Chương 17
Trans: Hoa Quả
Beta: Hồ Điệp
Trong lúc hoảng loạn, cô lại theo bản năng mà ôm lấy…… eo của anh.
A, đau quá!
Trình Ngộ Phong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không có bất kì vật cản nào, toàn bộ gương mặt Trần Niên cứ thế đụng tới, có lẽ thường xuyên rèn luyện cơ thể nên tấm lưng của anh vừa cứng rắn vừa vững vàng, cô gần như cảm thấy mũi của mình bị đụng lệch rồi. Cơn đau nơi chóp mũi nhanh chóng vơi đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, dễ dàng ngửi thấy mùi hương nam tính của anh đang tranh nhau chui vào khoang mũi, cô có thể cảm thấy nhiệt độ hai bên má tăng lên nóng rực...
Thì ra nhiệt độ trên người đàn ông nóng đến vậy ư?
Từ nhỏ đến lớn thì bố mất sớm, cô cũng không thân cận với cậu, gần như Trần Niên chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới. Trong lòng cô cảm thấy lạ lẫm nhưng nhiều hơn là sự hoảng loạn.
“Không sao chứ?”
Giọng đàn ông vô cùng ấm áp dịu dàng, giống như sợ cô bị hù dọa.
“......không ạ.”
Trần Niên nhận ra tay cô vẫn ôm quanh eo của anh, hơn nữa còn ôm thật chặt, cơ thể cô như bị đốt cháy, ngay tức khắc buông tay, lùi về phía sau.
Khóe mắt nhanh chóng liếc qua quầy lễ tân cách đó không xa, nhân viên nữ đã nhìn thấy tất cả vội dời mắt với lấy con chuột, cúi đầu giả vờ bận rộn.
Lần này.... cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.
Sau tiếng “Ting”, cửa thang máy mở ra.
Hai người trước sau bước vào thang máy.
Trong lòng Trần Niên vẫn còn phiền muộn, cơ trưởng là người tao nhã lịch sự tới cỡ nào, vẫn luôn tận tâm tận lực giúp đỡ cô, ở trong mắt người khác lại trở thành kiểu người dẫn trẻ em vị thành niên đến khách sạn…. Cô an ủi bản thân, thanh giả tự thanh, cây ngay không sợ chết đứng, không cần tự mình dọa mình.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, Trần Niên lập tức nhìn thấy hai hình ảnh mơ hồ phản chiếu trên tấm kính, kết hợp với ánh đèn màu vàng, hai bóng dáng nghiêng nghiêng giao hòa cùng nhau.
Thế này....
Trình Ngộ Phong không nhận ra sự thay đổi trong lòng cô gái nhỏ, tiễn cô đến trước cửa phòng, nhìn thấy cô dùng thẻ mở cửa đi vào, anh dự định quay về.
Anh vừa xoay người, cửa lại mở ra, Trần Niên thò đầu ra: “Cơ trưởng, tạm biệt, trên đường lái xe cẩn thận.”
Trình Ngộ Phong gật đầu: “Lát nữa nghỉ ngơi sớm chút, nhớ khóa cửa bên trong.”
Anh bấm thang máy đi xuống, lúc đi qua đại sảnh tầng một, vừa đúng lúc nữ nhân viên ở quầy lễ tân lúc nãy giao ban với đồng nghiệp chuẩn bị đi ăn cơm, không biết hai người đó thì thầm điều gì, thấy anh xuất hiện, nụ cười trên khuôn mặt trang điểm đậm của người đẹp lễ tân trở nên cứng đờ.
Vì sao... tình tiết hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng vậy? Người đàn ông này bước ra quá nhanh rồi, từ lúc vào đến giờ còn chưa đến 10 phút.
Trình Ngộ Phong không chớp mắt bước ra khỏi khách sạn, đi thẳng đến khu vực đỗ xe dưới tầng hầm, không lâu sau, anh lái chiếc Audi màu đen hòa vào dòng xe của thành phố.
Bây giờ là thời điểm thành phố lên đèn, cảm giác nắng nóng đã dịu bớt, những con người ban ngày vùi mình vào công việc trong những tòa cao ốc thì bây giờ lại hối hả trên con đường tắc nghẽn để về nhà, dùng bữa tối hoặc là đi hẹn hò, chợ đêm người tới người lui đông đúc náo nhiệt, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười rộn ràng, thấm đẫm hương vị cuộc sống nhân gian.
Từ lâu Trình Ngộ Phong đã không còn chú ý đến phong cảnh trên đường. Trước kia, mỗi lần từ công ty trở về, mục đích của anh đều là đi thẳng về nhà, làm gì có tâm trạng an nhàn thoải mái như bây giờ? Anh hạ cửa kính xe, không khí nóng và tiếng ồn nhanh chóng ùa tới, còn mang theo mùi bụi đất hơi khó ngửi, chốc chốc lại xuất hiện một cơn gió nhè nhẹ quyện cùng mùi hương cây cỏ thoang thoảng.
Con đường phía trước thẳng tắp, đủ các loại xe bởi vì giờ cao điểm mà phải xếp hàng dài ứ đọng không thể di chuyển, đèn đường hai bên cao ngất, từ xa nhìn lại giống như những ngọn đèn hoa đăng dẫn thẳng về phía chân trời.
Trình Ngộ Phong nhớ tới Trần Niên.
Anh nhớ tới khuôn mặt luôn mang theo nụ cười tràn trề sức sống của cô, nhớ tới đôi mắt giấu không nổi sự thất vọng lúc cô nói đến việc mẹ không ở thành phố A… Dường như bên tai lại xuất hiện giọng nói của cô, mỗi lần cô gọi một tiếng “cơ trưởng” thì chất giọng đều ngọt ngào và mềm mại.
Anh cảm thấy đâu đó nơi trái tim mình hình như mềm đi, cuối cùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng than thở một tiếng “Trần Niên…”
Có lẽ ... quyết định đó là đúng phải không?
Về đến nhà cũ Trình gia đã hơn 7 giờ, đèn ở phòng khách đã mở, TV đang chiếu thời sự nhưng lại không thấy bóng dáng của ông cụ, Trình Ngộ Phong cúi người, thay dôi dép đi trong nhà rồi đi tới phòng bếp.
Ông nội Trình đang nấu ăn, không buồn quay đầu hỏi: “Trở về rồi à?”
Ông lại hỏi: “Mọi việc đã xử lí ổn thỏa rồi đúng không?”
Trình Ngộ Phong “Vâng” một tiếng.
Ông gật đầu, dùng đũa đảo qua rau trên chảo, “Sắp xong rồi, chuẩn bị dọn cơm.”
Trình Ngộ Phong giúp đỡ bưng thức ăn ra, lại giúp ông cụ lấy cơm và canh, anh đã ăn bên ngoài, bây giờ không muốn ăn thêm, chỉ muốn ở bên cạnh nói chuyện với ông.
2 phút sau, ông nội Trình cởi tạp dề, trên tay cầm thêm đĩa rau muống vừa mới xào bước ra khỏi nhà bếp, ngồi đối diện Trình Ngộ Phong, ông nghĩ một lúc, sau đó đứng lên, đi đến tủ lấy ra chai rượu.
Sáng mai Trình Ngộ Phong không có lịch bay, có thể uống với ông vài ly.
Một ly rượu trôi xuống bụng, gương mặt ông nội Trình đã đỏ bừng. Tửu lượng của ông vẫn rất tốt, chỉ là dễ bị đỏ mặt, mấy năm gần đây cơ thể không còn khỏe như xưa, cộng thêm Trình Ngộ Phong trông coi rất nghiêm khắc nên thỉnh thoảng ông mới uống một vài ly.
Trong căn phòng lớn chỉ có hai ông cháu đối mặt với nhau, bốn bề đều rất yên tĩnh, Trình Ngộ Phong lại nhớ tới hình ảnh cô độc bận rộn trong phòng bếp của ông, vẻ mặt hơi suy nghĩ.
“Ông nội, hay là cháu tìm cho ông một người giúp việc nhé.”
Không chỉ để giúp ông việc nhà mà còn có thể nói chuyện cùng ông.
“Không cần đâu.” Ông nội Trình xua xua tay, trong miệng còn vương lại vị đắng của rượu, “Ta thực sự đã già rồi, trái tim già nua này không thể chịu thêm sự giày vò nào nữa.”
Ông nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi: “ Sáng ngày mai lễ trao giải của cô nhóc kia mấy giờ thì bắt đầu?”
“9 giờ ạ.”
Ông nội Trình bỏ chén rượu trên tay xuống, nhìn ra bầu trời đêm mờ mịt ngoài của sổ, một cơn gió thổi tới làm bóng cây lắc lư, dường như ông đang nhìn về nơi nào đó xa xăm, lẩm bẩm với chính mình: “Ta nên thay người đó đến nhìn một chút…”
Đáy mắt Trình Ngộ Phong sâu lắng, anh không nói chuyện, trong căn phòng lớn chỉ còn vang lên giọng nói của người dẫn chương trình —
“Dưới sự giúp đỡ của Tổ chức từ thiện và cứu trợ trẻ em Mộ Chiêu, Đông Đông (tên giả) bị bắt cóc 24 năm trước đã quay về với vòng tay của bố mẹ ruột, hình ảnh cả gia đình đoàn tụ trong niềm hạnh phúc vỡ òa,… Tổ chức từ thiện và cứu trợ trẻ em Mộ Chiêu được thành lập bởi Diệp Minh Viễn, chủ tịch tập đoàn Chiêu Viễn từ năm 2000. Nhiều năm qua, tổ chức đã nỗ lực đóng góp trong hoạt động tìm kiếm trẻ em bị buôn bán, sắp xếp thông tin và các hạng mục giúp đỡ sau khi cứu trợ, bao gồm hỗ trợ cuộc sống (Xây dựng nhà mồ côi), tài trợ về giáo dục, hỗ trợ tâm lý.”
“Từ khi thành lập tới nay đã thành công tìm về 203 trẻ em thất lạc và bị bắt cóc, giúp đỡ hàng trăm gia đình được đoàn viên…”
Ông nội Trình thở dài: “Không rõ tình hình bên Minh Viễn thế nào rồi?”
Theo Trình Ngộ Phong biết, tình hình vẫn chưa rõ ràng. Mặc dù Diệp Minh Viễn cùng vợ ông trở về thành phố A nhưng kế hoạch tìm kiếm con gái ở thành phố S vẫn chưa dừng lại, ông ấy vẫn luôn theo sát mọi lúc, đáng tiếc mặc dù đã thu được hàng trăm mẫu DNA nhưng không có mẫu nào trùng khớp.
Thậm chí, có những gia đình đem cả con gái ruột của họ đến tận nơi, còn nói rõ ràng rằng đây là đứa bé năm đó họ nhặt được ở bên đường, dọa cho đứa bé khóc lên vì không biết phải làm sao…
Trên đời này đúng là chuyện kì quái gì cũng có.
Ông nội Trình lắc đầu, thở dài: “Như vậy khác gì mò kim đáy bể, bao giờ mới tìm thấy đây?”
Trình Ngộ Phong giúp ông múc hai muôi canh trứng, vừa đặt muôi xuống thì điện thoại đặt trên bàn rung lên, là Trần Niên nhắn tin đến.
“Cơ trưởng, anh về đến nhà chưa?”
Trần Niên tắm xong, đã thay váy ngủ và nằm trên giường, tóc vừa mới gội được sấy sắp khô, mềm mại nhẹ nhàng rủ trên vai cô. Cô hít một hơi thật sâu, cẩn thận phân biệt đâu là mùi hương của sữa tắm, đâu là mùi hương dầu gội, đợi lúc cô phân biệt rõ ràng, điện thoại vừa hay báo tin nhắn Trình Ngộ Phong trả lời.
cyf: “Ừ, đang ăn cơm cùng ông.”
“Có phải ông nội Trình luôn luôn đợi anh về ăn cơm đúng không?”
Thật đúng là không giấu được điều gì khỏi cô bé tinh ý này, Trình Ngộ Phong liếc mắt nhìn vẻ mặt dò hỏi của ông nội, khẽ gật đầu rồi trả lời: “Không sao, bình thường trong nhà cũng dùng bữa vào giờ này.”
Có vẻ dùng bữa hơi muộn.
Trần Niên đang gõ chữ, bên kia lại gửi tới một tin khác.
cyf: “Đã khóa cửa rồi chứ?”
“Đã khóa rồi ạ.” Trước khi lên giường nằm, cô đã đặc biệt kiểm tra lại một lần.
cyf: “Nhớ kéo cả màn cửa sổ đấy.”
Chuyện này cô quên rồi.
Trần Niên bước xuống giường, đôi trần trần bước nhẹ trên thảm, tiến về hướng cửa sổ sát đất, phía dưới tòa nhà là một con đường với xe cộ tấp nập, vô cùng ồn ào nhộn nhịp, phóng tầm mắt ra xa là một vịnh nhỏ nhìn không thấy điểm cuối, có ánh sáng ẩn hiện của những con tàu nhấp nhô trên mặt nước, giống như mấy con đom đóm luôn xuất hiện mỗi buổi tối trong sân nhà cô.
Bầu trời đêm ở thành phố A bao trùm bởi màu đen giống như bị mực thấm đầy, không nhìn thấy bất kì ngôi sao nào, ngay cả bóng trăng cũng mờ nhạt.
Nơi thành phố xa lạ, cô đơn lẻ bóng.
Trước khung cảnh này, Trần Niên nhớ mẹ da diết, đôi mắt nhanh chóng ướt đẫm, cô ngẩng đầu lên, ép nước mắt trở về.
Trần Niên, đừng có vô dụng như thế.
Chờ mình trưởng thành, trở nên vô cùng vô cùng giỏi giang sẽ có thể cùng mẹ và bà ngoại ở cạnh nhau.
Trần Niên kéo sát màn cửa sổ rồi trở lại giường, nhìn thấy tin nhắn của Trình Ngộ Phong thì lập tức nín khóc mỉm cười, anh chụp ảnh bát canh trứng, nói rằng ông cụ nấu canh quên bỏ muối, bản thân ông không muốn ăn, lại dùng thân phận bề trên ra chỉ thị ép anh giải quyết hết.
Ông cụ Trình thật đáng yêu, tính tình trẻ con hơi giống lão ngoan đồng.
Trần Niên vui vẻ cười hì hì, giúp anh nghĩ đối sách: “Hay là cho thêm chút xì dầu?”
cyf: “Tôi ăn xong rồi.”
Xem ra cô chậm một bước rồi.
cyf: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai không nên đến muộn.”
Trần Niên cũng cảm thấy mệt mỏi, chiếc giường mềm mại, chăn bông ấm áp như tấm lưới bao bọc lấy cô, mí mắt cô mở không nổi nữa, cô cầm điện thoại gửi tin đi: “Chúc cơ trưởng ngủ ngon.”
Chịu đựng đến lúc Trình Ngộ Phong gửi đến hai chữ “ngủ ngon”, cô mới thả lỏng cơ thể tiến vào mộng đẹp.
Theo thói quen của đồng hồ sinh học, 6 giờ sáng hôm sau Trần Niên đã tỉnh rồi. Cô mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh đầy bối rối, không phân biệt được bản thân lúc này đang ở đâu, cô ôm gối nghĩ một chút mới khôi phục lại sự tỉnh táo.
Thời gian vẫn còn sớm, cô vệ sinh cá nhân và thu dọn đồ đạc của mình rồi chậm rãi dùng bữa sáng miễn phí của khách sạn, sau đó mới sải bước đến trường cấp ba dưới ánh nắng mặt trời.
Quãng đường không quá xa, Trần Niên đi bộ khoảng 15 phút đã tới nơi. Cô dựa vào bảng hướng dẫn tìm được đại sảnh báo danh, trước tiên đi đăng ký, sau đó tìm một vị trí yên tĩnh trong góc ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều tới đông đủ, có các học sinh đạt giải, có người đi cùng giáo viên, thậm chí là phụ huynh nhưng nhiều nhất là các bạn học sinh mặc đồng phục cấp ba.
Người dẫn chương trình bắt đầu thử micro, các vị khách quý và lãnh đạo được sắp xếp ở những hàng ghế đầu cũng đã có mặt, bên trái và bên phải hội trường đều có nhân viên đài truyền hình, các nhiếp ảnh cũng hướng máy ảnh về phía sân khấu…
Nhìn cả hội trường đều có vẻ gấp gáp nghiêm túc như vậy, bỗng nhiên Trần Niên hơi căng thẳng.
Lúc này, người dẫn chương trình bước vào giữa sân khấu, chỉ một vài câu đã làm bầu không khí ở hội trường nóng lên, cô ấy công bố chương trình hội nghị của buổi trao giải, sau đó mời người đại diện ban tổ chức tiến lên phát biểu.
Có ba vị đại biểu lần lượt lên phát biểu, đợi các bài phát biểu kết thúc, 40 phút đã lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cũng đến phần công bố giải thưởng.
…….
“Xin chúc mừng người đạt giải nhất Trương Vĩnh Hằng trường Nhất Trung thành phố A, trường trung học XXX, Trần Niên trường Trung học Đào Nguyên thành phố S…..”
Trần Niên nghe thấy tên mình, đứng dậy bước lên sân khấu.
Cuộc thi Hóa học lần này có 3 bạn cùng đạt giải nhất, hai bạn kia là nam, người dẫn chương trình thấy Trần Niên là cô gái duy nhất nên nở nụ cười và giơ lên cho cô một ngón cái: “Rất giỏi!”
“Cảm ơn ạ.”
Hai bạn nam sinh đeo kính cũng nhìn về phía Trần Niên, ánh mắt không cần nói cũng biết là đang tìm tòi nghiên cứu, có lẽ họ cũng cảm thấy hiếm lạ, thế mà lại có nữ sinh đạt giải nhất cùng bọn họ, hoặc có lẽ đang âm thầm đoán xem cô có đang đeo kính áp tròng không.
Nhưng đôi mắt ấy rất đẹp, trong suốt lại đen nhánh, dường như vừa nhìn là có thể nhìn đến đáy mắt, không giống như đang đeo kính áp tròng.
Đại biểu bước lên sân khấu tiến hành trao giải thưởng và chứng nhận cho ba người, sau đó mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
Tất cả máy ảnh ở hội trường đều muốn chụp được cảnh tượng này.
Trần Niên để giải thưởng lên phía trước, hướng về phía ống kính mỉm cười.
Đèn flash không ngừng nháy sáng, cô nhịn không được phải chớp mắt, ánh mắt nhìn xuống phía bên trái khán đài, ngạc nhiên mở to đôi mắt, nhìn thẳng về hướng vừa rồi —
Cô nhìn thấy ông nội Trình và người ngồi bên cạnh ông… là Trình Ngộ Phong.
Tim Trần Niên lập tức đập mạnh giống như chú nai con đang hoảng loạn.