15.
Người bỏ trốn lúc nửa đêm đã bị ép về vào giữa đêm.
Còn vài giờ nữa thì đến giờ vào triều.
Tôi bị gọi dậy...
Tôi dùng hai tay nâng mí mắt, cố gắng lộ ra hai con mắt đờ đẫn, im lặng đối mặt với Tạ Khuynh Bùi.
Sau đó, tôi hỏi một câu: “Ngươi… không buồn ngủ à?”
Tạ Khuynh Bùi: “…”
Mật vệ: “…”
Tôi đã nói trước rồi mà hắn không có gì muốn nói với tôi sao?
“Chắc là ngươi không buồn ngủ vì buổi sáng ngươi đâu cần vào triều, ngươi làm sao hiểu được nỗi đau của ta."
Tôi lại nằm lên giường, mệt mỏi nói: “Mọi người về ngủ đi, không phải trực đêm nữa.”
"À, còn Tạ Khuynh Bùi, hãy trói hắn vào chiếc giường kia."
Sau đó, tôi ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt của mật vệ rất khó coi nhìn Tạ Khuynh Bùi, không biết nên tỏ thái độ thế nào.
Tạ Khuynh Bùi: "..."
Sao mặt của đám mật vệ có chút thất vọng nhỉ?
Mật vệ liếc nhìn Tạ Khuynh Bùi, sau đó trói hắn vào giường, bịt miệng hắn, rồi phủi mông rời đi.
16.
Ngày hôm sau, khi hạ triều, tôi nhớ ra Tạ Khuynh Bùi hình như vẫn còn bị trói.
Tôi vội quay lại và thấy Tạ Khuynh Bùi đang bực bội nhìn tôi.
Tôi đưa tay lên sờ mũi rồi ho nhẹ.
Bạn biết đấy, tôi chỉ mở mắt khi ngồi trên ngai vàng, còn trước đó thì tôi toàn nhắm mắt, chả nhớ gì cả.
Tôi bước về phía trước, nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cưỡng ép tình yêu nhiều năm, không nên có những tình tiết liên quan đến việc c.h.ặ.t tay chân, vì như thế quá đẫm m.á.u.
Theo cốt truyện này, đã đến lúc phát huy kịch bản vừa đấm vừa xoa.
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần, sau đó đưa tay đẩy mạnh Tạ Khuynh Bùi nằm xuống giường.
Tôi từ từ tiến lại gần.
"Tiểu tử, ta đã từng nói rằng ngươi không được trốn, phải không?"
Tạ Khuynh Bùi: "..."
Những đường gân trên trán Tạ Khuynh Bùi đột nhiên nổi lên, và hắn trông như muốn lao tới đấm tôi.
Thật không may, hắn vẫn bị trói.
Tôi trêu chọc nhéo cằm hắn: “Tiểu tử, tuổi ngươi còn nhỏ nên ta sẽ không chạm vào ngươi, nhưng nếu ngươi dám rời khỏi ta lần nữa thì ta sẽ lập tức làm ngươi!”
Nhìn Tạ Khuynh Bùi im lặng, liếc miếng vải trắng trong miệng hắn, ta mới nhớ ra hắn còn đang bị bịt miệng.
Tôi nhanh chóng kéo tấm vải trắng ra, nghĩ xem có nên hôn kiểu Pháp vào lúc này để thể hiện tình yêu của mình dành cho hắn hay không.
Tôi vừa kéo tấm vải ra thì một giây sau Tạ Khuynh Bùi tức giận nói: “Tống Đường Âm, ngươi bị bệnh à?”
Tôi: "Sao ngươi biết ta có bệnh? Ta không chỉ có vấn đề về dạ dày mà còn mắc chứng sợ bị nhốt và dị ứng với đàn ông, mà ngươi là thuốc giải độc duy nhất của ta."
Tạ Khuynh Bùi: "..."
17.
Nhìn thấy đôi mắt của Tạ Khuynh Bùi đỏ lên, tôi nhanh chóng trở lại bình thường.
Người sống cả đời không thể quá bình thường, thỉnh thoảng phát điên một lần cũng là chuyện bình thường phải không?
Tôi đưa tay ra, dùng ngón tay trượt nhẹ lên cổ Tạ Khuynh Bùi, cười nham hiểm, nói: "Tốt lắm, ngươi đã thành công khiến ta chú ý đến ngươi!"
Tạ Khuynh Bùi đang định mở miệng thì tôi đã dùng tay chặn miệng hắn lại.
Kiên nhẫn chút đi, sắp xong rồi.
Tạ Khuynh Bùi, người bị buộc phải ngậm miệng nằm trên giường chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt.
Tôi nghĩ giai đoạn này có lẽ sẽ trở thành bóng ma tâm lý lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
Không sao cả, dù gì điều đó cũng không xảy ra với tôi.
Tôi cúi đầu đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Hãy ngoan và đừng làm những điều ngu ngốc, được không?"
Cơ thể run rẩy của Tạ Khuynh Bùi trong giây lát trở nên cứng đờ vì sự gần gũi đột ngột này.
18.
Tạ Khuynh Bùi có lẽ không ngờ rằng mình có thể trải nghiệm cách đối xử của một con người đến từ thế kỷ 21 trong cuốn sách có bối cảnh cổ đại thế này.
Sờ vào thân thể cứng ngắc của Tạ Khuynh Bùi, tôi lập tức giật mình, tưởng rằng hắn đã bị tôi làm cho xấu hổ mà c.h.ết.
Tôi nhanh chóng buông hắn ra và cẩn thận đặt ngón tay mình dưới mũi hắn.
Tạ Khuynh Bùi chợt mở mắt, bình tĩnh nói: “Ta chưa c.h.ế.t!”
Tôi xấu hổ rút tay lại.
"Cởi trói cho ta."
Tôi lén mỉm cười và bước sang một bên.
"Lại muốn làm gì?" Tạ Khuynh Bùi cau mày hỏi, trong mắt tràn đầy bất an.
Tôi vỗ tay, mật vệ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi: "Thứ đó đâu?"
Mật vệ cúi đầu lấy ra một khối ngọc bội.
Có thể thấy được, khi Tạ Khuynh Bùi nhìn thấy ngọc bội, toàn thân hắn bắt đầu căng thẳng.
Đó chính là ngọc bội mà Lạc Ngọc Thần đã đeo từ khi còn nhỏ.
Tôi cười nói: “Ngươi chắc cũng biết chủ nhân của ngọc bội này. Trẫm không ra tay với ngươi, nhưng không có nghĩa là không dám làm gì với những người bên cạnh ngươi.”
"Lần này trẫm không so đo với ngươi, nhưng lần sau mật vệ mang tới vật gì thì chưa biết được."
Để duy trì tính cách độc đoán và lạnh lùng của mình, sau khi nói xong, tôi lập tức quay người bỏ đi với tay áo phấp phới, bóng lưng ngang ngược và phách lối, không cho Tạ Khuynh Bùi bất kỳ cơ hội nào để cầu xin.
Nhưng vì điều này mà tôi đã bỏ lỡ nụ cười quái lạ của Tạ Khuynh Bùi.
19.
Hệ thống: [Thật không nhìn ra cô là một người thích kịch tính.]
Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi sửng sốt một lúc, nghi hoặc: “Hệ thống?”
Âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên bên tai tôi: [Là tôi đây.]
Dừng một chút, nó nói: [Tuy nhiên, ta vẫn muốn nhắc nhở cô, mặc dù đến thế giới này, nhưng không có nghĩa cô là nhân vật chính. Nếu cô gây nguy hiểm đến tính mạng của nam nữ chính, cô sẽ bị ngay lập tức bị xóa sổ.]
Tôi nhếch khóe miệng: “Nhà mi đang hù dọa trẻ con đấy à? Tôi là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật trong thế kỷ mới. Dù đã rời bỏ thế giới đó nhưng những lời dạy vẫn luôn in sâu trong trái tim tôi. Tôi sẽ không làm tổn thương ai cả."
Vừa rồi tôi còn phân vân không biết có nên chào cái hệ thống này hay không. Ngược lại, tôi thấy chẳng cần kiêng dè.
Trong lúc đùa giỡn với hệ thống, tôi đã đi tới ngự thư phòng, ở đấy có một bóng lưng quen thuộc đang ngồi.
Nhìn thấy tôi tới, Lạc Ngọc Thần vội vàng đứng lên hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."
Tôi vẫy tay và nói: "Đứng lên đi."
Tôi ngồi xuống, đặt ngọc bội vừa mới có lên bàn: "Không biết vì sao ngươi lại muốn gặp trẫm?"
"Dân nữ nhìn thấy trên đường phố đầy chân dung của sư đệ, không biết chuyện gì đã xảy ra?" Lạc Ngọc Thần cẩn thận nói.
Tôi im lặng trong giây lát, không thể nói là tôi cố ý uy hiếp Tạ Khuynh Bùi, cuối cùng Tạ Khuynh Bùi thật sự bị dọa bỏ chạy.
Tôi hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, hắn đã về rồi. Nếu ngươi lo lắng thì có thể đến gặp hắn."
Lạc Ngọc Thần do dự một lúc và ngập ngừng nói: "Người không sao là tốt rồi. Không biết bệ hạ định xử trí sư đệ thế nào?"
Tôi dùng ánh mắt trấn an cô ta: “Ngươi yên tâm, trẫm không phải người vô lý, nhưng Phượng Quân tương lai của trẫm bị thương, trẫm phải cho mọi người một lời giải thích hợp lý.”
Lạc Ngọc Thần cảm thấy thoải mái hơn: "Đa tạ bệ hạ bao dung."
Tôi gật đầu nhưng lương tâm cảm thấy hơi áy náy và đổi chủ đề: "Không biết bây giờ ngươi cùng Vệ Tùng thế nào rồi?"
Lạc Ngọc Thần nghe vậy lập tức quỳ xuống nói: "Dân nữ không dám."
Tôi:... Ừm, tôi vừa hỏi cô ta một câu hỏi c.h.ế.t người à?
Tôi bước tới kéo cô ta dậy: “Đừng sợ, ta đều biết hết rồi.”
Lạc Ngọc Thần nhìn tôi bối rối.
Dù sao lúc đọc sách thì tôi cũng rất thích nam chính và nữ chính, nên tôi sẽ bảo vệ CP của mình.
Vì Tạ Khuynh Bùi hay vì tình cảm dành cho nhân vật mà tôi từng có, tôi đều sẽ giúp họ.
Tôi: “Tháng sau là đợt săn bắn mùa thu, có người muốn hại Vệ Tùng, ngươi hãy bảo vệ y, đưa y đi thật xa, đừng quay lại nữa.”
Lạc Ngọc Thần quỳ trên mặt đất nhưng vẫn không dám đứng dậy, tôi thở dài.
Quên đi, đến lúc đó cô ta sẽ biết, nếu tôi nói rõ ra thì cô ta sẽ không hiểu.
Tôi xua tay nói: “Trẫm còn phải duyệt tấu chương, ngươi lui trước đi.”
Lạc Ngọc Thần: "Dân nữ có thể đi gặp sư đệ không?"
Tôi thản nhiên nói: “Cứ đi đi.”
Lạc Ngọc Thần cuối cùng cũng đứng dậy và đi theo nữ quan ra ngoài.
Tôi cầm cây bút lên, xoay nó trong tay, nhìn đống tấu chương rồi nhìn bầu trời bên ngoài.
Vẫn còn sớm, hay là đi dạo một lát vậy.
Tôi đặt bút xuống, trong đầu tôi chợt lóe lên một điều gì đó, tôi luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.
Tôi thoáng nhìn chiếc ghế dài bên cạnh và đột ngột đứng dậy.
Tôi vẫn chưa cởi trói cho Tạ Khuynh Bùi.
Vì vậy, những gì Lạc Ngọc Thần nhìn thấy bây giờ là Tạ Khuynh Bùi đang bị tôi trói nằm trên giường.
Tôi nhanh chóng gọi mật vệ: "Nhanh lên, nhanh cởi trói cho Tạ Khuynh Bùi trước khi Lạc Ngọc Thần đến. Ngươi nhất định phải đi trước cô ta!"
Nhìn bóng dáng mật vệ biến mất, tôi thở dài buồn bã.
“Thanh danh đời này e rằng khó giữ…”