Từ lúc ông nội Doãn và ông Doãn ra về thì Doãn Đình Nghiêm cứ trầm ngâm một mình.
Anh đang rất đau đầu với những suy nghĩ của riêng mình.
Buổi tối Khuất Vân Di nằm trong vòng tay của Doãn Đình Nghiêm.
Cả hai ở bệnh viện mà giống như đang đi nghỉ dưỡng ở khách sạn 5 sao.
" Chồng à! Anh đừng giận ba nữa.
Em thấy ông ấy cũng rất buồn, cũng rất đau khổ "
Doãn Đình Nghiêm lặng thinh không nói gì.
Anh cũng đâu muốn như vậy, tại ông Doãn cứ ép anh.
" Chồng...."
" Vân Di! Em không hiểu được đâu.
Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi "
Khuất Vân Di bị Doãn Đình Nghiêm khó chịu liền quất ức nằm im trong lòng anh.
Cô chỉ là muốn tốt cho anh, khi trưa ông Doãn đến cô thấy anh cũng rất vui.
" Bảo bối, anh xin lỗi.
Tâm trạng của anh không được tốt nên khó chịu với em "
Doãn Đình Nghiêm thấy Khuất Vân Di tội nghiệp mà dỗ dành cô.
Mỗi lần nhìn thấy cô không vui làm lòng anh không nỡ.
" Anh cứ ức hiếp em " cô chu môi trách tội anh
Khuất Vân Di là một tiểu thư danh giá, cô được mọi người cưng chiều từ nhỏ nên tính tình rất trẻ con.
" Anh không dám nữa "
Doãn Đình Nghiêm phì cười hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào của Khuất Vân Di, sao cô có thể đáng yêu như vậy.
- ---------
Sau một tuần ở bệnh viên thì Doãn Đình Nghiêm xuất viện đi về nhà, mấy hôm nay Khuất Vân Di cứ không chịu đi học mà ở bệnh viện chăm sóc cho anh.
Doãn Đình Nghiêm nắm tay Khuất Vân Di đi vào biệt thự mà người làm trong nhà đều há hóc mồn kinh ngạc.
Thiếu gia của họ đi được rồi sao?
" Thiếu gia? " Tiết Khương đi ra
" Lên thư phòng đi "
" Vâng "
Tiết Khương, Tiết Mặc cùng Doãn Đình Nghiêm đi vào thư phòng để bàn công việc còn Khuất Vân Di thì lên phòng ngủ nghỉ ngơi.
Khuất Vân Di lên phòng vừa nằm xuống giường thì Hác Thạc Trân và Đàm Nhã Nhi gọi video call đến.
" Gì thế? "
" Bao giờ thì đi học lại đây bà Doãn? " Hác Thạc Trân trêu ghẹo
Khuất Vân Di nghe Hác Thạc Trân gọi mình là bà Doãn mà cười tươi, cô rất thích được mọi người gọi như vậy.
" Ngày mai, mấy hôm nay mình có công việc "
" Có công việc hay là đi không nỗi " Hác Thạc Trân bật cười thành tiếng.
" Cậu ghẹo mình "
Khuất Vân Di mặt đỏ lên khi nghĩ đến chuyện xấu.
" Thôi đi, cậu cứ ghẹo Vân Di " Đàm Nhã Nhi lên tiếng
" Mình nói thật mà, cậu ấy là đi không nỗi "
Khuất Vân Di và Hác Thạc Trân, Đàm Nhã Nhi nói chuyện một lát thì cúp máy.
Cô ngã lăn ra giường cười tủm tỉm khi nghĩ đến chuyện mà Hác Thạc Trân vừa ghẹo.
Doãn Đình Nghiêm bàn một số công việc với Tiết Khương và Tiết Mặc thì đi về phòng, anh bây giờ rất thoải mái khi không còn ngồi xe lăn nữa.
Doãn Đình Nghiêm vừa mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Khuất Vân Di đang lăn qua lộn lại trên giường, hai má thì ửng đỏ còn cười tủm tỉm một mình.
" Bảo bối của anh đang nghĩ chuyện xấu xa gì phải không? "
Doãn Đình Nghiêm cong môi cười, đi lại ngồi xuống giường nhéo mũi Khuất Vân Di.
" Xấu...xấu xa gì chứ? "
Khuất Vân Di bị nói trúng tim đen liền lắp bắp trả lời.
Tại sao anh lại biết cô đang nghĩ chuyện xấu xa vậy? Ui trời, ngại chết cô rồi.
" Vậy sao? "
Doãn Đình Nghiêm nhướn mày đứng dậy cởi áo vest và áo sơ mi quăng xuống giường.
Khuất Vân Di cứng đơ người, không tự chủ được mà nuốt ngụm nước bọt khi thấy thân người vạm vỡ tuyệt đẹp của anh.
Doãn Đình Nghiêm cong môi cười kéo Khuất Vân Di ngồi dậy, anh đưa mặt gần với khuôn mặt đỏ tươi của cô.
" Em thật háo sắc nha.
Mới một tuần mà đã không chịu nỗi rồi sao? "
" Ai..ai chứ? Em không...có "
Khuất Vân Di thật tức chết mình khi lại lắp bắp như vậy.
" Đi tắm thôi vợ bé nhỏ "
Doãn Đình Nghiêm chỉ một thao tác nhẹ đã bế bổng Khuất Vân Di lên đi vào phòng tắm.
" Em không muốn...!tắm "
" Người dơ như vậy phải tắm "
Khuất Vân Di chưa kịp trả lời thêm thì bị Doãn Đình Nghiêm đặt vào bồn tắm.
Anh còn đang cởi đồ cho cô.
Chỉ vài giây thôi trên người của Khuất Vân Di chả còn gì, cô cứ lấy tay che lại nơi nhạy cảm của mình.
Doãn Đình Nghiêm xả nước vào bồn tắm rồi cởi đồ mình ngồi vào cùng với Khuất Vân Di.
" Anh tắm một mình đi "
Khuất Vân Di định đứng dậy đi ra ngoài thì bị Doãn Đình Nghiêm kéo cả cơ thể cô lại ôm vào lòng, còn tiện tay thoa sữa tắm khắp cơ thể cô.
" Tắm một mình sẽ rất buồn "
" Nhưng mà..."
" Ngại gì chứ, mấy hôm trước anh cũng tắm cho em mà "
" Gì chứ? " cô ngạc nhiên
" Thì khi chúng ta quan hệ xong anh đều bế em vào phòng tắm, tắm cho em mà "
Khuất Vân Di trợn mắt nhìn Doãn Đình Nghiêm, vậy mà mấy hôm trước còn dám nói lấy khăn ướt vệ sinh cho cô, làm cô súc động muốn khóc.
" Doãn Đình Nghiêm, anh đã nói dối bao nhiêu chuyện rồi "
" Ừm thì anh lo lắng cho em không thoải mái khi ngủ thôi "
" Ghét anh, anh hết lần này đến lần khác nói dối em.
Anh có biết mình làm vậy rất ác với em không? "
Khuất Vân Di miếu máo với Doãn Đình Nghiêm.
Cô đã đợi anh hơn hai năm, sau khi anh về cô cũng không ngại anh tàn tật mà một lòng yêu anh, một lòng muốn gã cho anh.
Có ai biết Khuất Vân Di luôn khóc thầm vì thương Doãn Đình Nghiêm đôi chân không đi được, không kiêu ngạo lạnh lùng như ngày xưa.
Cô ước gì mình có thể thay thế anh ngồi xe lăn, thay thế anh chịu những đau khổ tổn thương.
Vậy mà Doãn Đình Nghiêm đã bình phục trở lại nhưng vẫn luôn giấu cô, anh lừa gạt tấm chân tình của cô.
" Anh xin lỗi mà bảo bối.
Anh không dám có lần sau đâu "
Doãn Đình Nghiêm hôn nhẹ lên gò má của Khuất Vân Di.
Anh thật biết tội rồi, biết vậy anh đã nói với cô biết sự thật lúc đính hôn.
" Anh xem em là con ngốc sao? Anh nói dối như vậy có vui không? " Khuất Vân Di òa khóc
" Thôi mà, nín đi.
Anh xin lỗi "
Doãn Đình Nghiêm ôm chặt lấy Khuất Vân Di vào lòng dỗ dành.
Nhìn thấy cô khóc rồi đau lòng mà anh tự trách vô cùng.
Mọi người THEO DÕI, LIKE và VOTE cho Kỳ nhé ???? cảm ơn đã ủng hộ, mọi người cứ để lại bình luận mình sẽ tiếp thu và học hỏi thêm.