Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh không có can đảm tiếp tục ngâm trong nước thánh gì đó, vì thế nhanh chóng mặc quần áo màu trắng vào, như chạy trối chết mà rời khỏi bể tắm.

Ngoài phòng, thị nữ thấy cô đột nhiên ra ngoài thì hơi kinh ngạc, tiến lên cung kính nói: “Thánh Nữ đại nhân, xảy ra chuyện gì, sao ngài lại đột nhiên ra đây?”

“Không có việc gì.” Cô nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn về phương xa, làm như đang trầm tư.

Thị nữ tuy tò mò vì sao hôm nay Thánh Nữ ngâm mình lại ra nhanh như vậy, chẳng qua Thánh Nữ chính là người mang Thần lực Ánh Sáng nhiều nhất trên đại lục Âu Á, có thể phục vụ bên cạnh Thánh Nữ, đó chính là vinh hạnh, vì thế cô ấy cũng không dám lắm miệng hỏi đến chuyện của Thánh Nữ.

Thị nữ không dám quấy rầy, lui ra xa đứng một bên.

Nhưng sau khi Giáo Hoàng biết chuyện, lại lập tức lo lắng đến tìm cô.

“Lâm Na, ta nghe nói thời gian con ngâm nước thánh hôm nay còn không đủ một giờ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Na là cô nhi, từ nhỏ đã được Giáo Hoàng nuôi lớn, nói là Giáo Hoàng, kỳ thật càng giống cha.

Đối mặt với vị lão nhân này, Đường Khanh nở một tia cười nhàn nhạt, “Giáo Hoàng đại nhân, con không có chuyện gì cả.”

“Vậy sao lại rời bể tắm, trong giáo lại không có đại sự gì, thân thể con mới là quan trọng nhất.”

Nghe Giáo Hoàng lo lắng nói, Đường Khanh chỉ có thể nói ra đúng sự thật. Đương nhiên, cô vẫn giấu đi một phần khó có thể mở miệng trong đó.

Thần Ánh Sáng giáng lâm ở nơi khác ngoài Thánh điện, mặc dù chỉ là thần thức, vẫn khiến người ta khiếp sợ. Kia chính là Thần Ánh Sáng, bao nhiêu người quỳ gối trên Thánh điện cũng không chiếm được nửa điểm chú ý của ngài.

Sự lo lắng trước đó của Giáo Hoàng lập tức biến thành mừng vui, có thể được Thần Ánh Sáng để ý, đó chính là vinh quang vô thượng.

“Lâm Na, Thần Ánh Sáng quả nhiên thiên vị con đó.” Lời tuy như thế, nhưng trên mặt Giáo Hoàng lại mang nụ cười hiền lành.

Đường Khanh lại không hề muốn loại thiên vị quỷ dị này, chẳng qua ngoài mặt chỉ có thể phụ họa.

“Đã như vậy, con hãy đến Thánh điện cảm ơn thần trợ giúp đi.”

Giáo Hoàng nghĩ rất đơn giản, nếu được thần trợ giúp, về tình về lý cũng nên cảm tạ một phen, nhưng Đường Khanh nghe xong, tươi cười trên mặt lại cứng đờ, hôm qua cô mới chạy trối chết, thế mà hiện tại cô lại phải chui đầu vào rọ sao.

Nhưng cho dù nội tâm hoàn toàn không muốn, cô vẫn không thể không nhấc chân đi về phía Thánh điện.

Đường đi tới Thánh điện trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo, liếc mắt nhìn lại, đẹp không sao tả xiết, chẳng qua hiện tại cô không có tâm tình thưởng thức, chỉ là đã muốn cảm tạ, theo thói quen dĩ vãng của Lâm Na, cô còn phải hái mấy đóa hoa minh diễm động lòng người để hiến cho thần.

Đường Khanh không có tâm tình tỉ mỉ chọn lựa hoa đẹp, đừng nhìn lúc này cô như đang ưu nhã bước đi, vẻ mặt bình thản, nhưng chỉ có chính cô biết, giờ phút này nội tâm cô vô cùng bất đắc dĩ, cực kỳ thống khổ.

Có không muốn đến đâu, cô vẫn phải đi tới Thánh điện. Khi sắp tiến vào Thánh điện, cô tùy ý hái mấy đóa hoa không biết tên, sau đó mới bước vào Thánh điện.

Bên trong Thánh điện, tượng đá cao ngất nguy nga sừng sững ở giữa điện, Thần Ánh Sáng là thần, không ai biết được khuôn mặt hắn, cho nên tượng đá bên trong Thánh điện tuy cao lớn uy nghiêm nhưng lại không có mặt. Nhưng dù có vậy, cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bởi đó là khinh nhờn thần linh.

Đường Khanh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tiếp theo vứt bỏ tất cả tạp niệm, yên lặng thôi miên mình trong lòng, đây là vị thần cô yêu tha thiết. Không thể không nói, cách làm này vẫn có tác dụng nhất định, đợi khi cô lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã có một tia kính ngưỡng cùng sùng bái.

“Thần, cảm ơn ngài lúc trước trợ giúp, tôi đã không quá đáng ngại.” Vừa nói, cô vừa thật cẩn thận đặt những bông hoa hái trước đó lên bàn thờ phía trước tượng đá, “Đây là những bông hoa tôi vừa tỉ mỉ chọn lựa trên đường, hy vọng Thần có thể thích.”

Những bông hoa có thể sinh trưởng bên cạnh Thánh điện tất nhiên rất đẹp, chẳng qua chọn tỉ mỉ hay không tỉ mỉ, vậy thì không biết rồi.

Đường Khanh làm xong hết thảy, liền thành kính quỳ gối trước tượng đá, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

Xa xa trong Thần Điện trên trời, Thần Ánh Sáng lười biếng dựa vào trên ghế, nhìn hình ảnh trong gương bạc.

Trong gương là một thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc trường bào trắng tinh, đang cung kính quỳ trên đất. Dưới ánh mặt trời, lông mi thật dài chiếu xuống hai bóng râm trên gò má cô, theo hô hấp nhẹ nhàng rung động như cánh bướm. Một lúc lâu sau, thiếu nữ lần nữa mở mắt, đôi mắt xanh thẳm tựa như nước biển sâu, trong suốt lại không thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái, dường như có thể khiến người ta chết đuối vậy. Dưới chiếc mũi tinh tế nhỏ xinh là đôi môi anh đào đỏ thắm cùng khóe miệng khẽ nhếch, “Thần, lần sau ta lại đến thăm ngài.”

Thiếu nữ nói xong liền rời khỏi Thánh điện. Thiếu nữ bên ngoài Thánh điện, so với cô lúc bên trong Thánh điện tuy nói là cùng một người, nhưng khí chất lại khác nhau như trời với đất. Trong điện, nhất cử nhất động của thiếu nữ đều lộ ra một tia đáng yêu cùng vui vẻ, mà ngoài điện, thiếu nữ liền trở thành Thánh Nữ cao cao tại thượng, ánh mắt vốn cực nóng chỉ còn lại lạnh lùng.

Đường Khanh cũng không biết nhất cử nhất động của ở trong điện lúc trước đều bị giám thị, chờ đến khi ra khỏi điện, cô mới cố nén cảm giác lạnh sống lưng, run run nói với hệ thống: “Vừa rồi ta biểu hiện như thế nào?”

“10 điểm tuyệt đối cho ngươi 11 điểm, thêm một điểm cũng không sợ ngươi kiêu ngạo.”

Hệ thống đánh giá siêu cao khiến nỗi lo của cô rốt cuộc cũng giải tỏa, nhưng còn chưa đợi cô thả lỏng hoàn toàn, người hầu bên kia lại vội vàng đi tới.

“Thánh Nữ đại nhân, Giáo Hoàng cho mời.”

Đường Khanh hơi gật đầu, “Dẫn đường đi.”

Thánh điện cách Quang Minh Giáo một đoạn đường, chẳng qua cũng không xa, Đường Khanh ngồi xe ngựa sớm đã đợi bên ngoài, rất nhanh liền đi tới giáo đường trong Hoàng thành.

Giáo đường cực kỳ nguy nga, chẳng qua tốt xấu cũng là người gặp qua việc đời, nên cô Đường nào đó cũng không kinh ngạc, nhưng bá tánh xung quanh thì sau khi nhìn thấy Thánh Nữ xuống khỏi xe ngựa liền kinh ngạc quá đỗi, lập tức hưng phấn hô to quỳ xuống đất.

Thánh Nữ tuy cao lãnh, chẳng qua đối xử với bá tánh vẫn rất tốt, gần như là hữu cầu tất ứng* (cầu xin gì cũng được đáp ứng), chỉ cần cô có thể làm được, cho nên dù biểu hiện của cô rất lãnh đạm, nhưng không một ai cảm thấy cô không tốt, ngược lại còn cảm thấy Thánh Nữ nên cao cao tại thượng.

Đường Khanh nhìn người quỳ đầy trên đất, ánh mắt vẫn không thay đổi quá nhiều, cũng không có bảo bọn họ đứng lên, chỉ hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu, liền đi theo thị nữ dẫn đường phía trước vào trong giáo đường.

Lãnh đạm như vậy, vẫn như cũ được các bá tánh tung hô.

Nhìn cảnh tượng này, nội tâm Đường Khanh tức khắc mặt già đỏ lên, những điều này đều là do Thánh Nữ trước để lại, cô vừa mới tới thế giới này, còn chưa làm được cái gì đâu, thật là hổ thẹn quá.

Đổi sang thế giới mới, hệ thống lại là hệ thống tốt, vì thế nhìn dáng vẻ này của ký chủ, hắn lại không nhịn được, trêu chọc nói: “Nha, Khanh Khanh, ta nhìn thấy gì thế này, ngươi đang thẹn thùng hả?”

Đường Khanh mặt không biểu cảm, nội tâm lại hừ lạnh một tiếng. Sao cô có thể yếu thế trước mặt hệ thống được, vì thế nói: “Phải rồi, nhiều người như vậy, thật là xấu hổ quá đi. Hơn nữa nha, ngươi nhìn xem, trong đám người này còn có không ít mỹ nam tử đấy~”

“Đáng tiếc nha, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào nha.”

Thánh Nữ của thế giới này phải giữ gìn sự thuần khiết, nói cách khác là không thể xảy ra quan hệ với bất cứ kẻ nào.

Nhưng Đường Khanh lại nhướng mày: “Ai da, dù sao sớm hay muộn ta cũng sẽ trở nên xấu xa, mấy mỹ nam đó ta đương nhiên có thể chạm vào. Ngươi nói xem, ta nên tìm hệ cấm dục, hay loại hình tàn khốc, hay là loại mỹ nam yêu nghiệt đây. Ai nha, lựa chọn mệt mỏi quá, chi bằng nhận hết đi.”

Hệ thống:……

Đối mặt với ký chủ không biết xấu hổ như vậy, hệ thống cắn răng, lần sau nhất định phải thắng cô nàng này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui