33.
Đêm đó, một trận hỏa hoạn cháy nửa ngày, thiêu rụi cung điện của Phượng Quân.
Người trong cung lần lượt đi dập lửa, tiếng la hét ồn ào như sóng lao về phía đám cháy.
Tôi trở về cung của mình giữa đám hỗn loạn.
Ngọn lửa đó là do tôi tạo ra.
Vệ Tùng cũng không có ở đó, y được mật vệ do ta sắp xếp đưa đi gặp Lạc Ngọc Thần.
Tiếp theo, họ sẽ dựa theo câu chuyện trong tiểu thuyết, cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, xông pha giang hồ.
Tôi lặng lẽ ngồi trên giường của Tạ Khuynh Bùi, vẫy tay ra hiệu cho người trong cung dập lửa.
Lạc Ngọc Thần và Vệ Tùng cuối cùng đã hạnh phúc bên nhau, vậy cái kết của tôi và Tạ Khuynh Bùi là gì?
Vốn dĩ tôi chỉ coi đây là một trò chơi, tùy ý chơi theo nhiệm vụ của hệ thống, còn hướng dẫn chỉ là một trò đùa.
Tôi không hoàn thành nhiệm vụ này thì trường hợp xấu nhất cũng là c.h.ế.t. Dù sao ở thế giới ban đầu tôi cũng không còn gì phải lo lắng.
Nếu có thể sống lâu hơn một chút, tôi sẽ tìm người kế vị ngai vàng và tự mình tận hưởng niềm vui.
Nhưng sao giờ đây tôi lại cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống.
34.
"Sao ngươi không đi tìm ta?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong tẩm cung trống rỗng và tối tăm.
Tạ Khuynh Bùi mặc đồ đen, tóc buộc cao, góc áo tàn tạ như bị lửa cháy xém.
Hắn cầm kiếm, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất theo bước chân mà phát ra âm thanh chói tai.
"Tại sao ngươi không tìm ta? Không phải ngươi nói sẽ g.i.ế.t bọn họ nếu ta trốn thoát lần nữa sao? Tại sao ngươi lại để bọn họ đi?"
Giọng nói trầm thấp của Tạ Khuynh Bùi vang lên, bao trùm trong màn đêm đặc quánh, khiến hắn trông thật ảm đạm.
Tôi sửng sốt một lát, nhắm mắt lại, dùng giọng mệt mỏi nói: "Ta mệt rồi."
"Tạ Khuynh Bùi, ta mệt rồi."
Bước chân nhẹ nhàng đột nhiên tăng tốc, Tạ Khuynh Bùi đi đến bên giường, cúi nhìn tôi đang nằm trên giường.
"Mệt rồi?" Tạ Khuynh Bùi nhếch khóe miệng, cười nhạt nói.
Hắn tóm lấy cổ tôi, cúi xuống thì thầm vào tai tôi: “Vậy thì đến lượt ta đuổi, ngươi trốn.”
“Như vậy không mệt sao?”
Tạ Khuynh Bùi siết cổ tôi, ủ rũ nói: “Dĩ nhiên không mệt."
Tôi: Rất tốt, rất có chí khí.
35.
Lạc Ngọc Thần và Vệ Tùng đã rời đi, nhưng họ cảm thấy có lỗi với tôi vì phải ở lại giải quyết mọi việc.
Sau khi vào triều giải quyết chuyện phía sau của họ, tôi quay về không ngừng duyệt tấu chương.
Tạ Khuynh Bùi, người tối qua còn u ấm, hôm nay khoác lên mình quần áo màu trắng như trăng, lạnh lùng và xa cách.
Lần này tôi không cần ra lệnh nữa hắn tự động bám sát phía sau.
Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi chợt nảy ra ý định trêu chọc.
Sau khi tôi bước vào, cung nữ tiến lên giúp cởi áo ngoài của tôi. Tạ Khuynh Bùi bước nhanh đến trước cô ta, khi tay hắn sắp chạm vào cổ tôi, tôi di chuyển nhẹ nhàng và tránh được hắn.
Bàn tay giơ lên của Tạ Khuynh Bùi dừng lại giữa không trung. Hắn hạ mi, hơi mím môi rồi bước đến bàn mài mực cho tôi.
Tôi đang định cầm bút thì dừng lại, sau đó nói: "Mấy ngày trẫm không đến hậu cung để gặp Quý Quân, hôm nay thấy nhớ quá. Đi tuyên người tới đi."
Tạ Khuynh Bùi đang nâng tay mài mực chợt dừng lại. Bàn tay nổi lên gân xanh, sắc mặt hắn không chút biểu cảm, tay nắm chặt khối mực, “rắc” một tiếng bẻ làm đôi.
...
Khi màn đêm buông xuống, tôi đi về phía tẩm cung đã có Quý Quân chờ sẵn.
Tạ Khuynh Bùi đã chịu đựng một ngày, cuối cùng không thể chịu được nữa, đứng trước mặt tôi, nhỏ giọng thì thầm: "Có thể không gặp người đó không?"
Vừa nói, hắn vừa ngập ngừng kéo một góc tay áo của tôi và lắc nhẹ.
Trong lòng tôi hưng phấn quay ngoắt 360 độ nhưng mặt vẫn lạnh lùng kéo tay áo lại.
"Không." Nói xong, tôi đẩy hắn ra và bước vào tẩm cung.
Tạ Khuynh Bùi ngơ ngác nhìn bóng dáng đang dần xa, tự hỏi tại sao người trước đây dịu dàng và ân cần với hắn lại đột nhiên trở nên thờ ơ như vậy.
Sau khi bước vào hành lang, tôi lén nhìn qua khe cửa.
Tôi nhìn thấy Tạ Khuynh Bùi ngồi trên bậc thềm, dáng người gầy gò trông đặc biệt cô đơn trong gió lạnh.
Hắn tự lẩm bẩm: “Ta phải làm gì để nàng thích ta đây?”
Gió lạnh thổi những lời buồn bã của hắn đến tai tôi. Tôi cảm giác như bị ai đó véo thật mạnh, khiến tôi cảm thấy chua xót.
Đột nhiên, Tạ Khuynh Bùi dường như đã nghĩ ra điều gì đó liền đứng dậy, rút kiếm đi về phía tẩm cung.
“Nếu nàng không thích ta, vậy thì mang nàng đến nơi chỉ có ta và nàng mà thôi!”
Trốn sau cánh cửa, tôi lập tức quay người chạy về phía giường.
Một tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa bị Tạ Khuynh Bùi đá văng ra.
Nhìn thấy trong tẩm cung không có người, rèm đã buông xuống, đôi mắt sâu thẳm của hắn đột nhiên nheo lại, bước nhanh về phía giường.
Hắn dùng kiếm để mở rèm, sát khí bao trùm xung quanh hắn.
Nhưng sau khi mở rèm ra, hắn phát hiện chỉ có mình tôi trên giường.
Tôi mỉm cười nói: "Cung điện của Phượng Quân đã bị thiêu rụi. Trẫm đặc biệt chuẩn bị nơi ấy vì chàng. Chàng chịu khó ở đây vài ngày. Thế nào?"
Tạ Khuynh Bùi sững sờ tại chỗ và khàn giọng nói: “Nàng…"
“Sao vậy, chàng có thể bóp cổ ta, lại không cho phép ta trêu chọc chàng sao?" Tôi giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi ra từ khóe mắt hắn.
Tôi cười nói: "Có bằng lòng hay không?"
Tạ Khuynh Bùi nắm lấy tay tôi, hôn lên đó và nhẹ nhàng nói: "Ta bằng lòng, lúc nào cũng bằng lòng."
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin mời lựa chọn: Ở lại hay rời đi?] Âm thanh của hệ thống vang lên thật không đúng lúc.
Tạ Khuynh Bùi nghiêng người hôn lên môi tôi, tôi nhắm mắt lại và nói trong lòng: [Ở lại.]
36.
Tấm màn đỏ tung lên, quần áo lộn xộn.
Tạ Khuynh Bùi nằm trên giường và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi đứng dậy, mặc áo khoác rồi đi bảo cung nữ chuẩn bị nước.
Bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn lên ánh sáng mờ ảo ở phía chân trời, với một nụ cười trên môi mà tôi thậm chí không nhận ra.
“Bệ hạ, đã đến giờ vào triều rồi.”
Tôi: “…”
“Đây là thời điểm vui vẻ nhất của trẫm, đừng ép trẫm phải phạt ngươi.”
Cung nữ: “…”
_Hết_