“Các ngươi dẫn ta đến chỗ của nàng ấy!” Senju Azuma cũng không dong dài đối với Aino và Aini nói.
“Vâng! Mời ngài!” Aino và Aini gật đầu, sau đó quay người lại dẫn Senju Azuma đoàn người đi về phía trong cung.
Hai bên đoàn người nữ nhân ở đây tách ra một cái lối đi, bọn họ vẫn duy trì kính nể đối với Senju Azuma đoàn người, đưa mắt nhìn đi vào phía trong cung điện bọn họ.
Cung điện cực kỳ lộng lẫy, do nơi này tách biệt hoàn toàn thế giới bên ngoài, cho nên phong cách kiến trúc ở đây khá là lạc hậu, hầu như kiến trúc theo kiểu thời Edo Nhật Bản.
Vừa đi thì Aino cùng Aini thuật lại đối với ngàn năm qua nơi này phát triển, cùng với một số thứ đặc thù nơi này, ví dụ như là hồ nước có thể giúp phụ nữ mang thai, tuổi thọ trong bình người ở đây lên đến một trăm năm mươi đến hai trăm tuổi, dung mạo thái hoá cực kỳ chậm,….
Senju Azuma cũng cực kỳ kinh ngạc, đối với những thứ này hoàn toàn tách biệt đối với thế giới bên ngoài, có lẽ là do Thiên đạo ban tặng nơi này những thứ đặt thù như thế.
Nữ nhi quốc tổng cộng người dân lên đến gần mười lăm ngàn người, bọn họ ai cũng nắm giữ sức chiến đấu cực cao, người dân khoảng mười ba ngàn người nắm giữ trung nhẫn đến đặt biệt thượng nhẫn cấp bậc, gần hai ngàn vệ binh bình thường nắm giữ thượng nhẫn cấp bậc, hơn một trăm người tinh anh thượng nhẫn, mười hai người chuẩn ảnh, năm người ảnh cấp, và hai siêu ảnh cấp, còn Aino và Aini là chuẩn lục đạo cấp.
Đội hình này có thể sánh ngang với Konoha hiện tại lực lượng, thậm chí có phần hơn, dù sao nơi này ai cũng có nhiều ích Tiên nhân chi thể, sức hồi phục mạnh mẽ hơn người bình thường.
Đi qua mật đạo, mọi người qua khỏi ít nhất là ba cái cấm chế, hai cái kết giới mới tiến tới điểm đích, cho thấy nơi này độ cẩn mực bảo vệ cực kỳ cao.
“Oa! Nơi này còn đẹp hơn ngoài kia!” Yuuhi Kurenai thiếu nữ tâm tính thấy cảnh sắc còn đẹp hơn phía ngoài tiên cảnh thì không khỏi nên lời.
“Đúng vậy! Thật là đẹp!” Nezumi cũng gật đầu lia lịa.
Nơi này tuy chỉ là một cái phong động tách biệt bên ngoài, không có nhiều cảnh sắc bên ngoài nhìn thấy, nhưng mà nơi này cảnh sắc rất đặt biệt.
Nếu nói bên ngoài là tiên cảnh, thì trong này chính như là tuyệt sắc tiên cảnh, có cây, có hồ, có khí, nơi này ánh sáng càng lung linh huyền ảo.
Đối với cảnh sắc như thế mà Senju Azuma không có một điểm qua tâm, tầm mắt của cậu chỉ có duy nhất đặt trên một điểm, nó nằm chính giữa cái này không gian động.
Một cái lung linh băng giá ‘quan tài băng’ nó nằm lẳng lặng ở đó, như đang chờ đợi người đến, Senju Azuma thức thần nhìn nó.
Đối với Senju Azuma thì cậu và Ōtsutsuki Kaguya mới cách biệt có vài ngày, nhưng mà trong lòng cậu cực kỳ nhớ nhung nàng, nếu nói thật về tình cảm trong tim của bản thân với các người phụ nữ của mình thì Ōtsutsuki Kaguya có lẽ là đứng cao nhất, thậm chí vượt qua Senju Tsunade hay Hyuga Yuki.
Không phải là cậu không công bằng trong tình yêu, mà là tình yêu của hai người quá là mãnh liệt, vượt qua ngàn năm tình yêu, không có gì là có thể phai nhạt được.
Senju Azuma đi từng bước từng bước đi đến ‘quan tài băng’ cậu thậm chí quên luôn những người xung quanh, cậu trên mặt mang theo nhớ nhung.
Thời gian như chậm lại, từng giây đi đến là một quá trình cảm súc, Senju Azuma khi đến nơi thì khuôn mặt cực kỳ là hiếm thấy khó tả cảm súc, cậu nhìn Ōtsutsuki Kaguya gương mặt đang nhắm mắt ngủ trong ‘quan tài băng’.
