Sau khi ăn cơm tối xong thì ông bà Hắc và Hắc Mộc Mộc ra về.
Bây giờ ở nhà chính chỉ còn thành viên của Doãn gia.
" Đình Nghiêm, Vân Di.
Hai đứa ngủ lại ở đây một đêm đi.
Ngày mai rồi về "
Ông nội Doãn nói.
Ông bây giờ rất vui khi thấy Doãn Đình Nghiêm hạnh phúc.
" Cháu phải về để ngày mai Vân Di còn đi học.
Hôm nay cô ấy đã nghỉ rồi "
" Vậy cũng được.
Chủ nhật hai đứa nhớ về chơi "
" Dạ vâng ".
" Ông nội à.
Hôm nay cháu về đây là có một chuyện muốn nói với ông "
Trịnh Mỹ Hoa và Doãn Thừa Nhiệm nhìn nhau, không biết Doãn Đình Nghiêm nói chuyện gì mà có vẻ rất nghiêm trọng.
" Là chuyện gì? " ông nội Doãn nhíu mày
" Cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cháu và Vân Di sau này sẽ có con, nếu cháu cứ tiếp tục không làm gì thì sẽ không lo được cho cuộc sống của vợ con cháu.
"
Ông nội Doãn vui mừng khi nghe Doãn Đình Nghiêm nói vậy.
Vậy là anh cũng đã chịu về Doãn thị làm việc rồi sao?.
" Vậy là cháu muốn về Doãn thị làm việc sao? "
" Vâng "
Câu khẳng định của Doãn Đình Nghiêm là một cú đấm vào đầu của Trịnh Mỹ Hoa và Doãn Thừa Nhiệm.
" Sao có thể chứ? "
Doãn Thừa Nhiệm tức giận nói.
Vậy là sau này anh phải chịu sự sai khiến của Doãn Đình Nghiêm sao? Và nếu Doãn Đình Nghiêm quay về tập đoàn vậy sẽ làm lộ chuyện anh lấy tiền công quỷ.
" Tại sao? ." ông nội Doãn nói
" Nhưng anh ấy không đi đứng được.
Một kẻ tật nguyền mà muốn lãnh đạo Doãn thị sao? Ông không sợ người ta nhìn vào cười Doãn gia chúng ta sao? "
Ông nội Doãn tức giận đến mặt đỏ ngầu lên.
Tại cái tính này của Doãn Thừa Nhiệm mà ông không thích.
" Cười gì chứ? Ta thấy để hai ba con hai người làm sụp đổ Doãn thị của ta mới sợ cười đấy "
Ông nội Doãn kích động nói.
Doãn Đình Nghiêm được ông dạy dỗ từ nhỏ.
Ông đánh giá rất cao năng lực của anh vì lúc anh lãnh đạo Doãn thị không ngừng phát triễn.
Doãn Đình Nghiêm nhìn Trịnh Mỹ Hoa và Doãn Thừa Nhiệm cười nhạt.
Chỉ mới lấy lại Doãn thị thôi, kịch hay vẫn còn ở phía trước.
Khuất Vân Di nghe Doãn Đình Nghiêm nói quay lại với công việc mà vui mừng.
Dù anh có quyết định như thế nào cô vẫn một lòng ủng hộ anh.
Ông Doãn lặng thinh không nói gì.
Dù gì Doãn Đình Nghiêm cũng là con trai trưởng của ông.
Dù anh có hay chống đối ngang tàn thì vẫn là máu thịt của ông.
" Được rồi.
Đình Nghiêm sẽ quay về làm tổng giám đốc.
Con cũng đã già rồi, cần được nghỉ ngơi "
" Ba? Sao có thể.
Anh ấy..."
" Thừa Nhiệm! Đình Nghiêm là anh trai của con, hai anh em phải giúp đỡ lẫn nhau "
Doãn Thừa Nhiệm tức giận mặt đỏ trạch lên.
Tại sao cùng là cháu nội mà ông nội Doãn lại thương Doãn Đình Nghiêm hơn anh.
Anh có điểm nào thua Doãn Đình Nghiêm sao?.
" Ông! Ông có thấy mình rất thiên vị không? "
Ông nội Doãn nhìn Doãn Thừa Nhiệm.
Cả hai đều là cháu nội của ông, đều là người của Doãn gia.
Nhưng Doãn Đình Nghiêm mất mẹ từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm của ba lẫn mẹ còn Doãn Thừa Nhiệm thì đầy đủ, được cưng chiều từ mới lọt lòng.
Doãn Đình Nghiêm nhìn thấy ông nội Doãn đang rất khó xử.
Anh hiểu mà, cả hai đều là con cháu của Doãn gia.
" Ngày mai con muốn mở cuộc họp cổ đông "
Doãn Thừa Nhiệm nhìn Doãn Đình Nghiêm với ánh mắt câm ghét, hận thù.
Mở cuộc họp cổ đông thì chắc chắn mọi người đều ủng hộ Doãn Đình Nghiêm và anh đang có cổ phần cao nhất.
Doãn Thừa Nhiệm nhìn mọi người rồi bỏ đi.
Cả nhà này ai cũng coi trọng Doãn Đình Nghiêm hết, chỉ có khi Doãn Đình Nghiêm chết rồi thì mới coi trọng anh.
Trịnh Mỹ Hoa nhìn Doãn Đình Nghiêm, anh bây giờ đã bắt đầu khiêu chiến rồi.
Trịnh Mỹ Hoa hiếp mắt nhìn qua Khuất Vân Di đang nắm tay Doãn Đình Nghiêm rồi nhếch môi cười.
Khuất Vân Di chính là điểm yếu chí mạng của anh.
Chỉ cần có Khuất Vân Di trong tay thì bà muốn gì mà Doãn Đình Nghiêm không đáp ứng.
Doãn Đình Nghiêm biết chứ, Khuất Vân Di bây giờ chính là điểm yếu của anh.
Cô bây giờ đang rất nguy hiểm.
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di lên xe đi về biệt thự.
Anh thì đang suy nghĩ lo lắng còn cô thì vui vẻ, hồn nhiên.
Khuất Vân Di bây giờ rất vui khi biết Doãn Đình Nghiêm sẽ quay lại với công việc, sẽ cao cao tại thượng như ngày xưa.
" Chồng à! Anh sao vậy? "
Khuất Vân Di nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
" Hửm? Anh không sao "
" Anh có chuyện gì không vui sao? "
" Không có.
Anh là đang nghĩ sao này sẽ không có thời gian ở bên em "
Khuất Vân Di mỉm cười ôm chầm lấy Doãn Đình Nghiêm.
" Em sẽ theo anh lên tập đoàn.
Anh đi đâu, em theo đó "
Doãn Đình Nghiêm cong môi cười, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Khuất Vân Di.
Anh bây giờ rất sợ chết, anh sợ sẽ không còn được bên cạnh người con gái anh yêu, anh sợ cô sẽ đau khổ khi anh có chuyện gì xảy ra.
" Vân Di! Sau này nếu có chuyện gì em phải thật mạnh mẽ biết không? Không được nghĩ quẩn nữa? "
Khuất Vân Di nụ cười tắt hẳn, anh đang nói gì với cô vậy?
" Có chuyện gì sao Đình Nghiêm? "
" À...không có gì.
Anh chỉ nói vậy thôi "
Doãn Đình Nghiêm không muốn cho Khuất Vân Di lo lắng.
Anh dặn lòng, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng phải bảo vệ cho cô an toàn.
" Đình Nghiêm! Em không sống nỗi nếu không có anh.
Anh đi đâu, em sẽ theo đó dù là chết cũng vậy "
Giọt nước mắt của Khuất Vân Di lặng lẽ rơi xuống, cô úp mặt vào ngực anh thút thít.
" Bảo bối? Không có chuyện gì đâu.
Anh chỉ nói đùa vậy thôi "
" Em nói rồi đấy.
Anh đi đâu cũng phải cho em theo cùng "
" Được "
Doãn Đình Nghiêm cúi xuống hôn vào đỉnh đầu của Khuất Vân Di.
Cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Sao cô cứ cảm thấy rất bất an, rất khó chịu.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm.