Sau khi tiễn mấy người Tô Hữu về, Nguyễn Thanh đến phòng tắm tắm rửa.
Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì thấy Từ Nhất Bạch dựa vào giường đọc sách. Thấy Nguyễn Thanh ra, Từ Nhất Bạch lấy máy sấy từ trên tủ qua, vẫy tay với cô: “Lại đây, anh sấy tóc cho em.”
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên giường, tùy ý để anh dịu dàng sấy tóc cho mình.
Sấy khô tóc, Nguyễn Thanh cầm máy sấy bỏ lại vào trong phòng tắm, lúc cô đi ra lần nữa, Từ Nhất Bạch lại đọc sách.
Nguyễn Thanh cởi dép lên giường, ngồi xếp bàn ở trên chăn, chần chừ hồi lâu, cô mới hỏi nhỏ: “Từ tiên sinh, Tô Hữu nói với em, thư tình và tình ca đều là chủ ý của anh?”
“Ừ.” Từ Nhất Bạch nhìn sách hắng giọng.
“Vì sao yêu cầu nhất định phải có thư tình và tình ca?” Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn anh, truy hỏi.
“Không phải em nói thích sao?” Từ Nhất Bạch đặt sách xuống, chăm chú nhìn cô.
Cô có nói sao?
Nguyễn Thanh ngẩn ra, trong đầu cô như là có mấy hình ảnh, nhưng nhất thời lại nghỉ không ra mình nói lúc nào.
“Thư phòng, weibo.” Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“A … … là vương tử tình ca à. Chuyện lâu như thế rồi, anh sao vẫn còn nhớ?” Nguyễn Thanh bừng tỉnh ngộ nhìn anh, ngờ vực hỏi.
“Mỗi lời em nói, anh đều ghi nhớ.” Từ Nhất Bạch thâm tình nhìn cô, như là muốn đem cô thu vào trong mắt mình.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Thanh không kìm được ửng hồng, cô nghiêng đầu qua né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
Mắt Từ Nhất Bạch nhìn chăm chú vào Nguyễn Thanh ngồi cách anh một bước chân, cô gái nhỏ vừa tắm xong, da dẻ mịn màng trắng trẻo, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng. Cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi của anh, ngực anh có chút nhấp nhô, có thể tưởng tượng được những cảnh tượng đẹp đẽ bên trong. Vạt áo vừa vặn che phủ mông của cô, thấp thoáng có thể nhìn thấy quần đùi phía trong áo.
Hô hấp của Từ Nhất Bạch bỗng bỗng dồn dập, yết hầu lên xuống, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng hắng giọng: “Từ Nhuyễn Nhuyễn.”
“Hả?” Nguyễn Thanh đáp, mù mịt nhìn về phía anh.
“Dáng vẻ này của em khiến lòng anh không yên, em biết không?” Giọng nói của anh ẩn chứa mấy phần tình dục.
Nguyễn Thanh thuận theo ánh mắt của anh cúi đầu, bỗng nhìn thấy dáng vẻ này của mình khiến cho người khác nghĩ xa xôi, cô không kiềm được đỏ mặt, vội vàng trốn vào trong chăn, ngượng nghịu nói: “Đừng như thế, nhanh đi ngủ!”
Từ Nhất Bạch thấp giọng cười, đặt sách xuống, tắt đèn vùi vào trong chăn ôm chặt lấy Nguyễn Thanh, bắt đầu hôn một cách dịu dàng triền miên.
Vào năm mới, hai cặp Từ Nhất Bạch, Tô Hữu cùng Nguyễn Thanh và Tạ Tửu về Bắc Kinh, lần đầu tiên chính thức ra mắt ông bà nội và bố mẹ của Nguyễn Thanh. Trải qua sự thay phiên nhau oanh tạc của mấy người Từ Nhất Bạch, Tô Hữu, Nguyễn Thanh, Minh Dung, Tạ Tửu và Nguyễn Ngôn, mấy vị phụ huynh đều bị thuyết phục, cuối cùng đồng ý cho họ cùng nhau tổ chức hôn lễ vào tháng năm.
Đặt tiệc cưới, thử áo cưới, chụp ảnh cưới, mua lễ phục, nhẫn cưới và thiệp mời … … Bận rộn với hàng loạt công việc, thời gian nhanh như chớp đã đến tháng năm.
Ngày 1 tháng 5, thời tiết tươi đẹp.
Xung quanh hoa viên biệt thự vùng ngoại ô được bao quanh bởi sông núi, bãi cỏ xanh bên bờ hồ được bao quanh bởi một vòng hoa tươi và bóng bay màu hồng.
Cổng hoa là hình trái tim, dọc theo phía trước là một con đường nhỏ rải đầy cánh hoa, hai bên con đường là những cột hoa thiết kế theo phong cách rô-ma. Hai bên bãi cỏ là những hàng ghế được kết nơ bươm bướm, trên bày bày biện các món ăn.
Hai tiếng trước hôn lễ, mọi người lần lượt đến, tụm năm tụm ba vây quanh bàn nhàn nhã trò chuyện với nhau.
Trong phòng trang điểm của biệt thự, ba cô dâu đang làm tóc trang điểm, ngoài ra còn có ba phụ dâu ở bên cạnh.
Hải Chu nhìn gương mặt càng xinh đẹp hơn của ba cô dâu, không nén được ca ngợi: “Các cậu thật sự quá đẹp rồi, hôm nay làm sáng mắt của bao nhiêu là khách mời đấy!”
“Thật nghĩ không ra, còn một năm đại học nữa, phòng chúng ta đã gả đi hai mỹ nhân.” Tôn Tịnh ngồi trên sô pha than thở nói, “chân mệnh thiên tử của mình lúc nào mới đến cưới mình đây?”
“Chị cũng là lần đầu tham gia hôn nhân tập thể đấy, thực sự quá náo nhiệt.” Chu Di dựa vào bàn trang điểm nói, cô ấy là bạn thân của Minh Dung, cũng là một trong những phụ dâu.
“Em cũng là lần đầu tiên tham gia, nào biết lại trực tiếp kết hôn luôn.” Tạ Tửu nhân cơ hội người trang điểm đi lấy khăn cài đầu cho mình, oán trách nói một câu.
“Đừng lắm lời, hôm nay cậu chính là tân nương.” Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn Tạ Tửu, dặn dò nói.
“A Nguyễn, hôm nay cậu trừng mắt lại dịu dàng như thế, mình đều bị hút hồn cả rồi, tối nay thật là hời cho Mặc Thần quá!” Tôn Tịnh cười trêu Nguyễn Thanh.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tạ Tửu ở một bên gật đầu nói.
“Đừng nói người khác, tiểu Cửu em hôm nay cũng giống như vậy đấy.” Minh Dung đội xong khăn cài đầu, cười nói với Tạ Tửu.
Tạ Tửu liền im lặng, mặt ửng đỏ để cho người trang điểm đội khăn cho cô.
“Các cô dâu xinh đẹp, đã chuẩn bị xong chưa? Xe ngựa đã đến cổng rồi, chú rễ cũng đợi ở bên đó, bây giờ chỉ còn thiếu mấy tiểu tiên nữ này nữa thôi.” Người phụ trách tiệc cưới lần này, cũng là bạn cũ của Minh Dung, giám đốc Trương gõ cửa đi vào.
“Đã xong rồi, chúng tôi xuống đây.” Minh Dung mỉm cười trả lời.
“Được, tôi ở phía dưới chờ mọi người, các cô dâu xinh đẹp.” Giám đốc Trương hơi cúi người, cúi chào mọi người.
Mấy phụ dâu một tay xách giỏ hoa, một tay đỡ cô dâu. Cô dâu một tay cầm hoa, một tay nâng váy, như là những tiên nữ hạ phàm mỉm cười từ tầng hai đi xuống.
Trước cổng dừng một cỗ xe ngựa phong cách châu Âu do ba con tuấn mã đầu đội hoa màu đỏ kéo, giám đốc Trương mở cửa ra cho mọi người, đỡ các cô dâu và phụ dâu đi lên, đợi sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, anh ấy ngồi phía trước xe ngựa nhẹ kéo dây ngựa: “Lái!”
Tại hội trường tổ chức đám cưới, người chủ trì đã bắt đầu làm nóng bầu không khí, trên màn hình lớn phát những hình ảnh trước đây của cô dâu chú rễ. Lúc này, một cỗ xe ngựa màu trắng dần tiến lại gần, âm nhạc cũng đổi thành “Khúc ca cử hành hôn lễ” thần kì. Cùng với âm nhạc, xe ngựa từ từ dừng lại ở cổng, ba chú rễ xuống xe, đợi bố của ba cô dâu khoác tay con gái mình. Ba cô dâu được bố mình đưa vào hôn đường, sau đó tận tay trao cho chú rể.
Nguyễn Thanh và bố Nguyễn đi cuối cùng, bố Nguyễn đặt tay con gái mình vào trong tay Từ Nhất Bạch, viền mắt ửng đỏ chớp mấy lần, vỗ vào tay hai người, xúc động muôn vàn: “Nhất Bạch à, bố giao viên minh châu trên tay mình lại cho con, bảo vệ tốt cho nó nhé.”
“Con sẽ cẩn thận yêu thương bảo vệ cô ấy, bố yên tâm.” Từ Nhất Bạch gật đầu, từ từ nắm chặt bàn tay trắng mịn trong tay mình lại.
Ba cô dâu khoác tay chú rễ từ từ đi đến trung tâm sân khấu, phụ rễ và phụ dâu theo sau cô dâu chú rễ, rải hoa tươi và dải lụa màu.
Bầu không khí náo nhiệt, xung quanh đều là tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng và tiếng đùa giỡn.
“Các vị tiểu thư và tiên sinh, rất cám ơn mọi người đã dành thời gian đến tham gia hôn lễ! Bây giờ, các cô dâu chú rễ đã đứng ở giữa sân khấu, chúng ta lấy trời đất chứng giám. Xin hỏi ba chú rễ, các anh đồng ý kết duyên với các cô dâu, cho dù giàu sang hay nghèo khổ, sức khỏe hay bệnh tật, thuận lợi hay khó khăn, các anh nguyện suốt đời chăm sóc, tôn trọng, yêu thương có cô dâu. Các anh đồng ý không?”
“Tôi đồng ý.” Ba người nhìn về phía cô dâu của mình, đồng thanh trả lời.
“Vậy xin hỏi ba cô dâu, các cô nguyện cùng các vị tiên sinh kết duyên vợ chồng, cho dù giàu sang hay nghèo khổ, sức khỏe hay bệnh tật, thuận lợi hay khó khăn, các cô nguyện ý suốt đời yêu thương, tôn trọng, luôn ở bên cạnh chú rễ. Các cô đồng ý ý không?”
“Tôi đồng ý.” Ba cô dâu dịu dàng nhìn về phía chú rễ của mình, đồng thanh nói.
“Các cô dâu chú rễ đã rút ra lời thề nguyện với người bạn đời của mình. Bây giờ xin mời các cô dâu chú rễ của chúng ta trao tín vật tình yêu, mời các cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau!”
Từ Nhất Bạch nhận lấy nhẫn từ phụ rễ, kéo tay Nguyễn Thanh qua, long trọng nói: “Từ Nhuyễn Nhuyễn, cuộc đời sau này, buồn vui là em, nắng mưa là em, vinh nhục là em, trong lòng là em, tất cả những nơi hướng về, cũng là em.”
Nói xong anh long trọng trao nhẫn cho Nguyễn Thanh, sau đó cúi đầu hôn lên tay đeo nhẫn của cô.
Mắt Nguyễn Thanh ngấn nước, nâng tay anh lên, từ từ đeo nhẫn cho anh, nhẹ nhàng nói: “Từ tiên sinh, từ nay về sau, phong sương bão tố là anh, nghèo khó đắng cay là anh, vinh hoa phú quý là anh, nơi nào có anh, trái tim em luôn hướng về đó.”
Sau đó, Tô Hữu cũng trao nhẫn cho Tạ Tửu, anh cong khoe miệng cười nói: “Tửu Nhi, đời này anh thích là rượu, sau đó anh liền cưới em về nhà để cất giấu kỹ.”
*Theo âm Hán Việt, Tửu còn có nghĩa là rượu.
“Rượu không làm người say mà người tự say, em có lẽ là Hồng Nhi Nữ đã được cất giữ hơn hai mươi năm. Thật là hời cho anh rồi!” Tạ Tửu dịu dàng liếc nhìn anh, cũng đeo nhẫn lên cho anh.
Sau cùng là Nguyễn Ngôn, trên mặt anh mang theo ý cười hiếm thấy, cầm nhẫn từ từ đeo cho Minh Dung, nắm lấy tay cô, từ tốn nói: “Đời này có em thì không còn gì phải tiếc nuối nữa.”
Minh Dung dịu dàng nhìn anh, vừa cười vừa lấy nhẫn đeo lên cho anh, từ từ đáp: “Cả đời bên anh, em đã mãn nguyện.”
“Các cô dâu chú rễ đã trao nhẫn cho nhau, bây giờ xin mời chủ hôn lên sân khấu, tuyên đọc chứng giám và công bố giấy chứng nhận kết hôn!”
Lời vừa nói xong, một người đàn ông trung niên cầm một tờ giấy mỉm cười đi lên, theo cùng phía sau là một phụ dâu tay bưng một cái khay, trong khay đựng sáu tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực.
“Chào các vị, tôi là thầy giáo cao trung của các cô dâu chú rễ, trong tay tôi là giấy chứng nhận kết hôn năm đó của tôi. Bây giờ tôi phải đem lời chúc phúc này đọc cho các cô dâu chú rễ, hi vọng họ giống như chúng tôi, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.” Thầy Đường vui mừng, sau khi nói xong với các vị khách khứa liền xoay lại đối diện với sáu người, cao giọng nói: “Hai bên thông gia, nhất đường đính ước, lương duyên vĩnh viễn, xứng đôi vừa lứa. Nhìn hoa đào rực rỡ ngày hôm nay, nghi thất nghi gia, con cháu đầy nhà, mấy đời hưng thịnh. Thề ước đến bạc đầu, trăm năm hòa hợp, nhân duyên đặc biệt, bản nhạc uyên ương.”
Sau khi đọc xong, thầy Đường đóng giấy chứng nhận lại, chân thành nói: “Sau lời tuyên thệ, bây giờ trao giấy chứng nhận.”
Sau đó thầy Đường trao giấy chứng nhận cho từng người, vừa trao vừa nói: “Phu thê ân ái, sớm sinh quí tử.”
Đợi sau khi thầy Đường xuống, người chủ trì liền lên sân khấu, lớn giọng nói: “Chúc mừng các cô dâu chú rễ kết thành lương duyên, bây giờ, có phải nên hôn không?”
“Hôn đi, hôn đi ... ...” Những quan khách ngồi phía dưới lần lượt đùa giỡn, các cô dâu trên sân khấu xấu hổ đỏ mặt, trao nhau nụ hôn trong tiếng hô hào.
Nghi lễ cử hành xong liền đến phân đoạn nhận hoa cưới mà các cô gái phía dưới mong đợi nhất, ba cô dâu quay lưng về phía mọi người, sau khi đồng thanh hô “3, 2, 2!” liền đem hoa cưới ném đi.
“Cho mình cho mình, năm nay mình nhất định phải gả đi!”
“Cho mình! Mình cần hoa cưới ... ...”
“Bên này bên này ... ... mình lấy được hoa liền đi tỏ tình!”
……
Nhiều người xô đẩy, một bó hoa tươi rơi vào trong vòng tay Vương Nghi Minh đang ngồi thờ ơ trên ghế, hai bó hoa còn lại bị nhiều người quăng lên không trung. Tạ Tịch đứng trên một cái ghế bên cạnh luôn quan sát Vương Nghi Minh, đưa tay ra cướp lấy bó hoa đang rơi từ trên cao. Mọi người thấy chie còn một bó hoa cuối cùng, người đứng xa liền ngừng lại, chỉ còn một nhóm người đang tranh nhau.
Tạ Tịch cầm hoa trong tay, đi đến bên cạnh Vương Nghi Minh: “Cho em.”
Vương Nghi Minh đưa hoa trong tay lên nói: “Tôi có.”
Tạ Tịch giật lấy hoa trong tay cô và đổi với bó hoa trong tay mình, sau đó mỉm cười: “Thế này chúng ta đã đính hôn rồi, em là của anh.”
“Ồ.” Vương Nghi Minh nhận hoa đặt ở một bên, lạnh nhạt nói.
“Em đồng ý rồi?” Tạ Tịch vui mừng nhìn cô, vội hỏi.
“Đồng ý gì?” Vương Nghi Minh không hiểu nói.
“Đính hôn với anh.” Tạ Tịch nói.
“Có sao?”
“Có! Anh không quan tâm, anh qua một thời gian nữa sẽ đi thăm hỏi bố mẹ vợ, em cứ đợi gả cho anh đi!” Tạ Tịch xảo trá nói, nói xong liền chạy nhanh ra đắng xa, giọng nói thích thú cách một đoạn xa vẫn còn nghe thấy.
Vương Nghi Minh ngồi yên không biết làm thế nào mỉm cười, lần nữa cầm bó hoa bên cạnh lên nhìn rất lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Rạp hát nhỏ:
Tác giả: A a a cuối cùng mọi người đều đã có nơi chốn rồi đấy, cũng đã cầu hôn rồi đấy.
Chú chó ngốc: Mẹ yêu, còn có con, con chưa cầu hôn.
Tác giả: Ai yô này, quên con mất, như thế nào mới tốt.
Chú chó ngốc: Bổ sung con vào.
Tác giả: Phiền quá rồi, hay là bỏ đi, hai đứa không cần mai mối.
Chú chó ngốc: … … Dì ghẻ!
Tác giả: Ài!