1.
Tin xấu: Tôi xuyên sách.
Tin vui: Đây là một cuốn tiểu thuyết nữ cường và tôi là nữ hoàng.
Thời điểm tôi xuyên vào là ngay phân đoạn tôi đang đè một người đàn ông đẹp như tiên giáng trần. Và miệng tôi chỉ cách miệng hắn ta một centimet.
Vì vừa mới xuyên qua nên tôi rất bối rối, giữa hôn và không hôn, tôi dứt khoát chọn hôn. C.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn có là ma cũng phong lưu.
Không ngờ tôi lại bị tát.
Khi tôi đang choáng váng, người đàn ông nọ nhân cơ hội này nhanh chóng đẩy tôi ra, nhặt quần áo vương vãi trên sàn để khoác lên người.
2.
Tôi xuyên sách, vào cuốn tiểu thuyết nữ cường mà tôi đọc cho đỡ chán trước khi đi ngủ, và tất nhiên tôi không thể là nữ chính mà là nhân vật nữ phụ.
Nhưng tôi không cảm thấy buồn. Bởi vì chủ đề chính của cuốn sách này không phải là tình yêu mà là câu chuyện về việc hành hiệp trượng nghĩa và lăn lộn chốn giang hồ của nữ chính.
Về phần mình, tôi sẽ thay đổi tính cách từ nữ phụ độc ác thành nữ phụ thâm tình. Chính là nhân vật sẽ vì hạnh phúc của nam chính mà để hắn tự do, vĩnh viễn sẽ chờ nam chính. Và tôi là nữ phụ quyền lực, đầy quyền uy.
Tôi nằm trên đất, miệng cười sắp lệch quai hàm. Nhìn đi, lựa truyện để đọc trước khi đi ngủ rất là quan trọng.
3.
Tôi bị tên đàn ông đẹp như tiên kia đẩy ngã xuống đất, một lúc sau mới đứng dậy ôm đầu nhìn hắn.
Mặc dù tôi chưa từng gặp hắn trước đây nhưng tôi đã nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên - nam phụ Tạ Khuynh Bùi.
Hắn mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và được cha của nữ chính cứu. Hắn học công phu và đồng hành cùng nữ chính trên giang hồ.
Vốn tưởng rằng có thể cùng nữ chính đi hết quãng đời còn lại, nhưng cô ta xuống núi lại yêu tiểu công tử của phủ thừa tướng trong kinh thành. Cuối cùng, khi nữ chính bị tập kích, hắn đã đỡ thay một đòn chí mạng và c.h.ế.t.
Số phận rất thảm.
Lúc này, Tạ Khuynh Bùi đang nằm trên đất, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt, đôi mắt đỏ hoe, ngực và cơ bụng không được quần áo che phủ, cộng với vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách... Được rồi, tôi sẽ sửa lại một chút, hắn đẹp đẽ, mạnh mẽ và thảm!
Hơi thở của tôi nghẹn lại và chất lỏng đáng ngờ chảy ra từ mũi tôi vào giây tiếp theo.
Tôi nhanh chóng quay lại và ngẩng đầu lên để cầm m.á.u mũi.
Tạ Khuynh Bùi khẽ cau mày, trong đôi mắt nheo lại hiện lên vẻ chán ghét: “Tống Đường Âm, ngươi muốn làm gì?”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì một bóng người đột nhiên từ trong góc xuất hiện, đi tới tát Tạ Khuynh Bùi một cái.
“Sao ngươi dám gọi tên uý của nữ hoàng?” Nữ quan nghiêm mặt nói.
Mặt Tạ Khuynh Bùi bị đánh đến mức lệch sang một bên, khóe miệng chảy m.á.u, khinh thường nhìn tôi: "Tống Đường Âm, ngươi chỉ làm được thế này thôi à?"
Tôi không trách khi Tạ Khuynh Bùi nói như vậy.
Nam chính, nữ chính, nữ phụ yêu nam chính, nam phụ yêu nữ chính, dĩ nhiên là xem thường lẫn nhau.
Bị hắn la hét như thế, tôi bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng chưa kịp nói gì thì m.á.u mũi tôi lại chảy ra. Mẹ nó, bực cả người!
4.
Thấy nữ quan định tát Tạ Khuynh Bùi lần nữa, tôi nhanh chóng lên tiếng ngăn cản cô ta.
"Được rồi, lùi lại đi."
Tôi ngẩng đầu lên và nằm xuống ghế.
[Phát hiện ký chủ có độ phù với hệ thống, xin hãy nhận nhiệm vụ.]
Tôi sửng sốt một chút, tưởng mình chỉ xuyên sách thôi, không ngờ lại có nhiệm vụ.
Tôi gật đầu xác nhận đã nhận.
[Cốt truyện này xây dựng kết của nam phụ quá thảm. Toàn bộ độc giả đều phản đối. Tác giả quyết định viết lại câu chuyện và cho nam phụ cùng nữ phụ thành đôi. Xin ký chủ hãy lựa chọn phương thức theo đuổi: đánh đổi tất cả để có được tình yêu hay cưỡng ép yêu?]
Tôi trả lời không chút do dự: “Cưỡng ép yêu.”
Thành thật mà nói, tôi là một kẻ b.i.ế.n t.h.á.i… à, tôi là một người có lý trí. Thái độ hiện tại của Tạ Khuynh Bùi đối với tôi và địa vị của tôi, thì chiêu lấy tình yêu mài mòn sắt đá là không thể nào. Hơn nữa, tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu cưỡng ép nên đã đến lúc áp dụng nó vào thực tế.
Tôi ngồi dậy, cử động cơ thể và buồn bã nhìn Tạ Khuynh Bùi.
"Nói hay lắm, Tạ Khuynh Bùi, nếu người muốn biết trẫm còn có khả năng gì, trẫm sẽ cho ngươi hiểu nhân mạng như cỏ rác là thế nào."
Tôi vung tay, nghiêm mặt nói: "Người đâu, nhốt Tạ Khuynh Bùi một tháng trong địa lao cho ta."
5.
Tạ Khuynh Bùi vẻ mặt không thay đổi, hắn giơ tay lau m.á.u trên khóe miệng, cười lạnh.
Tôi vội quay đầu đi, sợ m.á.u mũi sẽ chảy ra.
Không, nam phụ đã đẹp trai như vậy thì nam chính còn cỡ nào?
Tôi ho nhẹ một tiếng, nói: “Chờ một chút, truyền chỉ của trẫm, bảo Thừa tướng đưa tiểu thiếu gia và Lạc cô nương kia đến gặp trẫm.”
Như các bạn thấy đó, tôi là một kẻ d.â.m đãng… à không, tôi là một người thông minh. Dù sao cũng đã xuyên đến đây rồi, cũng nên gặp nam chính xem thế nào.
Nữ quan giữ Tạ Khuynh Bùi một lúc, sau đó lập tức buông hắn ra, quay người đi truyền lệnh.
Khi nghe nhắc đến “Lạc cô nương”, Tạ Khuynh Bùi mới vừa rồi còn ngẩng cao đầu kiêu hãnh đã lập tức cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn, trong lúc mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy da thịt của hắn lộ ra toàn bộ.
Cảm thấy m.á.u mũi lại sắp chảy ra, tôi vội vàng nói: “Người đâu, đưa Tạ Khuynh Bùi xuống tắm rửa, để kẻ khác nhìn thấy bộ dạng hắn thế này thì còn ra thể thống gì.”
Tạ Khuynh Bùi ngẩng đầu, đôi mắt đen ngấn lệ, và hắn ngơ ngác nhìn tôi.
Tên kia, đừng vì thấy ta tốt bụng mà yêu ta rồi đấy nhé. Bởi vì sự đau khổ của ngươi là do ta gây ra đấy.
Tạ Khuynh Bùi một giây trước còn lộ vẻ suy sụp, giây sau lại như ăn phải ruồi mà mở miệng nói: “Não của ngươi đã tốt lên rồi à?”
Tôi:...
Nhà mi hay lắm.
“Người đâu, cởi quần áo của Tạ Khuynh Bùi cho ta.”
Tôi khoanh tay, thấp giọng nói: “Bây giờ ngươi cầu xin ta cũng chưa muộn đâu.”
6.
Cho đến khi nữ quan đưa người đến đợi bên ngoài, Tạ Khuynh Bùi cũng không cầu xin tôi mà chỉ vén tấm vải lên mà không để lại dấu vết.
Đừng hiểu lầm, tôi không thực sự cởi quần áo của hắn, tôi chỉ dọa hắn thôi, sao tôi có thể là loại người như vậy?
Tôi lặng lẽ dời ánh mắt khỏi cơ ngực của Tạ Khuynh Bùi và thở dài.
Sắc đẹp mạnh mẽ nhưng khí chất cũng phải mạnh mẽ.
Tôi thản nhiên ném chăn trên ghế dài cho Tạ Thanh Bùi, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Tôi cười khẩy, nhặt chiếc chăn dưới đất ném lên người hắn. Tạ Khuynh Bùi định xé chăn.
Tôi nắm lấy cổ tay hắn, lạnh lùng nói: "Sao, người lộ thân thể để dụ dỗ công tử nhà thừa tướng hay là cô gái họ Lạc kia? Tạ Khuynh Bùi, người thật tởm.”
Tạ Khuynh Bùi vội quay mặt đi, hai mắt nhắm lại.
[Vũ nhục bằng lời nói được chấp nhận.]
À, đừng hiểu lầm, tôi thực sự không phải là kẻ b.i.ế.n t.h.á.i, tôi chỉ đang thực hiện theo kế hoạch cưỡng ép tình yêu mà thôi, ừm, tôi đang theo đúng cốt truyện thôi.
Nhưng trong lòng tôi thì đang gào thét: “Thật tuyệt vời!”
Khi nữ quan dẫn vài người vào, tôi dùng một tấm bình phong để giấu Tạ Khuynh Bùi ở phía sau.
Tôi lại đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ đứng đợi người đến, nhưng vừa nhìn thấy nam chính, tôi lập tức héo queo