Tuy rằng đại phu nói không cần lo lắng cho tính mạng của Thích Doãn Dương , nhưng việc hắn bị trọng thương cùng suy yếu, vẫn khiến Đinh Mạt Mạt không dám xem thường.
Nàng không chỉ phái một gã sai vặt phụ trách chăm sóc, còn cẩn thận chọn một nha hoàn linh hoạt phụ trách sắc thuốc, trừ lần đó ra, chỉ cần nàng không có việc, sẽ tới đây thăm hắn.
Một ngày này, Đinh Mạt Mạt tuần tra hết Mã Trường, đến lúc quay lại gia trang chợt nghe nói Thích Doãn Dương đã uống thuốc ở hai khắc trước, hình như khí sắc cùng thể lực đã khôi phục lại khá tốt.
Tin tức này khiến cho tâm tình của nàng vui vẻ lên, thân thể của hắn phục hồi lại như cũ, tình hình này không tồi so với mong đợi.
Vốn dĩ hắn suy yếu đến mức dường như ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng có thể làm hao tổn hết hơi sức của hắn, đừng nói là đứng dậy, chỉ là bây giờ mới là ngày thứ năm, đã có khởi sắc rõ ràng, thật sự là quá tốt.
Đinh Mạt Mạt quyết định thăm dò quá khứ của hắn, vừa vào phòng, chỉ thấy Thích Doãn Dương đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, thoạt nhìn như đang vận công trị thương.
Nàng đứng lặng im bên cạnh cửa, lẳng lặng nhìn hắn, tuy rằng đến giờ hắn vẫn không hề đề cập đến lai lịch của mình, nhưng mà nàng vẫn cho rằng hắn là người tốt.
Một người phát ra khí chất thần vận ( say mê hấp dẫn) thì không lừa người được, cảm thấy trên người của hắn không có một chút hơi thở thô bạo hung tàn, vì vậy nàng tin tưởng hắn tuyệt đối không phải là một ác đồ làm xằng làm bậy.
Sở dĩ hắn không đề cập đến mọi thứ về mình, nhất định là có cái gì đó khó nói nên lời, nàng cũng không muốn truy hỏi đến cùng làm cho người khác khó chịu, dù sao chỉ cần nàng xác định được hành động cứu người của mình là đúng, vậy là đủ rồi.
Mắt thấy Thích Doãn Dương còn đang vận công trị thương, Đinh Mạt Mạt vốn định rời khỏi, nhưng ánh mắt của nàng dừng lại trên gương mặt tuấn tú của hắn không cách nào dời đi, thậm chí ngay cả hai chân của nàng cũng giống như rễ mọc ở cạnh cửa, nửa bước cũng không thể chuyển động.
Nhìn ánh mắt chuyên chú kia của hắn, cũng không biết tại sao, bỗng dưng nàng nhớ lại năm ngày trước hắn ngất ở trên người của nàng, tình cảnh thân thể hai người dán chặt vào nhau, cũng nhớ lại hơi thở thân mật của hắn phả vào da thịt trên cổ của nàng, làm dâng lên từng đợt cảm giác khác thường……..
Khuôn mặt của nàng nóng lên, sự lúng túng cùng xấu hổ cùng dâng lên trong lòng.
Trời ạ, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Ngày đó, hắn bị thương hôn mê, cũng không phải cố ý cợt nhã nàng, huống chi chuyện này trừ nàng ra, không có ai biết được, vì vậy tốt nhất nàng nên mau quên chuyện này đi, đừng luôn luôn để ở trong lòng.
Chỉ là……tâm tư rối loạn vì một nam tử, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp phải…
Ai nha, đây là thế nào? Tại sao tâm tư của nàng lại đi vòng qua búi tóc vậy?
Đinh Mạt Mạt cắn môi có chút ảo nảo, thật sự là không có cách khống chế suy nghĩ của bản thân. Nàng vội vã hít một hơi sâu, ép buộc mình không được suy nghĩ nhiều.
Sau khi nàng liếc Thích Doãn Dương một cái, định nhẹ nhàng rời khỏi, để tránh lại quấy rầy hắn, hại hắn phân tâm. Dù sao thì vận công trị thương sợ nhất là bị người ta quấy rầy, nếu sơ ý một chút sẽ Tẩu Hỏa Nhập Ma, vậy thì nguy rồi.
Trong lúc Đinh Mạt Mạt định xoay người rời khỏi, vừa vặn Thích Doãn Dương đã vận khí xong một vòng. Hắn vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy bóng dáng của nàng.