Ōtsutsuki Kaguya vẫn đẹp như ngày nào, khí sắc của nàng không có gì phai nhoà, đẹp như tiên nữ, không một tì vết xuất hiện trong mắt của Senju Azuma.
Những kỹ niệm ùa về, từ giây phút mà xuyên thời không lần đầu gặp Ōtsutsuki Kaguya, cùng nàng ở chung, quan tâm chăm sóc cho nhau, cùng nhau trải qua, rồi đến lúc có hài tử, nuôi dạy bọn nhỏ, rồi đến lúc tạm biệt.
Đối với cậu chỉ là vài ngày, nhưng mà đối với nàng là ngàn năm, tuy ngàn năm của nàng cũng không khác gì là một giấc ngủ, nhưng mà cũng khiến cho Senju Azuma cảm thấy tội lỗi.
“Ta đã đến! Phải để nàng chờ lâu!” Senju Azuma vuốt cái ‘quan tài băng’, ánh mắt không dời nhìn lấy Ōtsutsuki Kaguya nói.
Phía sau lưng của Senju Azuma thì Aino cùng Aini ánh mắt loè lên hâm mộ cực kỳ, thậm chí cực kỳ súc động, dù sao hai người tồn tại hơn ngàn năm chỉ để nhìn thấy cảnh này.
Còn Nezumi thì ganh tỵ cùng hâm mộ không thôi, nhưng nàng cũng biết thân biết phận, nàng hiện tại chỉ là nô lệ mà thôi, cũng biết Senju Azuma đối với bản thân mình hứng thú chứ không phải yêu thích, nhưng mà nàng cũng không muốn từ bỏ, nàng bây giời đã thoát khỏi ràng buộc, không bị giầy vò bởi quái vật, và luôn bị mọi người xung quanh nhìn như không phải con người đối xử, mọi thứ này là Senju Azuma ban tặng, cho nên nàng chỉ muốn đi theo bên cạnh Senju Azums là mãng nguyện lắm rồi.
Đối với phụ nữ tâm tình thật là khó thể hình dung, dù sao trên danh nghĩa là Nezumi và Senju Azuma phải là kẻ thù, nhưng mà Nezumi hiện tại dường như bị Senju Azuma mê hoặc không còn suy nghĩ được chính chắn rồi.
Yuuhi Kurenai và Katsuyu thì không có phức tạp như Nezumi, bọn họ cực kỳ hâm mộ cùng ước muốn được như Senju Azuma yêu thích Ōtsutsuki Kaguya, bọn họ chỉ nhiều hơn là huyễn tưởng với Senju Azuma, dù sao Senju Azuma là bọ họ ngưỡng vọng và là bật trưởng bối với họ.
Senju Azuma mỉm cười, nụ cười chỉ có thể bên những người quan trọng với bản bản thân cậu mới hiện lên, hai tay liên tục kết ấn, cái dấu ấn lên đến 128 cái ấn, có thể nói là ấn tay nhiều nhất tại thế giới này.
“Mở! Thiên chi thời băng giới!” Senju Azuma kết ấn xong thì hô lên.
Kinh khủng Chakra phát ra, cái ‘quan tài băng’ rung động cực kỳ, nò bắt đầu từ từ mở ra, hàm nghĩa thời gian không gian dần dần bắt đầu trung hoà với phía bên ngoài.
Nguồn Chakra của Senju Azuma cũng tiến nhập đến trong thân thể của Ōtsutsuki Kaguya, khiến nàng tỉnh dậy các tế bào ngủ quên, sức sống trong cơ thể của Ōtsutsuki Kaguya một lần nữa tuần hoàn bình thường.
Mọi người ai cũng chờ mong Ōtsutsuki Kaguya tỉnh dậy, đặt biệt là Senju Azuma, cậu không dám rời đi con mắt khỏi Ōtsutsuki Kaguya một giây nào, cứ như thế nhìn nàng.
“Ư…ư…!” Bắt đầu Ōtsutsuki Kaguya trên miệng non nỉ, hơi thở nàng điều độ, mí mắt bắt đầu có chuyển động.
“Oáp….!” Như một con mèo con ngáp ngủ sau khi tỉnh dậy, Ōtsutsuki Kaguya từ trong ‘quan tài băng’ vươn người dậy.
“Phu quân! Chào buổi sáng!” Ōtsutsuki Kaguya tỉnh dậy thì nhìn thấy Senju Azuma, sau đó như thường ngày tỉnh dậy thì nàng hôn Senju Azuma một cái nói.
Đối với nàng một ngàn năm ngủ chỉ như một ngày, cho nên những hành động của Ōtsutsuki Kaguya là bản năng sau khi thức dậy của nàng.
“Ta nhớ nàng!” Senju Azuma chỉ đơn giản nói một câu, sau đó ôm lấy Ōtsutsuki Kaguya, tựa như hồi tưởng cảm xúc của mình.