Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng


"- Thần Hy, cậu… có thể cho mình xin lỗi được không?_ Nhỏ bày ra khuôn mặt cực kì dễ thương, giọng nói ngọt như đường"- Không được, không được quá sến súa mình làm không được!_ Nhỏ xua xua cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu óc
"- Thần Hy, bây giờ mày có chịu tha thứ cho tao không hả? Hay là muốn chết?_ Nhỏ đập bàn mặt hùng hổ"
- Cái này cũng không được, làm như vậy ai chịu tha thứ cơ chứ!
- Nè, mày làm gì như con khùng vậy hả?_ Bảo Bình từ xa tiến lại
- Đâu có gì!_ Nhỏ cười trừ chối bay biến
- Nay mới thấy đến sớm hơn tao đấy!
- Đi trễ mày cũng nói, đi sớm mày cũng nói.

Mày muốn tao sống sao hả?
- Chỉ là thấy lạ vậy thôi._ Bảo Bình nhún vai.
- À này Bảo Bình, tao có chuyện hỏi mày.
- Chuyện gì?
- Khi nghe từ "cô bé tóc đuôi sam" mày có liên tưởng đến điều gì không?
"Cô bé tóc đuôi sam" ư?
- Ừm.
- Hình như là không.

Nhưng mà hổi đó con Thùy Chi hay tết tóc đuôi sam lắm, đến nỗi mấy đứa tụi tao đều gọi nó là Sam Sam.

Lớn lên nó nói tên đó nghe trẻ con quá, nó không chịu tụi tao gọi vậy nữa cho nên cái biệt danh đó cũng mất hẳn luôn.
- Vậy à? Không liên quan lắm nhỉ?
- Có chuyện gì sao?
- À không, không có gì cả! Vào lớp thôi.
- OK.
Tiếng chuông reng báo hiệu giờ học.

Bọn nó vào chỗ ngay ngắn.

Tiết đầu tiên môn Lịch Sử - cái môn nhỏ học dốt thứ hai sau Ngữ Văn, điểm Trung Binh chỉ vẻn vẹn 3,3, là đủ hiểu trình độ "thông thạo" lịch sử như thế nào.

Mrs.

Trinh bước vào lớp khẽ đẩy gọng kính, lia ánh mắt hình viên đạn xuống các dãy bàn.

Bà cô nổi tiếng khó nhất trường lại là giám thị, mọi việc trong trường bả đều nắm vững trong lòng bàn tay, học sinh sợ bả như sợ cọp không ai dám hó hé gì.

Cả lớp nuốt nước bọt, chờ đơi kết quả
- Lớp sạch, trực nhật tốt!_ Bà cô phán một câu khiến cả lớp thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều hào hứng coi như qua được cửa ải thứ nhất.
Bả đặt chiếc cặp da lên bàn, lấy quyển sách Lịch Sử 11 ra, lật lật vài trang.

Kế tiếp bả lấy quyển sổ điểm, ngồi thư thái xuống ghế
- Chuẩn bị kiểm tra miệng._ Cửa ải thứ 2 bắt đầu.
- Nguyễn..._ Phân nửa lớp nhẹ nhõm hẳn, phần còn lại thì phập phồng lo sợ.

- Minh…_ Số lo sợ đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn vài ba đứa có chữ lót là "Minh" không ngừng lo lắng, không biết kẻ xấu số nào sẽ lọt vào "mắt xanh" của bả.

- Quang._ Bả dứt lời, cả lớp tẻ ra cho gương mặt đại diện hôm nay bước lên bảng trả bài, mặt nó hiện rõ mồn một sự sợ hãi, tái mét mặt mày
Nhỏ chống cằm, hôm nay nhỏ không có học bài mà chắc gì nhỏ xui xẻo đến vậy.

Từng học sinh bước lên bảng, cái bà cô này đúng là làm người khác hồi hộp cứ thích kéo dài tên họ của người khác ra, học với bả riết chắc bị đột quỵ luôn quá.
Nhỏ khẽ liếc sang người ngồi cạnh, vẫn ánh mắt nhìn mông lung ra khung cửa sổ, trông rất lãng tử.

Cậu thế này thì ai mà ngờ được lại bị bệnh tự kỉ đâu chứ!
- Này..._ Nhỏ bạo gan giật giật tay áo.

Cậu quay mặt lại khẽ chau mày rồi chợt giật mình, mặt nhỏ đã gần kề cậu lúc nào không hay.
- Nè, thật sự thì xin lỗi chuyện hôm trước, tao không biết mày mới là người cứu tao._ Nhỏ nói lí nhí, chắc là cậu có nghe được
- Nhưng sao mày lại nhét tấm giấy có dòng chữ Asperger vào tay tao? Sao mày lại muốn tao biết sự thật đó vậy?_ Nhỏ thắc mắc
-…
- Mày bị tự kỉ từ lúc nhỏ sao? Hay là do một cú shock gì à?_ Nhỏ không khỏi tò mò, sắc mặt cậu khẽ thay đổi một chút, một chút thôi nhé.
-…
- Nhưng mà lần tỏ tình lần trước tao không có ý gì cả nhé, mày đừng hiểu lầm!_ Nhỏ nói mặt khẽ ngượng ngùng.
-…
- người ta nói "bình yên không có nghĩa là ở một nơi không ồn ào, không có rắc rối mà là giữa chừng những thứ đó mà ta vẫn thấy tim mình tĩnh lặng".

Và mày biết không? Tao thực sự thấy điều đó khi ở bên mày, tao cũng chẳng hiểu vì sao nữa!
-…
- Chắc là vì mày giống ba tao, ông luôn ít nói, luôn điềm đạm, nhìn thì có vẻ ít để tâm đến chuyện gì nhưng thực sự ông luôn quan tâm tao, không cần nghe tao kể mà vẫn có thể biết chuyện gì đang xảy ra với tao và đưa ra lời khuyên đúng đắn nhất._ Nhỏ kể giọng buồn buồn.

- À mà chắc tao nhầm, mày làm gì quan tâm đến tao, nhỉ?_ Nhỏ cười gượng gạo
Hình như cậu định nói gì đó rồi thôi, miệng vẫn không thể mở lời
- Tao sẽ giúp mày điều trị bệnh asperger, bởi vì tao muốn có một thằng bạn thân là con trai với lại… tao không muốn độc thoại nữa đâu!_ Nhỏ mỉm cười, lần này thì không gượng gạo tí nào ngược lại nó rất chân thành.
- Á!_ Nhỏ la lên.

Một viên phấn từ trên bảng như một chiếc chuyên cơ bay vèo ra từ tay bà cô Trinh và sân đậu của nó dĩ nhiên là cái trán của nhỏ.

Nhỏ xoa xoa đầu, không khỏi khóc ròng, bà cô này đúng là "xạ thủ" đứng tận trên bảng mà có thể ném chuẩn đến như vậy
- Em kia, nói cho tôi biết nghĩa quân của ai đã đánh tan tàu Hy Vọng của Pháp trên sông vàm cỏ đông vào ngày 10-12-1861?
- Dạ… là…_ Nhỏ gãi gãi đầu, ôi trời nhỏ có học bài đâu mà hỏi chi cho mắc công.
- Nghĩa quân của ai?
- Dạ là của Ngô Quyền ạ!_ Nhỏ đáp, trả lời một cách rất ư là tỉnh bơ.
Cả lớp sau một hồi im lặng bỗng phụt cười ha hả.

Nhỏ biết là mình đã trả lời sai, nhưng sao nhỏ nhớ rõ ràng là Ngô Quyền mà (T/g: Chị nhớ hay quá! =)).

Bây giờ nhỏ chính thức nhục 2 lần trước lớp (lần thứ nhất là trong tiết Ngữ Văn ấy).

Bà cô lắc đầu
- 0đ.

Nguyễn Trung Trực là người chỉ huy nghĩa quân đánh tan tàu Hy Vọng của Pháp, còn Ngô Quyền là người đánh bại quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng thưa cô, nhớ giùm tôi một cái.
- Vâng._ Nhỏ gật đầu khe khẽ
- Tên gì?
- Dạ Trần Nhật Hạ.
Bà cô lại lắc đầu, nhỏ chính thức vào "sổ đen" của bả.

Chiều…
Tụi nó gồm Bảo Bình và nhỏ bước đi trên con đường, ngoài biển.

Nhỏ bắt đầu thích đi dạo hơn so với việc ngồi ở nhà mà cầm điện thoại lướt wed nghe nhạc.
- Cháu có phải là cô gái ngủ gậc trên bàn máy tính mấy hôm trước không?
- Hả?_ Nhỏ ngây ngốc không hiểu gì.

Nhìn xung quanh không biết tự bao giờ bọn nó đã đi vào trung tâm thành phố và nếu nhỏ không lầm thì đây là quán net mà nhỏ đã từng gặp Thần Hy
- Cháu không nhận ra bác sao? Người đánh thức cháu dậy hôm bữa ấy!
- À… vâng ạ, cháu nhớ rồi.
- Này, ai vậy?_ Bảo Bình tò mò nói khẽ vào tai nhỏ
- Người quen._ Nhỏ đáp ngắn gọn
- Trả lời chớt quớt, ai chả biết điều đó!
- Bạn trai cháu dạo này không đến quán bác nữa, chiếc áo cậu ấy vẫn chưa lấy!
- Sao?_ Thực sự thì nhỏ không hiểu ý bà bác này.

- Bạn trai của cháu ư? Là ai vậy?
- Bộ cháu không quen sao? Người ngồi cạnh cháu ấy, cậu ấy là khách quen quán bác sau ngày hôm đó cậu ấy không quay lại nữa.

Bác thấy cháu có nói chuyện nên bác tưởng quen.
- À… cậu ấy là bạn cháu, chứ không phải người yêu gì đâu bác à!_ Nhỏ cười trừ.

Bảo Bình nhìn nhỏ bằng ánh mắt cực kì tò mò
- Không phải người yêu sao? Bác thấy cậu ấy trước khi rời khỏi quán còn lấy chiếc áo của mình đắp lại cho cháu, nghĩ cũng lạ vậy mà không chịu kêu cháu thức dậy.
Nhỏ bất giác đỏ mặt, chiếc áo sơ mi sọc caro màu xanh lá phảng phất mùi hương nam tính ấy là của Thần Hy ư? Tại sao cậu ấy lại làm như vậy? Chả nhẽ cậu ta có tình cảm đặc biệt với mình? Không dĩ nhiên là không đời nào!
- Cháu lấy lại cái áo đó chứ?
- Dạ… vâng… để cháu đưa cho cậu ấy!
Bác vào quán net, lập tức con Bình nhảy xổ tới
- Ai nói mau?
- Ai là ai?
- Bạn trai mày!
- Vớ vẩn.

Chỉ là bạn thôi.
- Vậy rốt cuộc là ai nói đi
Nhỏ chần chừ nhỏ mà nói là của Thần Hy thì thế nào con Bình cũng làm ầm lên cho xem tốt nhất là "chỉ mình ta biết" là đủ rồi
- Mày biết làm gì?
- bạn bè thôi sao mà giấu kín dữ vậy chắc hẳn là có gì đó mờ ám._ Nó nghi ngờ
- Nhảm nhí! Tại sao tao phải kể cho mày?
- Ờ mày nhớ cái mặt mày đi con.
- Ừ mặt tao, tao không nhớ chả nhẽ nhớ mặt mày à?_ Nhỏ nhận chiếc áo sơ mi từ tay bà chủ tiệm net, không quên mỉm cười nói lời cảm tạ.

- Cháu cảm ơn bác.

Cháu về nhé?
- Ừm, cháu về cẩn thận.
Nhỏ vẫy tay chào, con Bình có vẻ hơi lẫy nhưng vậy cũng mừng đỡ phải giải thích nhiều, tốn nước bọt.

Nhưng mà ai biết được chỉ vài phút sau con Bình lại léo nhéo y hệt lúc ban đầu, nó hỏi đủ điều làm nhỏ không biết trả lời ra sao.

Nhỏ chỉ biết cố bước thật nhanh để về đến nhà.

Cuối cùng con Bình cũng chịu im cái miệng của nó lại rồi ngậm ngùi vẫy tay nhỏ ra về.

Nhưng mà nhỏ thoát được cái miệng luôn léo nhéo của con Bình thì đến cái đầu óc luôn suy nghĩ lung tung không cho nhỏ yên.

Bây giờ nhỏ bị chia làm 2 phe, 1 phe thì luôn có hàng vạn câu hỏi vì sao vang lên trong đầu nhỏ mà vấn đề chính là xoay quanh chuyện của Thần Hy, còn 1 phe thì gào thét: "Có chịu để cho tôi yên không hả???"
- Ax… thiệt là nhức đầu quá mà!_ Nhỏ vỗ vỗ trán, ra hiệu thuốc gần đó mua một vỉ panadol.
Sau khi uống 2 viên thuốc xong, nhỏ đành gạt chuyện tình cảm sang một bên kèm theo một câu dối lòng: "Hắn mà làm gì có tình cảm với mình cơ chứ! Kệ đi, tùy cơ ứng biến vậy!".

Nhưng bây giờ chiếc áo sơ mi này nhỏ phải làm sao, đem vào trả cậu trong im lặng, hay giữ lại cho riêng mình nhỉ? Thật là khó nghĩ mà!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, phe tham lam đã chiến thắng đồng nghĩa với việc nhỏ đem cất chiếc áo vào trong tủ đồ.

nếu đem đi trả sau này biết đối diện với nhau làm sao dù gì thì cũng thấy hơi ngại ngại, đấy là cái lý do biện hộ đầy sức thuyết phục!!!

Cơn gió chiều thoang thoảng thổi qua khung cửa, làm bay bay vài lọn tóc của cái con người đang ngủ không biết trời chăng kia.

"Reng… reng… reng…"_ Chiếc điện thoại reo liên hồi trên bàn.
1s… 2s… 3s… Bốp! Chiếc điện thoại 1280 đã được nhỏ phóng lên trời cao và đáp xuống đất.

Một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi sinh mạng của chiếc điện thoại đáng thương do một bàn tay độc ác không ai khác ngoài của nhỏ.

Nhỏ tiếp tục yên giấc, nhưng… tiếng reng vẫn cứ liên hồi.

Hộc hằn nhỏ huơ tay khắp bàn và cầm được thứ nhỏ nhỏ vuông vuông mát lạnh đang rung, toan ném nó đi luôn thì chợt sựt nhớ ra.

Ai da cái thứ vuông vuông mát mát trên tay nhỏ bây giờ là cái iphone 5s nha, cho nên không thể tùy tiện muốn quăng đi đâu thì quăng.

nhỏ đã ngồi dậy dụi mắt, nghe máy bằng một giọng cực kì là ngáy ngủ
"- Alo?
- Nhật Hạ, mẹ cháu đang ở bệnh viện…"
- Cái gì?_ Nhỏ như hét lên khi nghe đầu dây bên kia thông báo.

Nhỏ đưa điện thoại ra trước mắt người gọi là chú 5 - nơi mẹ nhỏ làm việc.
"- Mẹ cháu bị gì vậy chú?_ Nhỏ lo lắng hỏi
- Chú đang đợi bác sĩ cấp cứu, tự dưng đang làm thì lăn ra xỉu không hiểu chuyện gì!
- Vậy giờ mẹ cháu đang ở đâu?
- Bệnh viện XXX ở TT thành phố.
- Vâng, cháu tới ngay
- Nhật Hạ, bây giờ là ban đêm rồi… tút…tút…"
Chưa để ông chú của mình nói hết câu là nhỏ đã ngắt máy.

Thế nào chú 5 của nhỏ cũng ngăn cản nhỏ, không cho nhỏ đi mà.

Nhưng làm sao nhỏ có thể chịu được, khi mà mẹ mình đang ở trên bệnh viện không biết tình hình ra sao còn nhỏ thì ở nhà được cơ chứ!
Nhỏ lấy cái túi xách da, nhét chiếc iphone của mình vào cùng vài trăm ngàn.

Cũng may bây giờ nhỏ mặc một bộ đồ không đến nỗi quá khó coi, cho nên bớt đươc thời gian.

Xong xuôi, nhỏ phóng như bay ra bến cảng.
Chiều, nhiều con thuyền cập bến tấp nập.

Không gian yên tĩnh được thay thế bằng sự ồn ào của mấy cư dân làng chài.

Nhỏ bước tới hỏi người bán vé tàu rằng bây giờ còn chuyến nào rời đảo không thì người ta lắc đầu, bảo là chuyến cuối rời bến cách đây 15p rồi, chỉ còn cách hỏi mấy người dân ra biển đánh cả vào ban đêm thôi.
Nhỏ cũng nghe lời đi hỏi thử nhưng nhận được là những cái lắc đầu.

Họ nói ra biển rất nguy hiểm cho nên không thể chở nhỏ theo được, mặc dù nhỏ cố gắng kì kèo giá cả nhưng họ vẫn không đồng tình.
Tuyệt vọng.

Nhỏ ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường nhìn mấy đứa trẻ làng chài cùng mẹ nó ra đón ba từ biển trở về.

Tủi thân.

Tủi thân vô cùng.

Nhỏ nhớ ba mẹ nhỏ quá!
Không biết nhỏ đã ngồi bao lâu rồi thì trời đổ cơn mưa bụi.

Nhỏ khóc nước mắt hòa cùng nước mưa mặn chát.

Nhỏ sợ phải mất đi người mình yêu thương một lần nữa.

Nhỏ sợ bà Phương - mẹ nhỏ sẽ giống như ông Phong đã vĩnh viễn ra đi sau vụ tai nạn giao thông đó.

Nhỏ sợ phải nhìn đoàn người đưa tang khiêng cái quan tài mà đem chôn vùi xuống lòng đất, khiến nhỏ sẽ chẳng thể mãi mãi nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu thương lần nào nữa ngoài trừ nhìn vào bức ảnh trên bàn thờ.

Và cứ thế nước mắt nhỏ cứ tuôn ra không ngớt.

Cho đến khi trước cái nhìn nhạt nhòa của nhỏ xuất hiện một đôi chân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui