Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Thần sắc Thẩm trắc phi trầm xuống khi bị Mộ Dung Thư chặn lời. Rất rõ ràng nàng ta cố ý. Biết rõ ý nàng không phải như vậy mà vẫn xuyên tạc!

Thẩm Oánh quan sát Mộ Dung Thư, hai bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt.

Ngay khi trong lòng hai người ngổn ngang cảm xúc thì Mộ Dung Thư lại cười nói:

– Có điều nói gì đi nữa thì cũng phải có sự đồng ý của vương gia mới được. Nếu vương gia không thích thì cho dù Thẩm trắc phi và bổn vương phi vừa lòng cũng chẳng có tác dụng.

– Tỷ tỷ nói rất đúng. Nhưng hôm nay muội muội tìm tỷ tỷ là mong tỷ tỷ đồng ý đón Oánh nhi vào phủ. Vương gia trước kia từng khích lệ Oánh nhi, chắc là khá thích Oánh nhi.

Thẩm trắc phi che miệng cười nói.

Thẩm Oánh phối hợp gục đầu xuống, vì xấu hổ mà gò má và bên tai đều đỏ bừng.

Nếu như Mộ Dung Thư không đoán được ý nghĩ của Thẩm trắc phi, chỉ sợ sẽ cho rằng Thẩm Oánh thật sự e thẹn! Nhưng cũng có khi có vài phần là thật không chừng, dù sao nếu Vũ Văn Mặc đồng ý, phu quân tương lai của nàng ta chính là Vũ Văn Mặc, thẹn thùng là bình thường.

Mộ Dung Thư gật đầu cười:

– Người đẹp có dung mạo tao nhã, thông minh khéo léo như Tam cô nương đây thật hiếm có khó gặp. Nhưng màTam cô nương cũng cao giá lắm, bổn vương phi nghe người ta nói, tể tướng đại nhân đã chọn cho Tam cô nương một cửa hôn nhân tốt lắm, là gả cho Đỗ đại thiếu gia của Đỗ gia – phú thương trong kinh thành làm bình thê kia. Vậy Oánh nhi cô nương đã là danh hoa có chủ, nếu chúng ta lại nghênh vào phủ có vẻ như cũng không hợp quy củ. Đừng để đến lúc đó khiến người ta bàn tán phủ Nam Dương Vương chúng ta không có quy củ.

– Đây là chuyện không thể, đều là người ngoài đồn nhảm. Nếu Oánh nhi thật sự đã đính hôn, muội muội sao lại để Oánh nhi vào phủ. Tỷ tỷ đây là không tin muội muội phải không?

Ánh mắt Thẩm trắc phi trầm xuống, có chút ai oán nhìn Mộ Dung Thư, giọng nói lạnh lùng. Mộ Dung Thư đúng là nhìn không được nàng tốt, hiện thời nàng không thể có thai đã là sự thật, nếu như không nhân cơ hội chừa cho mình một đường lui, đời này nàng còn có hi vọng gì nữa?

Thẩm Oánh cúi thấp đầu, khẽ cắn môi dưới. Quả nhiên, Mộ Dung Thư tuyệt đối sẽ không cho mình một chút cơ hội.

– Ah? Là bổn vương phi nghe lầm ư? Xem ra có vài lời đồn cũng không thể tin hoàn toàn. Nhưng mà, Tam cô nương gả cho người ta làm bình thê, nếu vào vương phủ chỉ là thiếp thất, đối với Tam cô nương mà nói có vẻ không công bằng. Bổn vương phi cũng không muốn để người khác nói là phủ Nam Dương Vương chúng ta hủy hoại một cô nương đáng yêu như vậy.

Mộ Dung Thư mím môi, trầm mặc một hồi rồi nói. Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Oánh, nói tiếp:

– Là thế tử Vũ Văn Hạo không hiểu rõ Tam cô nương, nếu thật sự hiểu được Tam cô nương là người đẹp xuất sắc ra sao, chắc chắn sẽ rất vừa lòng Tam cô nương.

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm trắc phi hết sức khó coi. Mộ Dung Thư quanh co lòng vòng nói sang chuyện khác như vậy, lại chuyển đến trên người Vũ Văn Hạo, đây không phải là hai tỷ muội nàng tự tìm phiền phức sao? Nàng hơi có vẻ gấp gáp, nói:

– Tỷ tỷ nói rất đúng. Nhưng vương gia là Nam Dương Vương, thân phận tôn quý. Có thể hầu hạ vương gia là phúc phần Oánh nhi đã tu luyện mấy đời mới có. Danh phận đối với Oánh nhi mà nói không là gì cả. Nếu có thể làm nữ nhân của vương gia, còn để ý danh phận gì chứ? Muội muội biết tỷ tỷ không muốn để muội muội khó xử cho nên mới lo lắng việc thân phận thiếp thất sẽ bôi nhọ Oánh nhi. Muội muội tạ ơn tỷ tỷ.

– Nhị tỷ nói rất đúng. Oánh nhi không để ý chuyện danh phận. Chỉ cần có thể hầu hạ vương gia, Oánh nhi đã rất thỏa mãn.

Thẩm Oánh mắc cỡ đỏ mặt, khẽ nói. Âm thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dù sao có nữ nhân nào là không chú trọng danh phận? Nhưng hôm nay, nàng đã không có quyền lựa chọn, chỉ hy vọng cuộc sống tương lai có thể được Vũ Văn Mặc yêu thương.

Hai người phối hợp hết sức khéo léo, ngươi một câu ta một câu, vừa khéo có thể ngăn Mộ Dung Thư nói tiếp, không cho Mộ Dung Thư có dịp phản kích. Khóe môi Mộ Dung Thư phảng phất ý cười, đồng thời cũng nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm trắc phi. Thiếp thất trong phủ đều không thể có thai, sợ là có liên quan trực tiếp với Thẩm trắc phi. Mà hiện tại, vì chính mình không thể có thai mà nàng ta lập tức tìm đến phương án dự phòng, lợi dụng Thẩm Oánh. Đồng tử đen thẫm chợt lóe, Thẩm trắc phi vì tương lai của mình, không tiếc đem một Thẩm Oánh mà các vương gia, thế tử, công tử quý tộc không cần đưa cho Vũ Văn Mặc, nàng cho Vũ Văn Mặc là cái sọt rác sao?

Ngày hôm nay chỉ cần nàng gật đầu thì bất kể Vũ Văn Mặc có muốn hay không cũng đành phải chấp nhận Thẩm Oánh! Vì vậy, nàng quyết không thể theo ý Thẩm trắc phi!

Nàng day day hai bên huyệt Thái Dương, có chút mệt mỏi nói:

– Chuyện này bổn vương phi hiểu rồi, sẽ tìm thời gian nói với vương gia, chỉ cần vương gia đồng ý, bổn vương phi sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị nghênh Tam cô nương vào phủ.

Hỏi Vũ Văn Mặc? Thẩm trắc phi vội nhăn mày lại. Chính vì nàng không chắc Vũ Văn Mặc sẽ lấy Oánh nhi cho nên mới phải tìm Mộ Dung Thư, chỉ cần Mộ Dung Thư đồng ý ngay cả trong lòng Vũ Văn Mặc không thoải mái, muốn trách cũng chỉ trách Mộ Dung Thư, không liên quan gì đến nàng. Thẩm trắc phi không khỏi quýnh lên, Mộ Dung Thư này sao cứng mềm đều không chịu? Quanh co trắc trở như thế? Nhất quyết không chịu lùi nửa bước.

Ngay khi Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh hoang mang rối loạn thì Vũ Văn Mặc đến!

Sắc mặt hắn lạnh lùng, khoác áo bào tím, chốc lát đã tới ngồi vào bên cạnh Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư thoáng kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc. Từ lần trước tan rã trong không vui thì hắn không đến nữa. Sao hôm nay đột nhiên lại đến đây? Tuy trong lòng hơi khác thường, nhưng trên mặt nàng rất bình tĩnh, đứng dậy hành lễ với hắn.

– Thần thiếp bái kiến gia.

– Nhu nhi/ Oánh nhi bái kiến gia.

Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh song song hành lễ với Vũ Văn Mặc. Hai người gần như cùng cảm thấy không ổn, sao Vũ Văn Mặc có thể đến Mai viên vào đúng lúc này?

Mộ Dung Thư âm thầm quan sát sự biến hóa của Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh, cười lạnh một tiếng, Vũ Văn Mặc tới thật đúng lúc! Nàng lập tức nói với Thẩm trắc phi:

– Đúng lúc vương gia ở đây, hay là Thẩm trắc phi tự mình nói với vương gia một tiếng đi.

Thẩm trắc phi lập tức khép hờ đôi mắt, trên mặt hơi xấu hổ, đưa mắt cho Thẩm Oánh. Thẩm Oánh gật đầu, sau đó đứng dậy nhận ấm trà từ trên tay Tú Ngọc phía sau, bước về phía Vũ Văn Mặc. Hai gò má nàng đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Vũ Văn Mặc, nhưng lại tự mình rót trà cho hắn, tiếp đó lại tư thái ngàn vạn phúc phúc thân:

– Mời gia dùng trà.

Thấy thế, Mộ Dung Thư thật đúng là có vài phần chưng hửng. Bởi nàng chưa bao giờ lấy lòng một người đàn ông như thế. Giờ nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Oánh, không ngạc nhiên mới là lạ. Nàng lập tức nhìn qua Vũ Văn Mặc, nếu như hắn uống trà, vậy là đã nhận xưng hô “gia” trong miệng Thẩm Oánh, cũng có nghĩa là đã xác nhận thân phận Thẩm Oánh.

Thẩm trắc phi hết sức hài lòng hành động của Thẩm Oánh. Từ góc độ của nàng nhìn sang, dáng vẻ Thẩm Oánh tuyệt mỹ, gò má đỏ bừng càng làm cho người khác hưng phấn. Nàng từ nhỏ đã quen biết Vũ Văn Mặc, biết hắn thích dạng nữ tử gì. Mà tất cả hành động lần này của Thẩm Oánh đều là nàng ở sau lưng dạy dỗ sắp xếp.

Mọi người đều nhìn về phía Vũ Văn Mặc, chờ phản ứng của hắn.

Vũ Văn Mặc thần sắc đông lạnh thâm trầm, nhìn lướt qua tách trà đang bốc lên hơi nóng, cau mày lạnh giọng nói:

– Phủ Nam Dương Vương không có người làm sao? Lại để cho Thẩm Tam cô nương tự mình dâng trà?

Thân hình Thẩm trắc phi run lên. Thẩm Oánh run rẩy đôi môi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc. Mộ Dung Thư nhíu mày. Mấy nha đầu khác đều cúi đầu không dám lên tiếng.

– Chẳng lẽ phủ tể tướng không có ma ma dạy dỗ quy củ cho Tam cô nương? Ở đây là phủ Nam Dương Vương chứ không phải nhà chồng của ngươi, xưng hô “gia” ở đâu ra? Điều nữ tử để ý nhất đó là khuê dự, mà Tam cô nương làm như vậy hiển nhiên là có ý đồ bất lương!

Vũ Văn Mặc lại nói tiếp.

Lời này hoàn toàn đả kích Thẩm Oánh. Nàng không cách nào ngăn lại thân thể run run, còn có sắc mặt trắng bệch! Vốn không cần nói thêm gì nữa, hành vi của Vũ Văn Mặc lần này đã cho thấy, trong mắt hắn căn bản không có nàng!

Thẩm trắc phi cũng rất thất vọng. Không ngờ dựa vào dung mạo của Thẩm Oánh mà Vũ Văn Mặc cũng không để trong mắt! Nói ra suy nghĩ của hắn một cách rõ ràng, không thèm quan  tâm đến việc trong phòng còn có hạ nhân, sau này Thẩm Oánh không cách nào lập gia đình nữa!

Mộ Dung Thư nhẹ vuốt ve tách trà, trong lòng nghi ngờ không thôi. Vũ Văn Mặc châm chọc như thế, loại trừ mục đích của Thẩm trắc phi và Thẩm Oánh, chẳng lẽ hắn đã sớm biết suy nghĩ của Thẩm trắc phi? Ngay khi nàng còn đang thắc mắc, Vũ Văn Mặc đã nhìn về phía nàng:

– Bổn vương có chuyện tìm vương phi, theo bổn vương vào phòng trong.

– Vâng.

Mộ Dung Thư cúi đầu đáp.

– Nhu nhi hơi mệt nên muốn hồi Trúc viên nghỉ ngơi. Nhu nhi cáo lui.

Thẩm trắc phi nghe Vũ Văn Mặc nói xong, lập tức cảm thấy dưới ghế như có đinh, khiến nàng đứng ngồi không yên, chỉ muốn trốn chạy! Đúng như nàng nghĩ, sau khi biết nàng không thể sinh con, trong lòng Vũ Văn Mặc càng không có vị trí của nàng.

Thẩm Oánh cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên. Nét ửng hồng trên má, bên tai cũng biến mất không thấy gì nữa. Nhưng lúc rời đi vẫn không cam lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Mặc. Nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng lướt qua nàng.

Hai người vừa rời khỏi Mai viên, Thẩm Oánh bất an nói:

– Nhị tỷ, bây giờ nên làm gì?

Vũ Văn Mặc đã từ chối một cách rõ ràng, như vậy, chỗ Mộ Dung Thư đã không thể theo tiếp. Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Đỗ đại thiếu gia sao?

– Còn có thể làm sao bây giờ? Ngươi vẫn nên quay về phủ tể tướng đi.

Thẩm trắc phi thở dài, nói. Nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần có Mộ Dung Thư ở phủ Nam Dương Vương một ngày, nàng cũng đừng nghĩ đạt được ước muốn.

Thẩm Oánh hoảng hốt.

– Nhị tỷ, muội không muốn về, thật sự không muốn quay về.

Nghe nói Đỗ đại thiếu gia kia đối với nữ nhân không dịu dàng chút nào, hơn nữa tướng mạo giống như trộm cướp, sao có thể so được với thế tử Vũ Văn Hạo hay Nam Dương Vương?

– Tam muội, ngươi đã không có lựa chọn, vẫn nên ngoan ngoãn trở về chờ đợi. Nhị tỷ sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đồ cưới, cho dù ngươi đến Đỗ gia cũng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Thẩm trắc phi vừa đi vừa nói chuyện. Vì đang có chuyện trong lòng nên nàng không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Oánh đột nhiên trở nên ngoan độc.

Thẩm Oánh vẫn chưa đáp lại, mà là oán độc nhìn Thẩm trắc phi phía sau lưng. Đều đã đi tới bước này lại bảo nàng từ bỏ! Thẩm Nhu coi nàng là gì? Thẩm Oánh không khỏi cảm thấy căm hận ngập lòng. Từ nhỏ đến lớn, thứ nữ duy nhất của phủ tể tướng như nàng đây đã phải cố công lấy lòng hai vị đích tỷ, coi hai người như chủ tử mà hầu hạ. Vốn tưởng rằng sự cẩn trọng đó có thể đổi lại cho mình một phần hồi báo. Ai ngờ… Không có gì cả!

Dựa vào cái gì? Hai người đó có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà nàng chỉ có thể gả cho Đỗ đại thiếu gia chịu khổ? Không công bằng! Điều này thật sự là quá mức không công bằng.



Mộ Dung Thư theo Vũ Văn Mặc vào trong.

Vừa đóng cửa lại, Vũ Văn Mặc lập tức quay đầu nói với Mộ Dung Thư:

– Mộ Dung Thư, nàng nói bây giờ bổn vương nên làm sao với nàng mới được đây?

Giọng điệu chất vấn, khí thế bức người, lời nói mạnh mẽ bá đạo. Hoàn toàn khác thái độ cầu xin lúc trước.

Mộ Dung Thư cau mày tránh ánh mắt hắn, thở dài một tiếng nói:

– Thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới thay đổi suy nghĩ của gia. Gia có từng đổi góc độ để nhìn nhận chưa? Nếu người không cách nào chấp nhận ý nghĩ vớ vẩn đó của thần thiếp, thì tương tự như thế, thần thiếp cũng không thể chấp nhận ý tưởng của người. Tin rằng gia là một người có chí hướng, cũng rất bác ái, khiến người từ bỏ việc hưởng thụ tề nhân chi phúc (kiểu vợ con đông đúc ấy mà) là thần thiếp gượng ép. Vì vậy, gia không cần phải thấy khó xử.

Nàng đi về phía trước hai bước, chỉ cách hắn có một bước ngắn, không ngại đối diện ánh nhìn ngày càng lạnh hơn của hắn, nói tiếp:

– Huống hồ thần thiếp cùng lắm cũng chỉ là một phụ nhân, mà vương gia không thiếu nhất … chính là nữ nhân.

Đôi môi mỏng của Vũ Văn Mặc mím chặt thành một đường thẳng. Trong nháy mắt con ngươi đen bùng lên tia sáng lạnh như băng. Cơ hồ như nàng vừa dứt lời, hắn cũng cảm giác được trái tim phịch một tiếng, đau đớn kịch liệt! Nhìn ánh mắt của nàng càng ngày càng phức tạp, giọng nói đột nhiên trầm xuống:

– Nếu bổn vương chính là phàm phu tục tử, là một người bình thường nơi thôn dã, có lẽ sẽ cho nàng điều nàng muốn. Nhưng … Bổn vương không phải.

Nghe vậy, mới đầu Mộ Dung Thư rất kinh ngạc, trong lòng bỗng rung động, không thể tin nhìn hắn. Chợt nghe bốn chữ sau của hắn, nhất thời, bên môi nở rộ nụ cười tươi tắn, xán lạn vô cùng.

Nhìn nàng không thèm quan tâm tươi cười xán lạn, Vũ Văn Mặc cảm giác trái tim bị người khoét mạnh. Đau đớn nhức nhối khiến hắn nghẹn lời lần đó lại xuất hiện, so với trước còn gấp ngàn lần. Hắn vậy mà lại muốn ôm nàng vào lòng, thoát khỏi lý trí nói cho nàng biết, hắn sẽ! Hắn nhất định sẽ! Nhưng …

– Gia tìm thần thiếp còn có việc sao?

Ngay tại lúc hắn ý loạn tình mê, đau đớn từ tận trái tim khiến hắn đánh mất lý trí thì bên tai truyền đến lời nói khe khẽ của nàng.

Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, đi thẳng đến thư án, lấy ra một tờ giấy từ trong người đặt trước mặt Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, không hiểu Vũ Văn Mặc làm vậy là ý gì.

– Xem thử đây là cái gì. Triệu Sơ nói, có lẽ nàng hiểu được.

Vũ Văn Mặc mở tờ giấy trải lên mặt bàn, dùng sách vở đè hai mép để khỏi bay.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn sang. Đập vào mắt nàng lại là Anh văn! Hơn nữa còn là một loạt các ô vuông ngang dọc giao nhau, bên trong điền mấy kí tự tiếng Anh như kiểu từ khóa.

Đây không phải là trò chơi ô chữ mà người hiện đại thích sao? Chỉ có điều là thay bằng Anh văn mà thôi!

Vũ Văn Mặc lấy được cái này từ đâu?

– Đây là chữ Tây Vực. Tuy Triệu Sơ biết được một ít, nhưng lại có rất nhiều từ hắn không hiểu. Mấy ô vuông ngang dọc không biết là để làm gì. Triệu Sơ và Tạ Nguyên xem xét hai ba ngày vẫn không hiểu được.

Vũ Văn Mặc trầm giọng nói. Ánh mắt của hắn dừng trên những kí tự tiếng Anh, nhẹ cau mày.

Mộ Dung Thư gật gật đầu, cẩn thận nhìn mấy ô còn trống chưa điền trong bảng Anh văn. Với nàng mà nói, trò chơi điền từ cũng không khó, chính là, trong mơ hồ nàng phát hiện dường như thứ này có ẩn chứa một điều gì đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui