Nàng có chút áy náy nói với Hiên nhi:

– Hiên nhi bỏ qua cho mẫu thân nhé, hai ngày này mẫu thân có chuyện bận nên đã quên tự mình làm đồ ăn ngon cho Hiên nhi. Tối nay mẫu thân sẽ tự tay nấu cho Hiên nhi thật nhiều món ngon được không?

Nếu đã hứa hẹn lại không làm được, thật là lỗi của nàng.

– Vâng ạ. Trưa nay con ngủ mơ mà thèm chảy nước miếng đấy ạ.

Hiên nhi không ngừng gật đầu, dáng vẻ nho nhỏ nhìn như một chú mèo con tham ăn.

Mộ Dung Thư ôm bé vào lòng, lấy khăn lụa lau nước miếng bên khóe miệng cho cu cậu.

An ủi xong Hiên nhi, nàng bèn đến phòng bếp, nhìn qua các nguyên liệu nấu ăn. Do vừa rồi Hồng Lăng đã dặn dò, nhóm bà tử phòng bếp đã bắt tay vào chuẩn bị, khi nhìn thấy Mộ Dung Thư đều kinh ngạc một phen. Tuy rằng trước kia có nghe nói vương phi ngẫu nhiên cũng xuống bếp làm vài món, thật không ngờ hôm nay lại tự thân đến đây.

Mộ Dung Thư nhanh chóng nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn còn thừa, chỉ còn lại gà, tôm, cà tím và một ít nấm hương. Các loại thịt cá, rau củ khác nhóm bà tử đã dùng hết. Vì vậy sau khi nhìn tới nhìn lui, trong đầu nàng đã có quyết định. Cứ làm ba món đi, cà tím sốt tương, tôm chưng tỏi bằm, canh gà nấm hương.

Hiên nhi thích ăn tôm, nhưng chiên dầu dù sao không tốt cho sức khoẻ, vừa vặn đổi cách chế biến khác. Mà canh gà nấm hương rất bổ dưỡng, thích hợp cho trẻ đang tuổi phát triển như Hiên nhi dùng.

Thật ra hôm nay nấu ăn cho Hiên nhi còn có mục đích khác. Hiện giờ nàng một lần nữa trở lại kinh thành, cửa hàng đồ cưới của bản thân đã bán đi, mặc dù ở Bình Thành có mấy phần lợi nhuận được Triệu gia chia từ các cửa hàng dược thiện, phục hồi, có điều số tiền đó phải cuối năm mới được đưa tới, nàng không ở Bình Thành giám sát, cụ thể có lời hay không, lợi nhuận bao nhiêu cũng là vấn đề. Vì vậy, sẵn có Tạ Nguyên trước mắt, nàng cũng có thể lợi dụng một phen, hợp tác cùng hắn. Tạ gia gốc to rễ sâu, làm ăn buôn bán càng không cần lo trước lo sau. Huống hồ dân dĩ thực vi thiên (cái ăn hàng đầu), ở thời đại này chỉ cần có món ăn ngon miệng mới lạ là có thể kiếm tiền.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi thứ đã đâu vào đấy, thức ăn phòng bếp làm cũng đều xong.

Mà Vũ Văn Mặc cũng cho người đến báo cho phòng bếp có thể dọn cơm tối. Vì Tạ Nguyên, Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Mặc đều không phải quen biết xã giao, phải nói là bạn bè thân thiết cởi mở nên không cần câu nệ nhiều, cùng nhau dùng bữa ngay tại nhà kề, Mộ Dung Thư và Hiên nhi cũng không cần ăn riêng.

Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo nghe nói Mộ Dung Thư tự mình xuống bếp đều hết sức kinh ngạc. Dù sao cũng là chuyện một vương phi sống an nhàn sung sướng tự mình xuống bếp.

Trên khuôn mặt hai người lộ vẻ kinh ngạc, Hiên nhi nhếch cằm nhỏ, có chút kiêu ngạo nói:

– Đồ ăn mẫu thân làm là ngon nhất trong những món Hiên nhi đã từng được ăn. Cha nuôi và thái tử điện hạ chắc chắn chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy trước kia đâu!

Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo hai mặt nhìn nhau, từ chối cho ý kiến, dù sao bọn họ là người ăn quen món ngon vật lạ, thứ gì mà chưa thấy qua?

Vũ Văn Mặc nhìn thấy hai người như thế, trong lòng cười thầm. Hắn đã ăn qua đồ ăn Mộ Dung Thư tự mình làm, với hắn mà nói quả nhiên là mĩ vị nhân gian. Bất quá nếu ép nàng xuống bếp, cần cân nhắc hậu quả. Nhưng hôm nay là Hiên nhi ra tay, Thư nhi tuyệt đối sẽ không có “chiêu” khác. Bây giờ nghĩ lại, thật sự vạn phần mong chờ.

Mộ Dung Thư từ phòng bếp về đến Mai viên cũng là lúc Hồng Lăng từ cửa phủ chạy tới, trên mặt có vẻ lo lắng.

Thấy thế, Mộ Dung Thư dừng bước, nghiêng người qua, Hồng Lăng thấp giọng nói:

– Vương phi, người nhà Thanh Bình đến đây.

– Bọn họ tới làm gì?

Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi, mơ hồ cũng cảm thấy không thích hợp.

Hồng Lăng cau mày, thấp giọng nói:

– Phụ thân Thanh Bình thua bài, không còn chỗ để đi, đang ở ngoài cửa ôm mặt khóc lóc om sòm, nói là vương phi nể mặt Thanh Bình, giúp ông ta một chút.

– Cái gì? Lần trước không phải đã cho một trăm lượng bạc sao?

Mộ Dung Thư cau mày, giọng lạnh lẽo. Quả là lòng tham không đáy!

– Vâng.

Hồng Lăng gật đầu.

Mộ Dung Thư trầm mặc nửa khắc, trả lời:

– Ngươi đi xử lí đi, tạm thời dùng chút biện pháp làm cho bọn họ rời đi. Nếu bọn họ vẫn cố tình gây sự, ngươi lại đến gọi ta. Ngày hôm nay trong phủ có khách, đừng quấy rầy khách nhân.

– Vâng.

Hồng Lăng nghe dặn xong bèn vội vàng đi về phía cửa phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui