Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Phó Minh Trạm tìm được đáp án mình muốn liền không ngượng ngùng chút nào, nhìn tiểu hoàng đế thở phì phì trong ngực mình, tâm tình liền rất tốt.

Đường Khanh quả thực tức muốn bùng nổ. Đây là chuyện gì?! Có còn muốn để cô yên ổn hoàn thành nhiệm vụ hay không?!

“Phó Minh Trạm!” Bởi vì tức giận nên cô gọi thẳng tên người kia, “Ngươi đừng có quá đáng!”

“Ồ? Ta quá đáng như thế nào cơ?” Phó Minh Trạm mỉm cười nói, giọng nói của tiểu hoàng đế trong trẻo ngọt ngào lại thoáng hiện vẻ kiên cường mạnh mẽ, rõ ràng đang tức giận, nhưng khổ nỗi lại khiến người nghe tê dại không thôi, hắn thật sự yêu cái dáng vẻ như mèo con xù lông này của tiểu hoàng đế chết đi được.

Trước kia sao lại không phát hiện tiểu hoàng đế tức giận động lòng người như vậy đây? Thái phó đại nhân thoáng tự hỏi trong một chớp mắt, chẳng qua rất nhanh hắn liền không nghĩ nhiều, trước kia không phát hiện cũng không sao, dù sao hiện tại tiểu hoàng đế là của hắn.

“Về sau không cho tức giận với người khác.”

Vẻ mặt Đường Khanh như gặp quỷ nhìn về phía hắn, “Trẫm hiện tại ngay cả tức giận cũng phải xem sắc mặt Thái phó đại nhân? Vậy hay là ngôi vị hoàng đế của trẫm, Thái phó đại nhân cứ đơn giản lấy đi là được!”

Hướng đi của thế giới đã chệch đường ray, cô cũng lười quan tâm đến cốt truyện nguyên bản!

Phó Minh Trạm xoa cằm, như đang thật sự suy xét vấn đề này vậy.

Sâu trong nội tâm Đường Khanh đột nhiên sinh ra chút sợ hãi. Đúng là gặp quỷ, nam chính này hình như đang thật sự suy nghĩ vấn đề cô vừa nói! Nhưng cô không muốn bị giam bị giết chút nào mà!

Cũng may, Phó Minh Trạm rất nhanh phủ quyết ý tưởng này.

Hắn tương đối thích tiểu hoàng đế linh động trước mắt, chứ không phải chim hoàng yến bị hắn nhốt trong lồng.

“Ngôi vị hoàng đế là của Hoàng thượng, sao ta lại lấy.” Hắn vừa nói vừa xoa xoa tóc cô, lại nói: “Hơn nữa, có ta ở đây, ngôi vị hoàng đế này ngoại trừ ngươi ai cũng không lấy được.”

“Vậy đúng là cảm ơn Thái phó đại nhân.” Đường Khanh tỏ vẻ mệt tâm, nam chính đã không có hứng thú với bá nghiệp, cô còn cứu vớt thế giới cái rắm a!

Phó Minh Trạm như không nghe ra ý chế nhạo trong lời cô, ngược lại còn sủng nịch mà nói: “Đối với ta ngươi không cần nói cảm ơn, đây là việc ta nên làm.” Nói xong, hắn liền kéo tay cô đi về phía long sàng hoa lệ, “Đêm đã khuya, Hoàng thượng nên đi ngủ, nếu không sẽ không tốt cho thân mình.”

Tuy nói như vậy, nhưng Đường Khanh lại thấy hắn không hề có chút ý định rời đi, cô mặt không biểu cảm mà nói: “Trẫm đúng là nên đi ngủ, Thái phó cũng nên trở về.”

“Cửa cung đều đã đóng, ta không ra được. Ngươi nỡ ném ta ra ngoài trời tuyết phủ trắng xóa kia sao?”

Nhìn Thái phó đại nhân tươi cười rạng rỡ, Đường Khanh giật giật khóe miệng, nói cực kỳ tuyệt tình: “Rất nỡ.”

“Tiểu gia hỏa thật nhẫn tâm. Được rồi, đừng náo loạn, nên đi ngủ, nếu không ngày mai ngươi lại không dậy được.” Phó Minh Trạm nói, thế nhưng lại tiến lên cởi áo tháo thắt lưng cho cô.

“Ngươi muốn làm gì!” Đường Khanh hoảng sợ ôm lấy bản thân, không cho hắn cởi quần áo mình.

Phó Minh Trạm thấy cô phản ứng lớn như thế cũng không tức giận, còn duỗi tay kéo cô vào trong lòng mình một lần nữa, “Cả hai đều là nam tử, ngươi có gì ta có cái đó, không cần thẹn thùng.”

“Đây không phải vấn đề thẹn thùng!” Đường Khanh bùng nổ, “Nam nam thụ thụ bất thân! Hơn nữa, hơn nữa trẫm vẫn thích cô nương!”

“Cô nương?” Phó Minh Trạm như nghe được truyện cười gì, ánh mắt bất giác dời xuống ngắm ngắm, nhấp môi đẹp khẽ cười: “Hoàng thượng xác định, có thể thích cô nương sao?”

Đường Khanh thẹn quá thành giận, gầm nhẹ nói: “A, ngươi câm miệng cho trẫm!” Dứt lời, thấy hắn không đi, cô chỉ có thể thở phì phì nói: “Trẫm sợ ngươi rồi. Ngươi không đi, trẫm đi!” Nói đoạn, cô liền thoát ra khỏi ngực hắn, bước nhanh về phía cửa tẩm cung.

Phó Minh Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại là tràn ngập sủng nịch, hắn bước nhanh theo, như đang dỗ vợ tức giận mà nhẹ giọng từng tí một: “Hoàng thượng, trời đang giá rét, cẩn thận cảm mạo.”

Đã sắp đến tết, bên ngoài tẩm cung tràn đầy khí lạnh thấu xương, chẳng qua Đường Khanh vẫn hoàn toàn không cảm nhận được, cô đã sắp tức điên lên rồi, đâu còn quan tâm đến lạnh hay không lạnh nữa!

“Trẫm không cần ngươi quản!”

“Phải phải phải, ta không quản, ta chỉ lo lắng thôi.”

“Trẫm cũng không cần ngươi lo lắng!”

“Hoàng thượng không cần ta quan tâm?”

“Phải!”

Đường Khanh nói xong lời này, không khỏi lui về phía sau một bước. Không còn cách nào, lúc này nam chính quá khủng bố! Ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người vậy!

Phó Minh Trạm cũng không phát hỏa, chỉ hơi híp mắt, cuối cùng, không nói hai lời liền khiêng cô lên đi về phía tẩm cung.

Người hầu bên ngoài tẩm cung đều đã trợn tròn mắt. Quan hệ của Hoàng thượng và Thái phó đại nhân tốt như vậy từ khi nào?

Thái phó đại nhân thế mà lại khiêng Hoàng thượng lên vai?

Bọn họ không hoa mắt chứ?

Tuy nhiên, Thái phó đại nhân còn lâu mới thèm quản những người bên ngoài đó, hắn còn đang toàn tâm toàn ý dỗ dành tiểu hoàng đế cáu kỉnh.

Đường Khanh náo loạn một trận, thấy hắn thờ ơ, cả người đều uể oải.

Sau khi Thái phó đại nhân khiêng tiểu hoàng đế về tẩm cung, câu đầu tiên của hắn lại là, “Quá gầy.”

“Cái gì?” Đường Khanh đã không biết nên tiếp lời ra sao với vị nam chính hay ra bài không theo lẽ thường này nữa.

“Quá gầy, về sau ăn nhiều chút.” Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ mềm mại mũm mĩm thế này, nhưng khi ôm, trên người lại không có quá nhiều thịt. Thái phó đại nhân nghĩ đến cuộc sống tiểu hoàng đế trải qua trước kia, bỗng dưng đau lòng, hối hận sao mình lại không tìm được “hắn” sớm hơn một chút.

Đường Khanh giật khóe miệng, không còn lời gì để nói.

Thân hình này rất vừa phải, không mập không gầy, cô không thích làm tiểu mập mạp chút nào có được không!

Phó Minh Trạm thấy cô không nói gì, cũng không nhiều lời nữa, dù sao trong lòng hắn đã hạ quyết tâm phải nuôi mập cô.

“Ngủ!”

Thái phó đại nhân mở miệng, tiểu hoàng đế không cách nào phản kháng, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bị người nào đó ôm vào trong ngực, cứ như vậy ngủ một đêm.

Đương nhiên, trước khi đi ngủ, Đường Khanh vẫn quát tháo hệ thống đáng thương một trận.

“Hệ thống rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của ta, làm rối loạn tình cảm của ta! Ta muốn khiếu nại!”

Hệ thống giả chết nửa ngày, hiện giờ sâu kín mở miệng, “Ừm, có thể.”

“Thật sự có thể khiếu nại?”

“Ừm, tuy rằng khiếu nại vẫn là do ta nộp lên thay ngươi.”

Đường Khanh: “……” Nói thế cũng bằng không!

“Còn muốn khiếu nại sao?” Hệ thống hỏi.

“Thôi được rồi.” Đường Khanh cực kỳ bất lực.

“Ngoan. Khanh Khanh chỉ cần không ngừng cố gắng, là có thể hoàn thành nhiệm vụ thế giới này.”

“Nói tiếng người.”

“Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ bây giờ đã đạt 80%.”

Nghe vậy, Đường Khanh tức khắc giống như tiêm máu gà, phải biết rằng mấy đời trước công lược nam chính đều mất ít nhất mấy năm thời gian, lần này thế mà lại đơn giản như vậy, quả rất khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Có lời hệ thống nói, cô không còn suy sụp, ngược lại ý chí chiến đấu lập tức tràn đầy!

Cô tin tưởng không đến nửa năm, cô sẽ có thể chào từ biệt cái tên nam chính bệnh thần kinh này!

Ngày kế tiếp, lâm triều.

Văn võ cả triều nhìn không khí quỷ dị giữa Hoàng thượng và Thái phó, dồn dập hít hà một hơi. Thế này là do trận gió yêu ma nào thổi tới vậy? Đã bảo Thái phó chán ghét Hoàng thượng cơ mà? Đã bảo muốn phế đế đâu?

Chẳng qua mới chỉ một đêm, sao tình hình lại thay đổi nhanh thế!

Nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng kia của Thái phó đại nhân, quả thực…… lóe mù mắt bọn họ!

Bộ phận đại thần độc thân tỏ vẻ, một buổi lâm triều đang yên đang lành, thế mà lại biến thành đại hội ngược cẩu! Còn có thể đối xử tử tế một chút với mấy người già goá bụa như bọn họ hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui