Lục Lâm Vãn thực sự rất lo lắng, cả hai đều vô cùng hồi hộp, dù sao thì họ cũng là lần đầu kết hôn chưa có kinh nghiệm gì, bây giờ nhận giấy kết hôn mà thôi, nhịp tim đã đập rất nhanh rồi, từ hôm qua đến giờ chỉ vừa nghĩ đến kết hôn thì nhịp tim đã căn bản là không ngừng lại được.
Đêm qua cả hai người không sao ngủ được, hôm nay lại dậy sớm.
Dáng vẻ Lục Hoài Chuẩn hồi hộp đi qua đi lại làm Lục Lâm Vãn bất đắc dĩ bắt anh lại, không cho anh đi qua đi lại nữa, anh gấp đến vậy mà lúc nhìn đến cô gái nhỏ trước mặt lại đang cười, có lẽ là đang cười dáng vẻ lo lắng của anh.
"Anh đừng đi qua đi lại gấp gáp thế nữa được không, dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt kia luôn nhìn anh kìa."
Lục Hoài Chuẩn nghe vậy lập tức nhìn về phía trước mặt, cô gái nhỏ không ngừng nhìn chằm chằm vào anh, vừa thấy vẻ mặt anh nhìn mình thì lập tức trở nên ngượng ngùng.
"Cô gái nhỏ nghe anh vì cô ấy cảm thấy anh đẹp trai."
Lâm Lục Vãn: "..."
"Em không hồi hộp sao?" Lục Hoài chuẩn cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng mà cả quá trình một mình anh hồi hộp, hôm qua kích động đến cả đêm không ngủ, nếu phải hình dung tâm trạng của mình, thì đó thực sự là chặng đường dài yêu nhau suốt mười năm, tính đi tính lại, hai người ở bên nhau cũng mười rồi, đến bây giờ tu thành chính quả, cái này ai nghe thấy mà không rớt nước mắt?
Lục Lâm Vãn không phủ nhận, đưa tay ra nắm lấy tay anh: "Sao em có thể không hồi hộp được chứ, anh xem em hồi hộp đến chảy mồ hôi tay luôn rồi này."
Lục Hoài Chuẩn rất vui khi thấy cô cũng giống như mình, đều vô cùng hồi hộp, bản thân không phải hồi hộp một mình.
Có điều không biết bên trong đang làm cái quái gì, không phải chỉ xin giấy kết hôn thôi sao? Sao lâu thế, thật lâu mới thấy một cặp đi ra.
Lục Hoài Chuẩn không muốn đi đi đi lại nữa, ngồi xuống cạnh hai người đang nắm tay nhau, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Lục Hoài Chuẩn lật lại chuyện năm xưa, nói với Lục Lâm Vãn bằng giọng điệu chua chát.
"Anh nhớ trước kia có người đàn ông theo đuổi em đúng chứ? Lúc em học đại học ấy.
Học cùng trường với em, năm cuối tốt nghiệp còn qua lại rất thân thiết với em, còn mời em cùng đi Anh, bạn học đó ấy, chúng ta mời bạn ấy tham gia hôn lễ đi."
Lâm Lục Vãn nghe được lời này cảm thấy anh đang tự nói chúng mình.
Lúc nào thì có một bạn học nam, cô có lúc nào vậy, cô còn chả nhớ nữa.
"Lấy đâu ra người này vậy? Lúc nào em có người theo đuổi chứ, anh đừng có mà ăn nói linh tinh, em còn chưa nói anh đâu.
Lúc trước không phải cũng có bạn học nữ theo đuổi anh à? Anh mời bạn học nữ đó đến tham gia hôn lễ là được rồi, để cô ấy xem bây giờ chúng ta kết hôn."
Lục Hoài Chuẩn nghe được lời này, muốn cãi nhau với cô luôn lúc nào anh có bạn học nữ vậy.
"Thái độ nhận sai của em chẳng chân thành gì cả, nào có chuyện anh nói em rồi em nói anh, khi nào anh có bạn học nữ chứ."
Lục Hoài Chuẩn nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra, nào có bạn học nữ nào chứ? Con gái đều tùy tiện lấy ra được một người vậy sao?
Lục Lâm Vãn bị anh chọc giận, thấy anh không thừa nhận lập tức nói mọi chuyện lúc đó với anh một lượt.
Lục Hoài Chuẩn thật sự không có ấn tượng gì, nhưng là anh nhớ rõ chuyện lúc đó.
Nói như vậy, anh phải suy nghĩ nhiều trong giây lát, đột nhiên hiểu ra.
"Anh biết người em nói là ai rồi, Lúc đó em đang ở trong hội sinh viên với cô ấy.
Cô ấy không phải bạn cùng lớp với anh, cô ấy học chuyên ngành khác.
Em biết cô gái đó là ai không? Anh nói ra rồi, em sẽ biết tại sao cô ấy cố tình nói những chuyện khiến em hiểu lầm."
Lục Lâm Vãn không hiểu nói: "Ai vậy?"
"Cô gái đó là chị họ của Lâm Manh Sanh, sau khi cô ta bị nhà trường cho thôi học, không có trường nào nhận cô ta hết, nên cô ta đã học lại cấp ba sau đó thi vào một trường nước ngoài, có điều cô gái đó là chị họ của cô ta, có lẽ là thay cô ta ra mặt nên mới cố ý nói như vậy."
Lục Lâm Vãn nghe nói như thế nghẹn họng nhìn trân trối.
Thảo nào khi nói chuyện anh luôn cảm thấy cô gái đó có ác cảm, nhưng nó không đơn giản như thù địch bình thường, giờ anh mới hiểu ra, hóa ra là chị họ của người phụ nữ đó.
Lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm, còn tưởng rằng ban đầu anh có chút mập mờ với cô gái đó, nhưng sau nhiều năm như vậy, cô không thèm nói đến chuyện khi ấy nữa.
Lục Hoài Chuẩn nghe vậy thì vươn tay búng trán cô một cái: "Thảo nào người ta vẫn nói phụ nữ hay ghi thù, bây giờ anh xem như biết được tại sao lại ghi thù rồi, em giấu chuyện này lâu như vậy, trước nay chưa từng nói với anh, luôn ghim lấy, nếu không phải anh giải thích với em ở đây, có phải em thật cho rằng anh mập mờ với người phụ nữ khác không? Hèn gì anh có nói thế nào mà lúc đầu không hiểu sao em lại chiến tranh lạnh với anh, em không sớm nói với anh chứ."
"Là anh chiến tranh lạnh với em, anh nói xem bạn học nam đó ở đâu ra?"Lục Lâm Vãn vốn là muốn phản bác, nhưng sau nghĩ kỹ lại, hình như thật sự có một người như vậy, nhưng ngay từ đầu anh không để ý chiến tranh lạnh với cô.
Cô dường như không có ấn tượng gì về việc người khác theo đuổi mình, quả thật lúc đầu có một người bạn cùng lớp theo đuổi cô, nhưng người bạn cùng lớp đó lại là một tên cặn bã hay cua gái.
Cơ bản là bạn nào trong lớp ưu nhìn hay các bạn ở chuyên ngành khác xinh xắn đều bị cậu bạn đó theo đuổi, thành tích học tập của anh ta tốt, trong nước không theo đuổi thành đôi được thì sau khi sang Anh ở bên mấy cô gái nước ngoài, dù gì thì cũng đổi rất nhiều bạn gái, bản thân mình và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, ban đầu từ chối anh ta xong, anh ta lập tức theo đuổi con mẹ nó người khác.
Cho nên lúc đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cũng có một thời gian được bạn nam theo đuổi, sau đó thì cái mẹ gì cũng không có.
Lục Hoài Chuẩn nghe đến đây thì sững sờ, nghĩ xong chợt bật cười, hai người đúng là một cặp, còn là xứng đôi vừa lứa.
Cả hai đều giấu kín chuyện này trong lòng thật lâu không nói với nhau.
May mà bây giờ kết hôn, tạm gác chuyện này qua một bên.
Lục Lâm Vãn thực sự tức đến không nói nên lời, chẳng trách ngay từ đầu anh đã tức giận như vậy, chưa kể còn tự mình buồn bực ăn dấm những chuyện như này.
Chuyện này nếu không phải tự nhiên nhắc tới mà nói, không chừng có thể trở thành vướng mắc dẫn đến cãi nhau sau này.
Cả hai nhìn nhau cười, không bao lâu nữa là đến phiên hai người bọn họ vào trong, thực sự rất hồi hộp.
Lục Hoài Chuẩn và Lục Lâm Vãn vì ra nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ nên trở thành người kết hôn muộn nhất lớn.
Con của Thẩm Chân và chồng cô ấy đã được mấy tuổi rồi, hai người bọn họ mới kết hôn, tuổi tác cả hai bây giờ đã là đầu ba, sau khi kết hôn xong là sẵn sàng có con.
Không có kinh nghiệm, sợ lúc kết hôn sẽ náo loạn thành trò cười, cho nên hôm qua Lục Hoài Chuẩn đã gọi điện cho bạn cùng bàn lúc trước cả đêm, hỏi anh ấy về trình tự kết hôn, tránh cho bản thân mình thành trò cười, phải chuẩn bị tốt một số mặt.
Bạn cùng bàn của anh cũng đã kết hôn lâu rồi.
Lục Hoài Chuẩn lúc trước không hỏi không biết, bây giờ hỏi xong mới biết anh là chó độc thân trong lớp, anh là người cuối cùng kết hôn, nhưng làm anh tức giận chính là tất cả đã kết hôn rồi, chỉ có anh là người cuối cùng, cho nên anh cũng phải tranh thủ thời gian thôi.
Hôm qua hỏi rồi lại hỏi.
Ngay cả vở ghi cũng chuẩn bị sẵn, trình tự các bước, tránh cho xảy ra sai sót.
Bây giờ kết hôn rất thuận tiện, hai người vào một lúc là đã có giấy chứng nhận rồi, khi đóng dấu vào thì cả hai đều cảm thấy chạnh lòng một chút.
Cứ vậy hai người kết hôn rồi.
Hai người cầm sổ đỏ đi ra, đây là sổ đỏ mới làm.
Lục Lâm Vãn suy nghĩ xem mình có nên đăng vòng bạn bè hay không, sau ngần ấy năm, thấy các bạn trong lớp lập gia đình, sinh con đều đăng vào vòng bạn bè, mà bản thân lại chưa đăng.
Cách đây một thời gian có nhiều người hỏi cô khi nào lấy chồng, đoán chừng quá lâu chưa lấy chồng, còn có người nghĩ cô không muốn kết hôn, nên giờ cô chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Không biết viết gì mới được, nghĩ xong viết mấy chữ chạy đường dài mười năm, cuối cùng cũng có kết quả.
Lục Hoài Chuẩn theo kịp trào lưu, anh đăng ảnh mình lên vòng bạn bè, chỉnh sửa nội dung thành: Chúng tôi còn có rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Lục Lâm Vãn nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè thì like cho anh một cái.
Tin tức cả hai kết hôn ngay lập tức bùng nổ trong nhóm lớp.
Nói thế nào thì hai người họ cũng bên nhau từ hồi cấp ba, trong lớp cũng có rất nhiều bạn học là một đôi.
Nhưng mười năm qua đi, đôi này đôi kia đã sớm tách ra, lập gia đình riêng, cũng chỉ có bọn họ là kiên trì.
Nghe nói đã ở bên nhau từ hồi cấp ba lên đại học rồi cùng học tiến sĩ, làm mọi người ngưỡng mộ không thôi, cảm thấy vô cùng cảm động.
Bây giờ hai người đã nhận được giấy chứng nhận, chắc chẳng lâu nữa là được uống rượu mừng, hỏi bọn họ có mời mình không.
Hai người bọn họ sẽ mời, dù sao cũng là bạn học cấp ba cùng nhau.
Lục Hoài Chuẩn thấy trong nhóm cắn lấy hai người bọn họ thì phát mấy phong lì xì.
Đó đều là những phong bao lì xì có số tiền lớn nhất, còn hứa với các bạn trong lớp là sẽ gửi thiệp mời cho họ.
Đến lúc đó bạn học đề đến tham gia, dù sao họ cũng là nhân chứng cho thanh xuân của hai người.
Lục Lâm Vãn cảm thấy thời gian của mình thật sự rất gấp, chắc do hai người còn bận tạo dựng sự khởi nghiệp nên buổi sáng kết hôn, buổi chiều đi chụp ảnh cưới.
Lục Hoài Chuẩn không có ý kiến gì về việc chụp ảnh cưới, chỉ cần Lục Lâm Vãn thích là được.
Nhà Lục Lâm Vãn giàu có, hai nhà không phải kẻ thiếu tiền bạc, nói đến tầm quan trọng thì váy cưới mua sẵn, cả đời chỉ có một đám cưới, đương nhiên là dùng tốt nhất, còn là cưới váy mới tinh, chưa có ai mặc qua, tuy rằng mặc rồi cũng không mặc lại nữa nhưng có thể giữ lại làm vật kỷ niệm.
Cô chọn một tiệm đồ cưới cực hot ở khu Hàng Châu này.
Mặc váy cưới ở đây xong thì chụp luôn ảnh ở đây, tiệm váy cưới này rất nổi, cô hẹn trước một tuần còn tìm chút quan hệ, thêm chút tiền mới hẹn được.
Có điều những chiếc váy trong tiệm đồ cưới này thực sự rất đẹp, cô vừa nhìn đã thích rồi.
Cả hai dành thời gian chụp ảnh cưới vào chiều, chụp mất cả buổi chiều, nam thanh nữ tú không cần chỉnh sửa gì để chụp nên tâm trạng cả hai rất vui vẻ.
Khi trở về nhà, Lục Lâm Vãn nhận được một số chuyển phát nhanh.
Đây là một số thiệp mời tinh tế đặt mua trên mạng, tự mình viết chữ lên, họ hàng hai bên còn có bạn học đều rất nhiều, tiệc rượu hôn lễ, mẹ Lục Hoài Chuẩn đã chuẩn bị xong hết rồi.
Điểm hẹn là một khách sạn năm sao sang trọng, bao hết cả một tầng.
Lục Lâm Vãn vất vả cả ngày trời, lúc này mới tắm rửa xong đi ra ngoài, ngồi trên sô pha viết thư mời.
Lục Hoài Chuẩn tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm ngồi bên cạnh cô dáng vẻ không đợi được mè nheo với cô.
"Hôm nay chúng ta kết hôn, có thế nào thì cũng phải có đêm tân hôn.".