“Đinh cô nương.” Hắn mở miệng khẽ gọi.
Đinh Mạt Mạt kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy hắn đã ngừng vận công trị thương, không khỏi lo lắng hỏi: “Thích công tử, ta quấy rầy ngươi rồi sao?”
“Yên tâm, không có.”
“Vậy thì tốt. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Nàng hỏi, động thời rất quan tâm mà quan sát hắn mấy lần.
Mặc dù khí sắc của hắn thật sự đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hình như vẫn còn suy yếu, nhưng mà chuyện này cũng khó tránh khỏi, dù sao lúc trước hắn thật sự bị thương quá nặng.
Năm ngày ngắn ngủi mà có thể hiệu quả như vậy, đã là rất hiếm thấy rồi.
“So với lúc trước, thì bây giờ đã tốt hơn nhiều.” Thích Doãn Dương đáp.
Mặc dù vết thương trên người hắn vẫn còn nhiều chỗ chưa khỏi hắn, thể lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng ít ra hắn đã có thể bắt đầu vận khí để trị thương, tin tưởng về sau tiến triển có thể sẽ nhanh hơn.
“Đa tạ Đinh cô nương, mấy ngày làm phiền các người rồi.” Thích Doãn Dương nói cám ơn từ đáy lòng.
Đinh Mạt Mạt lắc lắc đầu cười: “ Làm gì có phiền toái? Thích công tử đừng suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không có chút phiền toái nào!”
Thích Doãn Dương nhìn nàng, chỉ thấy nụ cười xinh đẹp cùng lúm đồng tiền vừa ấm áp lại chân thật, nhìn không có miễn cưỡng một chút nào, khiến cho trong lòng của hắn không khỏi dâng lên một tia ấm áp cùng cảm động.
Tuy rằng nàng đã lắc đầu phủ nhận rồi, nhưng hắn biết rõ mình thật sự đã khiến nàng gặp không ít phiền toái.
Cho dù tạm thời nàng hao phí tâm lực ( tâm tư và sức lực) vì chăm sóc cho hắn, chỉ là là sự hiện hữu của hắn, lập tức sẽ tạo rắc rối tương đối lớn với nàng.
Tuy rằng năm ngày nay hắn đều ở trong phòng chữa thương, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể mơ hồ nghe không ít lời ra tiếng của người hầu ở bên ngoài đi qua nói về ngoại nhân( người ngoài).
Thật ra thì chuyện này cũng không khó hiểu, dù sao trừ người hầu của Đinh gia ra, cũng chỉ có hai mẹ con nàng, vào lúc này lại xuất hiện một nam tử “Không rõ lai lịch”, nếu không chọc người khác chỉ trích cũng khó.
Đối với lần này, trong tim của hắn cảm thấy rất hổ thẹn.
Sở dĩ hắn không đề cập đến thân phận và lai lịch của mình, không chỉ đơn thuần là không muốn nhiều lời, mà là lo lắng nếu thân phận của hắn bị truyền ra ngoài, một khi truyền vào tai của tên sát thủ che mặt kia, chẳng phải sẽ làm liên lụy đến những người vô tội này sao?
Vì không thể để cho chuyện đó xảy ra, hắn thà không nói câu nào.
Nhìn thấy hắn trầm mặt, Đinh Mạt Mạt chẳng những không hỏi tới, vào lúc này lại không đề cập tới hắn đã gây phiền phức, dường như sợ sau khi hắn biết sẽ tự trách.
Nàng quan tâm tới suy nghĩ của hắn như thế, phần tâm tư dịu dàng thiện lương kia khiến cho người ta cảm động, đồng thời cũng khiến hắn cảm thấy càng thêm áy náy ở trong lòng.
“Nhờ có Đinh cô nương, tại hạ vô cùng cảm kích.”
“Ai nha, Thích công tử đừng cảm tạ nữa, nhanh khỏe lên một chút mới quan trọng.Ngươi mới vừa vận công xong, không bằng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút đi! Tối nay ta lại mời đại phu tới giúp ngươi xem lại một chút!”
“Vậy làm phiền cô nương rồi.”
“Đừng khách khí, Thích công tử nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Sau khi nhìn theo Đinh Mạt Mạt rời khỏi, Thích Doãn Dương mới khẽ thở dài, quay về nằm lại trên giường.
Nghĩ tới mấy ngày nay nhận được sự chăm sóc hết lòng, lập tức hắn nhịn không được nghĩ mình thật may mắn gặp được nàng trong lúc suy yếu và nguy cấp nhất , nếu không chỉ sợ hắn đã mất mạng ngay từ lúc năm ngày trước rồi.
So với tấm lòng thiện lương của cô nương tốt này, hành động của nghĩa muội hắn thật sự khiến cho lòng của hắn nguội lạnh, hắn tin tưởng nếu nghĩa phụ ở dưới suối vàng biết được, nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng!
Thích Doãn Dương nhíu mày rậm lại, vẻ mặt nghiêm túc thở dài.
Hai mươi năm trước, lúc bốn tuổi hắn được nghĩa phụ nhận nuôi, ba năm sau nghĩa muội ra đời, vậy mà dù hai huynh muội bọn họ sống chung một mái nhà, nhưng bởi vì hắn chuyên tâm luyện công và đi theo nghĩa phụ học buôn bán, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, thật ra thì cũng không thường xuyên gặp mặt nghĩa muội.
Chỉ là bất kể như thế nào, bọn họ cũng sống chung với nhau hơn mười năm, hắn rất tin tưởng bản tính của nghĩa muội vốn thiện lương, nhất định là bị tên nam tử kia mê hoặc và kích động, mới có thể trong nhất thời mất đi lý trí, làm ra chuyện như vậy.
Bất kể đối phương có thật lòng yêu nghĩa muội hay không, người máu lạnh và hung tàn như vậy tuyệt đối không phải là đối tượng đáng giá để phó thác cả đời, hắn tuyệt đối sẽ không để nghĩa muội ở cùng một chỗ với tên kia.
Thích Doãn Dương nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng kiên định.
Chờ thương thế của hắn khỏi hẳn, lúc đó hắn phải trở về xử lý chuyện này thật tốt!
Vào một buổi xế chiều của ba ngày sau, trời chiều làm cho đám mây ở chân trời nhuộm đậm sắc thái rực rỡ.
Sau khi Đinh Mạt Mạt làm xong công việc thường lệ, cưỡi con ngựa “Truy Nguyệt” ưa thích trở về.
Nàng không trực tiếp trở về phủ đệ, mà đi tới chỗ bên cạnh. Nơi này có một mảnh đất trống lớn, lại dán sát vào đại trạch (khuôn viên) của Đinh gia.
Mấy chục năm trước, vì quý mến khách yêu thích võ thuật mà “Mã Trường của Đinh gia” do tổ phụ sáng lập ra lại đặc biệt ở bên cạnh mảnh đất trống này.
Vây quanh bốn phía đất trống chỉ có một hàng rào thấp, làm như vậy là để cho bất luận kẻ nào cũng có thể tự do qua lại, mọi người có thể tùy ý luyện công ở chỗ này, bắn tên, luyện võ, mà thuở nhỏ Đinh Mạt Mạt cũng học bắn cung và công phu ở chỗ này.
Bỗng nhiên ngày hôm nay nàng nổi lên lòng hăng hái, muốn tới nơi này để bắn tên. Cùng so sánh với con ngựa mà nàng thích nhất, thì nàng cũng tương đối thích bắn cung.
Nàng luôn nhớ năm đó khi nàng sáu tuổi cha dạy cho nàng làm sao để giương cung, tình cảnh lúc bắn cung, khi mà nàng bắn trúng vào điểm đầu của mục tiêu thì phần vui mừng chờ đợi cha tán thưởng ấy vĩnh viễn nàng cũng không thể quên quên được.
Ngày hôm nay tâm tình đang tốt, phải luyện thân thủ một chút chứ!
Đinh Mạt Mạt cởi “Truy Nguyệt” tiến tới mảnh đất trống này, chỉ thấy ở bên cạnh góc hàng rào, ở đằng kia đã có mấy nam tử ngồi vừa ăn lê, dưa và trái cây, vừa tán gẫu.
Nhìn kỹ lại, một người trong đám đó không phải là Tưởng Kiệt Vũ sao? Về phần mấy người nam tử bên cạnh hắn, thường chính là mấy tên hỗn đản hay đi cùng với Tưởng Kiệt Vũ.
Đinh Mạt Mạt khẽ cau mày lại, nhưng giãn ra rất nhanh. Mặc dù không phải nàng rất thích khi nhìn thấy cái tên Trương Kiệt Vũ kia, nhưng cũng không muốn mất hăng hái vì hắn.
Nàng xoay người xuống ngựa, đi tới một bên bắt đầu chuẩn bị luyện tập bắt tên.
Vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, đáy mắt của Tưởng Kiệt Vũ thoáng qua một tia ánh sáng ác ý, mấy nam nhân nháy mắt với nhau mấy cái, cố ý đề cao giọng, rõ ràng là cố ý muốn nói cho nàng nghe.
“Ta thấy, nữ nhân đó muốn nam nhân muốn tới phát điên rồi, rất sợ không ai thèm lấy mình, cho nên vừa nhìn thấy nam nhân bị thương hôn mê, lập tức vội vàng dẫn người ta về nhà, định ỷ vào mình là ân nhân cứu mạng ép buộc đối phương cưới nàng đấy!”
Tuy lời nói của Tưởng Kiệt Vũ không có trực tiếp nói rõ ra, nhưng cho dù là ai cũng biết “Nữ nhân đó” trong miệng của hắn là chỉ người nào.
Một tràng tiếng nói châm biếm truyền đến, khiến Đinh Mạt Mạt thiếu chút nữa đã nhịn không trợn mắt xem thường.
Mặc dù có một chút không vui dâng lên trong lòng nàng, nhưng nàng đè nén xuống rất nhanh, không muốn để ý tới những người nhàm chán này, quyết định biến lời nói của họ thành gió thoảng bên tai.
“Nghe nói đối phương có thân phận không rõ ràng, làm như vậy cũng có chút mạo hiểm chứ?” Một người nam nhân khác tên là Chu Đại Vĩ lớn tiếng nói.
“Có nam nhân là tốt rồi, còn quan tâm lại lịch sao? Nếu có nhiều băn khoăn như vậy, không phải sẽ mất cơ hội từ trên trời rơi xuống này sao?” Tưởng Kiệt Vũ cười mỉa đầy ác ý.
“Không phải chứ? Nàng phải dùng tới loại thủ đoạn này mới có thể tìm được vị hôn phu sao?”
“Tin ta, sử dụng loại thủ đoạn này cũng không nhất định sẽ thành công! Nói không chừng một khi người ta chữa khỏi thương thế, lập tức vội vã trốn mất, chạy trốn khỏi ma chưởng của nàng!”
Lời nói của Tưởng Kiệt Vũ lại lần nữa đưa bọn họ tới một đợt châm biếm, đồng thời cũng khiến sự bực mình trong lòng của Đinh Mạt Mạt thoáng chốc lại dâng lên.
Mấy nam nhân này cũng quá đáng ghét rồi, nàng không lên tiếng, là hy vọng bọn họ có thể tự thấy mất mặt mà câm miệng lại, không ngờ lại càng nói càng quá đáng!
Tưởng Kiệt Vũ liếc nàng một cái, thấy sắc mặt của nàng không vui, lại càng thêm đắc ý ở trong lòng.
Chu Vĩ Đại ở bên cạnh còn nói: “Nhưng nếu người nọ thật sự bỏ chạy, chẳng phải nàng sẽ tiền mất tật mang sao? Dù sao mấy ngày cũng xài không ít tiền để xem bệnh cho người kia chứ?”
“Vậy cũng không còn biện pháp, ai bảo nàng đáng sợ như vậy, một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các cũng không có, nếu không làm sao có thể đã mười tám tuổi rồi, còn chưa có nửa nam nhân dám theo đuổi chứ?”
Sau khi Tưởng Kiệt Vũ ác ý giễu cợt xong, đang định cắn một quả lê trong tay, không ngờ một mũi tên nhọn chợt bay tới, không nghiêng không lệch bắn trúng vào hạt của quả lê!
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào mũi tên trên quả lê, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu như mũi tên này hơi lệch qua vài tấc nữa, vậy sẽ bắn trúng vào đầu của hắn!
Tưởng Vũ Kiệt quay đầu lại nhìn vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy trong tay của Đinh Mạt Mạt đang cầm đoản cung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi ngươi ngươi….Ngươi ngươi ngươi….”
Hắn chỉ tay về phía Đinh Mạt Mạt, tức giận muốn mở miệng mắng chửi, nhưng vì kinh sợ quá độ, hồn vẫn chưa trở lại hoàn toàn, lắp bắp thật lâu, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Đinh Mạt Mạt hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn bộ dáng uất ức kia của hắn, đôi mắt đẹp xẹt qua một chút khinh bỉ.
“Vừa rồi nói xấu rất lưu lót, bây giờ như thế nào? Đầu lưỡi bị cắn rớt rồi sao?”
“Ngươi—”