Chinh phục bầu trời, chinh phục em

 
Chương 80:
Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão 
 
Chờ Trình Ngộ Phong trở về sẽ tổ chức hôn lễ hiển nhiên chỉ là lời nói đùa của Trần Niên, ông cụ Trình và Diệp Minh Viễn dựa vào ngày sinh tháng đẻ của hai người xem hoàng lịch thì thấy ngày giờ thích hợp cưới xin đều tập trung vào 6 tháng cuối năm, vả lại nhà mới vẫn chưa mua, nếu trang trí sửa soạn cho tươm tất cũng phải tốn gần cả năm nữa. 
 
Nói tới nhà mới, Diệp Minh Viễn đã hỏi ý kiến của mấy người bạn làm trong ngành bất động sản, dựa theo đề nghị của họ rồi chắt lọc lựa chọn lại, chọn được ba căn nhà vừa ý nhất, về phần rốt cuộc mua căn nào tất nhiên sẽ do đôi tân nhân định đoạt. 
 
Cái hôm Trình Ngộ Phong trở lại thành phố A, bữa tối là ăn cùng ông nội ở nhà bố mẹ vợ, sau bữa ăn thì tổ chức cuộc họp gia đình, bàn bạc mấy vấn đề quan trọng của hôn lễ mà chủ đề được quan tâm nhất chính là nhà mới. 
 
Trình Ngộ Phong và Trần Niên nhìn hết một lượt mấy căn nhà được chọn. 
 
Trần Niên chẳng chọn được căn nào, đối với cô mà nói, chỉ cần có Trình Ngộ Phong thì ở đâu cũng không thành vấn đề, thế là cô giao toàn quyền quyết định cho anh. 
 
Trình Ngộ Phong chọn căn penthouse mang phong cách hiện đại rộng khoảng 200 mét vuông nằm gần Sở nghiên cứu mà Trần Niên đang công tác, sau khi làm xong thủ tục sẽ có thể bắt tay vào trùng tu ngay lập tức. 
 
Ông cụ Trình thầm khen ngợi về quyết định này của Trình Ngộ Phong, nhóc con khá lắm, thật không hổ do một tay mình dạy dỗ bảo ban. 
 
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu xem lại căn hộ một chút, nghĩ Trình Ngộ Phong coi trọng nơi này là vì quan tâm đến con gái của hai người nên cảm thấy rất yên lòng. 
 
Trần Niên cũng nhận ra điều đó bèn nắm lấy tay Trình Ngộ Phong dưới bàn, anh vuốt ve mu bàn tay cô hai cái như đáp lại cô. 
 
Sau khi đã chọn được nhà mới lại bàn tiếp đến vấn đề quy trình hôn lễ. 
 
Trần Niên kinh ngạc phát hiện Trình Ngộ Phong hầu như đối đáp trôi chảy hết tất cả mọi câu hỏi mà bố mẹ cô đưa ra, có thể thấy được anh đã dành thời gian tìm hiểu trước đó. Nghĩ tới anh đi công tác ở nước ngoài ngay cả thời giờ nghỉ ngơi cũng không đủ mà còn phải tranh thủ tra tư liệu khiến trái tim Trần Niên mềm nhũn cả ra. 
 
Cuộc họp gia đình kết thúc cũng đã hơn 10h đêm. 
 
Trước khi tan họp, Dung Chiêu đã nhắc nhở một câu: “Ngộ Phong, Niên Niên, hai đứa dành ra một khoảng thời gian đi chụp ảnh cưới trước nhé.”
 
Áo cưới đã chuẩn bị xong, chủ đề ảnh cưới và thợ chụp ảnh cũng đã chọn xong, mọi chuyện trước mắt đã sẵn sàng, giờ chỉ còn chờ “gió đông” nữa thôi. 
 
Cặp vợ chồng son Trình Ngộ Phong và Trần Niên đúng là quá nhẹ nhàng sung sướng. 
 
“Mẹ,” Trần Niên không kiềm được, giơ tay ôm lấy bà, “Thời gian gần đây, ông nội, bố và mẹ đã vất vả nhiều rồi.”
 
“Bé ngốc.” Dung Chiêu cười nói, “Có thể làm những việc này cho các con, chúng ta vui vẻ không biết bao nhiêu đâu.”
 
“Con cảm thấy mình thật là hạnh phúc.”
 
Dung Chiêu “Ừm” một tiếng: “Bố mẹ cũng thế.”
 
Gió đêm lành lạnh, Trần Niên lưu luyến không rời mà trò chuyện cùng mẹ, hồi lâu sau mới chịu ra về với Trình Ngộ Phong, cô ngồi bên ghế lái phụ, đưa mắt ngắm nhìn đường phố phồn hoa ngoài cửa sổ xe đến mức xuất thần. 
 
Từ 18 tuổi cho đến 24 tuổi - khoảng thời gian 6 năm không ngắn cũng chẳng dài, trải qua bao nhiêu biến hoá trời long đất lở mới có được một Diệp Trần Niên của hôm nay. 
 
Trần Niên, tớ đã rất cố gắng mang theo cả hai chúng ta đi thẳng về phía trước, mẹ ơi, nếu mẹ ở trên trời có thấy thì nhất định cũng sẽ vui thay cho Niên Niên có phải không?
 
***
 
Trình Ngộ Phong trở về từ chuyến công tác nước ngoài được nghỉ 2 ngày, vừa hay có thể chụp ảnh cưới, Trần Niên cùng đặc biệt xin nghỉ 2 ngày ở Sở nghiên cứu. 
 
Tối hôm ấy, hai người đã hoàn toàn trải nghiệm được cái gì gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”. 
 
Trần Niên đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị giật mình bởi một loạt tiếng chuông báo thức, mở mắt ra đã thấy Trình Ngộ Phong đang xoay người nhặt áo ngủ trên sàn nhà lên, bóng lưng rắn chắc nhìn không sót thứ gì, trên đó còn lưu lại mấy vết cào từ tay cô tối qua. 
 
Xem ra nên cắt móng tay rồi, khụ khụ khụ. 
 
Dường như Trình Ngộ Phong biết cô đã tỉnh, anh không quay đầu lại mà hỏi luôn: “Bữa sáng muốn ăn gì nào?”
 
Trần Niên nghiêng nửa người, híp mắt bảo: “Anh.”
 
Động tác cài nút áo của anh lập tức dừng lại, giọng nói trầm xuống mấy phần: “Em chắc chắn?”
 
Trần Niên dám nghĩ không dám làm lập tức xìu xuống, cô mới không ngốc tới nỗi đi đo thể lực cùng một cơ trưởng đâu, với cả tối qua cũng đã…. đủ rồi, nếu làm thêm lần nữa chắc hôm nay cô khỏi xuống giường được luôn. 
 
“Em…. hì hì, em chỉ đùa chút ấy mà.”
 
Cô vội quay về chủ đề cũ: “Em muốn ăn cháo thịt nạc cà chua.”
 
Trình Ngộ Phong xoay người tặng cho cô một cái nhìn đầy ý tứ sâu xa rồi mới bước ra ngoài. 
 
Nghĩ tới lộ trình hôm nay khá bận rộn nên Trình Ngộ Phong đã nấu thêm mấy món điểm tâm, may là vóc dáng Trần Niên thon gọn, lỡ ăn hơi nhiều cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc chụp ảnh, cùng lắm thì chỉnh sửa phần hậu kỳ thôi. 
 
Sau khi ăn sáng xong, nghỉ ngơi khoảng 10 phút, Trần Niên nhận được cuộc gọi của Lộ Chiêu Đệ, Lộ Chiêu Đệ bảo mình đã bắt đầu đi, Trần Niên xem đồng hồ: “Chúng ta cũng đi thôi.”
 
Dựa theo kế hoạch, hôm nay sẽ chụp theo hai phong cách khác nhau, buổi sáng là cảnh trên rừng, buổi chiều ở bờ biển. 
 
Trần Niên và Trình Ngộ Phong bước vào phòng khách sạn ở công viên rừng, vừa vào cửa đã thấy Lộ Chiêu Đệ mặc một thân trang phục công sở màu vàng nhạt trông rất tinh anh, phía sau cô ấy là một cô gái trẻ tay cầm thùng trang điểm màu bạc. 
 
Lộ Chiêu Đệ lên tiếng: “Hai người tới rồi à.”
 
“Vâng.” Trần Niên đáp, “Trên đường bị kẹt xe hết một lúc.”
 
“Em biết, em cũng vừa mới tới.”
 
Nghe nói chị họ của Trần Niên và người bạn là thợ chụp hình vẫn còn bị kẹt trên đường kia kìa. 
 
Hai chị em vừa nói mấy câu thì thợ trang điểm đã bước tới. Làn da Trần Niên vốn đã đẹp, lại thêm chụp ngoại cảnh nên ban đầu không định trang điểm nhưng vì chất lượng ảnh chụp, rốt cuộc vẫn trang điểm nhẹ. 
 
Trước khi trang điểm, Trần Niên đã mặc áo cưới, kiểu áo cúp ngực làm nổi bật phần xương quai xanh tinh xảo và làn da trắng như tuyết, cần cổ nhỏ xinh đeo một sợi dây chuyền bạc mỏng manh, mặt dây chuyền bằng viên hồng ngọc hình trái tim tôn lên đôi môi đỏ tươi sắc thắm. 
 
Chủ yếu là nét hạnh phúc toát ra từ sâu trong Trần Niên và đôi mắt đen nhánh đong đầy mật ngọt tình yêu khiến cả người cô như tỏa sáng lung linh. 
 
Đây có lẽ chính là bộ dáng khi được gả cho hoàng tử của đời mình đấy phải không?
 
Thợ trang điểm đứng một bên mỉm cười, Lộ Chiêu Đệ thì cứ nhìn không chớp mắt. 
 
Ngay cả Trình Ngộ Phong vừa thay quần áo bước ra cũng ngẩn ngơ trong tích tắc, lúc nhìn thấy anh từ trong gương, Trần Niên quay đầu nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, đáy mắt kia như nhuộm đầy ánh sáng long lanh.
 
Ông Trình nhà cô…. đẹp trai quá thể đáng có đúng không?
 
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau. 
 
Lộ Chiêu Đệ và thợ trang điểm lặng lẽ đóng cửa ra ngoài. 
 
Mấy phút sau, Lộ Chiêu Đệ mới gõ cửa: “Thợ chụp ảnh đến rồi.” Cô dừng một lát lại nói, “Thợ trang điểm bảo em hỏi xem là có cần…. tô son môi lại hay không?”
 
Lúc đầu Trần Niên vẫn chưa kịp hiểu, sau khi hiểu ra ý tứ sâu xa trong lời của Lộ Chiêu Đệ thì hai lỗ tai nóng bừng lên, mấy cái người suy nghĩ đen tối này, bọn họ chỉ ở trong phòng nói mấy câu thôi, vốn đâu có….
 
Ấy!
 
Hơi thở của ai kia tới gần, tiếp theo là một nụ hôn rơi xuống, Trần Niên vội tránh đi theo bản năng. Cũng may anh vẫn còn có chừng có mực, chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi thôi. 
 
“Bà Trình, em đẹp lắm.”
 
Trần Niên cảm giác như mình…. đang bồng bềnh trên mây vậy.
 
Sau khi thợ chụp ảnh đã sẵn sàng thì quá trình quay chụp bắt đầu. 
 
Cảnh thứ nhất là cô dâu chú rể cùng nằm trên đồng cỏ, động tác và nét mặt của hai người rất tự nhiên, không cần tạo dáng gì nhiều, thợ chụp ảnh cứ bấm thoải mái là ra hình đẹp lung linh. 
 
Cảnh thứ hai là Trần Niên vén khăn voan lên, đứng dưới tàng cây màu xanh biếc, cô mỉm cười giơ tay hứng lấy vài vệt nắng chiếu xuyên qua lá cây, một tay nâng ánh nắng sáng ngời, một tay vịn vào Trình Ngộ Phong. 
 
Cả hai nhìn nhau cười. 
 
Sau đó, Trình Ngộ Phong cúi đầu hôn lên môi cô qua tấm khăn voan. 
 
Trai xinh gái đẹp, nhìn sướng mắt cực kỳ. 
 
Thợ chụp ảnh bấm máy không ngừng nghỉ, điện thoại của Lộ Chiêu Đệ cũng chộp thêm cả trăm tấm ảnh mới, cô gửi vào group chat cho mấy vị cố vấn tham mưu xem trước. 
 
Bên trong group chat sôi trào, tin nhắn hiện lên liên tục nhưng Lộ Chiêu Đệ không rảnh quan tâm, Trần Niên sắp phải đổi bộ áo cưới thứ hai rồi, cô phải tới đó giúp đỡ mới được. 
 
Buổi chụp ban sáng kết thúc thuận lợi, ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi khoảng 2 tiếng, sau khi chỉnh đốn lại một phen thì đoàn người thẳng tiến đến bờ biển. 
 
Bờ biển này là của tư nhân, bình thường không mở cửa cho người ngoài, không bị sự quấy nhiễu của du khách nên vô cùng yên tĩnh, phong cảnh cũng đẹp khó mà tả nổi. 
 
Biển và trời cùng một màu xanh. 
 
Từng con sóng lấp lánh đua nhau vỗ bờ. 
 
Trần Niên đi chân trần cùng Trình Ngộ Phong trên bờ biển, gió biển thổi tung làn váy, Trình Ngộ Phong vén mấy lọn tóc ra sau tai giúp cô rồi lại khẽ vuốt ve thuỳ tai nhỏ xinh kia. 
 
Trần Niên nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với anh. 
 
Trán kề trán, chóp mũi tựa vào nhau, hai bờ môi lại duy trì khoảng cách như có như không, cảnh tượng này ngập tràn mê hoặc rồi lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng. 
 
“Đúng rồi, cứ giữ yên như thế.” Thợ chụp ảnh không thể dời mắt một phút giây nào, thật ra, từ lúc đầu gặp mặt, cô ấy đã biết mấy chi tiết quay chụp do mình dự định trước sẽ không có tác dụng. 
 
Đôi nam nữ đều xuất sắc từ tướng mạo đến khí chất, trước ống kính lại biểu lộ tự nhiên và chân tình như vậy thì hiệu quả chụp ảnh sẽ đẹp tới cỡ nào, cô ấy đã không thể chờ tới lúc được nhìn thấy thành phẩm. 
 
Dần dần, hoàng hôn ngả về Tây, ánh nắng vàng rực rỡ trải vụn trên mặt biển, dưới từng con sóng nhấp nhô, thiên nhiên như một bức tranh màu nước mang vẻ đẹp tới mê người. 
 
Thiên thời địa lợi nhân hòa. 
 
Trình Ngộ Phong với phong thái lịch sự đứng trước bãi đá ngầm, Trần Niên mỉm cười tươi tắn tựa lên vai anh, hai tay ôm lấy cổ anh, Trình Ngộ Phong nhìn thẳng vào ống kín, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười rạng rỡ. 
 
Khi vầng thái dương biến mất khỏi chân trời thì một ngày chụp ảnh cũng kết thúc. Trình Ngộ Phong mời mấy người trong ekip dùng cơm tối, sau đó lại gọi xe đưa họ về nhà. 
 
Trình Ngộ Phong định chở Lộ Chiêu Đệ về luôn nhưng cô lại uyển chuyển từ chối, nói lát nữa Giả Huy Hoàng sẽ tới đón mình. Dù là vậy nhưng Trình Ngộ Phong và Trần Niên vẫn chờ đến khi Giả Huy Hoàng đến đón người đi, cả hai mới quay về. 
 
Trần Niên về đến nhà là ngồi phịch xuống sô pha, phải do Trình Ngộ Phong ôm cô đi tắm, thật sự quá mệt mỏi, đầu vừa chạm gối, cô đã ngủ mê man. 
 
Địa điểm chụp ảnh ngày thứ hai ở tại câu lạc bộ hàng không trong thành phố. 
 
Ngoại trừ Trần Niên và Trình Ngộ Phong là nhân vật chính ra còn có thêm một chiếc máy bay trực thăng nữa. 
 
Trần Niên mặc áo cưới ngồi trên ghế lái chính, ra dáng cầm cần điều khiển còn Trình Ngộ Phong lại đang nhìn cô bằng vẻ mặt cưng chiều. 
 
Phần chụp trên mặt đất kết thúc trong vòng 2 tiếng. 
 
Thợ chụp ảnh vừa đi WC về, phát hiện cô dâu chú rể chẳng thấy đâu, cách đó không xa có một chiếc máy bay trực thăng đang cất cánh….
 
Thì ra là chú rể dẫn theo cô dâu “bỏ trốn”. 
 
Lộ Chiêu Đệ cũng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời sau cơn mưa xuất hiện một vầng cầu vồng lộng lẫy, cô dõi theo chiếc trực thăng chậm rãi biến mất trên đỉnh cầu vồng, không hiểu tại sao bỗng nhiên cảm thấy muốn bật khóc. Dường như thị trấn kế bên có một câu nói rằng — “Vừa đúng lúc được chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc của bạn nên tôi cũng vui với niềm vui kia.”
 
Đó chính là câu nói khắc họa tâm tình hiện giờ của Lộ Chiêu Đệ. 
 
Trần Niên, hy vọng chị hãy hạnh phúc cả đời như thế nhé!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui