Tô Lê cười khỉnh một tiếng nói: “Cái chuông gió đó treo ở đấy cũng đã nhiều năm rồi, GIang thiếu nói vứt là vứt sao? Nhỡ sau này hối hận rồi thì làm thế nào đây?”
Giang Thần Hy cười, rồi xoay người đi tới phía tủ lạnh lấy ra một chai sữa tươi và rót ra tầm 2/3 cốc rồi đặt vào trong lò vi sóng nói: “Đồ cũ trong nhà quá nhiều, cũng đã đến lúc phải dọn dẹp rồi.”
Tô Lê hơi chau mày lại cười nói: “Thì ra Giang thiếu cũng giấu nhiều đồ cũ như vậy sao?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, sau đó lầy cốc sữa từ trong lò vi sóng ra và ra ý gọi cô xuống lầu uống sữa, lạnh nhạt cười nói: “Đợi em chọn được nhà mới xong, thì ngôi nhà đều được sắp xếp theo ý của em.”
Tô Lê xoay người bước xuống lầu, tiện tay đặt đống tài liệu phỏng vấn ở trong tay sang bên cạnh, rồi bưng cốc sữa lên uống một ngụm nói: “Em cần một vườn hoa, nội thất trong nhà thì giao cho người thiết kế là được, em không có yêu cầu gì hết.”
Giang Thần Hy lật xem tài liệu phỏng vấn của cô, sau đó tiện tay lấy một chiếc bút viết gì đó lên tài liệu phỏng vấn.
Anh vắt chéo hai chân lại rồi để bản thảo lên trên chân, một tay anh cầm bút, tay của anh rất đẹp, ngón tay của anh rất thon và dài.
Chữ của Giang Thần Hy rất đẹp, trước đây đã từng nhìn thấy chữ viết của anh, vì vậy rất khó để có thể tưởng tượng ra, một người luôn sống ở nước ngoài lại có thể viết tiếng trung đẹp như vậy.
Giang Thần Hy vừa viết vừa nói: “Anh thì cảm thấy căn biệt thự ở trên đường Dụ Hoa đó không tồi, giao thông rất thuận tiện, đường đi chắc cũng chỉ mất 20 phút, em sẽ không còn lí do nào để dọn ra sống riêng nữa, ừm……một biệt thư kiểu Tây gồm có ba tầng, bố cục trong nhà cũng rất tốt, sau này tới tìm hai người quét dọn trong nhà, cái vườn mà em cần, sau này tìm một người làm vườn, diện tích cuar vườn hoa rất lớn, tùy em muốn thế nào cũng được.”
Tô Lê gật đầu: “Thực ra em cũng nhìn trúng căn biệt thự đó, nếu như em và Giang thiếu đều đã có sự lựa chọn giống nhau, vậy thì cứ quyết định như vậy nhé?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, sau đó đưa tài liệu đó cho Tô Lê, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười, rồi anh đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói: “Em thích phòng của em bé được trang trí như thế nào?”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Phòng em bé?”
GIang Thần Hy ừ một tiếng, rồi anh xoa nhẹ tóc Tô Lê nói: “Để chuẩn bị cho con của chúng ta sau này, em nói có được hay không?”
Ánh mắt của Tô Lê có chút lúng túng, cô im lặng mất một lúc và cũng không đáp lại anh.
Con……
Từ lần sảy thai đó, Tô Lê đã không còn ý muốn có con nữa, vì vậy khi Giang Thần Hy nhắc tới chuyện này, Tô Lê vẫn theo bản năng đã từ chối.
Giang Thần Hy không nói gì, im lặng một lúc rồi nói: “Tài liệu phỏng vấn này anh đã sửa lại một chút rồi, ngày mai em đưa cho Thiệu Phương, nói là ý của anh.”
Tô Lê cũng vừa nhớ ra khi nãy Giang Thần Hy có viết gì đó lên tài liệu kia, nên cô mở ra xem rồi hơi ngây người đi.
“Trước giờ anh vẫn che giấu đời sống tình cảm của mình, sau đột nhiên lại trực tiếp nói ra, có được không vậy?” Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh.
Một tay Giang Thần Hy vắt lên sô pha, rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nói: “Chúng ta là vợ chồng, cũng không phải chuyện gì mất mặt cả, nói đi, anh không để ý, em định ngang bướng dựa vào thực lực của mình để lăn lộn trong cái giới giải trí này, chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình em là không đủ, chi bằng chúng ta kết hợp lại với nhau, sẽ hiệu quả hơn, ngoan, nghe lời anh đi.”
Tô Lê nhìn anh cười nói: “Đây là quyền lợi đặc biệt của Giang thiếu phu nhân sao?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười nói: “Ừ, nghĩ vậy cũng được.”
Tô Lê híp mắt cười, nhìn tập tài liệu trong tay nói: “Ừ, vậy được rồi, em sẽ không khách khí nữa.”
Giang Thần Hy nhìn cô, ban nãy khi mải nói chuyện với dì Trương, cho nên anh không để ý tới Tô Lê đang bước lên lầu.
Anh không biết cô đã nghe được bao nhiêu, nhưng ngày hôm nay thực sự đã bị cái chuông gió kia làm cho phân tâm rồi.”
Chiếc chuông gió này là lúc đó anh bế Lạc Nhan treo lên, nhưng anh thực sự cũng đã quên đi sự tồn tại của nó, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
Từ sau khi Lạc Nhan phá thai, từ khi bọn họ tự nói với nhau sau này sẽ coi nhau như là người thân, anh thừa nhận từ lúc đó trái tim anh đã hoàn toàn tan nát rồi, Lạc Nhan vì không muốn anh phải gánh vác nhiều chuyện như vậy nên mới đề nghị chấm dứt tình cảm, những điều này anh đều hiểu cả.”
Sau này thời gian lâu rồi, khi mà anh đã lớn hơn vài tuổi, có một số chuyện anh đã nhìn thoáng hơn rất nhiều.
Dì Trương nói đúng, con người nên sống cho tương lai,,mà những điều này từ lâu anh đã nhìn được thông suốt rồi.
Vả lại anh đã lựa chọn bỏ đi tất cả để bắt đầu lại từ đầu, anh cũng đã quyết định sẽ yêu thương Tô Lê đoàng hoàng rồi, chỉ cần bản thân anh có thể làm được thì anh sẽ cố hết sức để làm cho cô……
Phòng làm việc trên sân thượng của tập đoàn Giang Thị.
Thư kí mang một phương án thiết kế bước vào.
Đúng lúc Tôn Hàm cũng ở đó, cô giúp anh nhận lấy phương án thiết kế đó rồi lật ra xem, cười nói: “Cậu lại mua nhà mới rồi, định để sau này ở sao?”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Căn hộ hiện tại quá hẻo lánh, Tô Lê không thích. Nên chiều theo ý muốn của cô ấy mua một căn nhà mới.”
Tôn Hàm nghe xong không nhịn được bật cười nói: “Ừ, địa điểm của căn nhà này cũng tốt, cũng khá yên tĩnh, rất phù hợp với tính cách của hai người. Hầy……người có tiền thật là tốt, từ lâu tôi đã nhìn trúng căn nhà ở đó rồi……”
Giang Thần Hy ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Thay tôi chăm sóc Tô Lê cho tốt, tôi tặng cô một căn.”
Tôn Hàm híp mắt cười, nói: “Căn hộ thì cũng cần đấy, mà nói thật, làm người phụ nữ của Giang thiếu thật tốt, thật hạnh phúc, ban đầu khi cậu còn ở bên cạnh Nhan Nhan, cậu vẫn luôn nâng niu cô ấy trong tay mình, cậu có còn nhớ không, căn nhà mà cậu đang ở là do ngày trước Nhan Nhan nói thích một nơi yên tĩnh nên cậu mới mua một căn nhà ở xa như vậy, mặc dù cô ấy chưa từng ở đó, nhưng cậu vẫn luôn cho một người trông giữ và dọn dẹp nó, thật là phục cậu.”
Ngón tay của Giang Thần Hy vỗ nhẹ vào mặt bàn hỏi: “Tôn Hàm, cô cảm thấy đây chính là yêu một người sao?”
Tôn Hàm nhìn cậu ta một lúc rồi nói: “Giang thiếu, cậu nói xem cậu và Lục Cảnh Niên, hai người ở cạnh nhau đúng là chẳng giống nhau chút nào. Lục Cảnh Niên đúng là biết yêu chiều phụ nữ, mở miệng liền nói những lời đường mật, dỗ dành con gái cũng tìm đủ mọi cách, còn Giang thiếu cậu thì sao, người phụ nữ nào phải lòng cậu, thì tôi đúng là cảm thấy bất bình thay cho cô ấy, không bị cậu chọc cho tức giận tới mức bỏ đi thì tôi đúng là phải cảm tạ trời đất.”
Nói rồi cô than nhẹ một tiếng sau đó nói tiếp: “Cậu và Lục Cảnh Niên đúng là đối lập với nhau mà, chuyện gì cũng để ở trong lòng, lúc nói chuyện cũng chỉ nói ra một chút còn đâu lại giấu diếm mọi người, cậu phải biết rằng không phải người phụ nữ nào cũng giống như Nhan Nhan đâu, bởi vì cô ấy am hiểu lòng người nên mới nhường nhịn cậu, là vì hai người lớn lên cùng với nhau, cho nên chuyện gì cô ấy cũng nghĩ cho cậu. Nhưng còn Tô Lê, hai người cách nhau tới chục tuổi, cậu cảm thấy cô ấy với Nhan Nhan giống nhau sao? Cậu phải thật lòng yêu thương Tô Lê, không thể hy vọng cô ấy sẽ nhường nhịn cậu giống như Nhan Nhan, cô ấy không phải người có tính cách như vậy, không phải sao? Cậu đừng lúc nào cũng im lặng như vậy. Tôi cảm thấy Tô Lê là người có chuyện gì cúng nói ra, nhưng nếu như cậu không chủ động mở lời, cô ấy cũng sẽ không truy hỏi cậu. Tôi thấy cô ấy là người khá bị động trong tình cảm, cô ấy chính là kiểu người cậu bỏ ra bao nhiêu cho cô ấy thì cô ấy cũng sẽ bỏ ra như vậy. Cho nên Giang thiếu à, chuyện gì cũng đã qua rồi, đừng có áp đặt những chuyện đã qua lên cuộc sống tương lai của cậu và Tô Lê nữa, được không? Đừng có mà giận cá chém thớt, như vậy là không công bằng với cô ấy.”
Giang Thần Hy không nói gì mà chỉ gật đầu.
Tôn Hàm thấy anh không nói gì, than nhẹ một tiếng, rồi nhìn ngắm lại bộ móng tay mà mình mới làm nói: “Gần đây nghe nói chương trình bến đỗ hoàng hậu sắp phát sóng rồi, đây là một hạng mục mới, có thể bao toàn bộ tiệc đêm, vừa có thể ngắm cảnh vừa có thể ăn cơm tán chuyện, rất lãng mạn đó? Ừm…….cậu tìm đại một lí do, nói là ngày kỉ niệm gì đó rồi dẫn cô ấy tới đó.” Tôn Hàm nghĩ một lúc, lại cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Không được, mấy thứ này đối với hai người hình như không được hợp lí lắm, ây dà, nói chung cậu tự nghĩ cách đi, ngày hôm đó Lục Cảnh Niên hẹn tôi chính là dùng cách đó, ừm……tôi cảm thấy cũng khá lãng mạn. Đối với tôi cũng có chút tác dụng, đương nhiên, những người như anh ta, tôi cũng chưa gặp dưới một người.” Dứt lời, cô than một tiếng nói: “Nếu như anh ta có thể học được sự nghiêm túc của cậu được một chút thì tốt rồi.”
Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Tôn Hàm đứng dậy cười nói: “Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, buổi chiều tôi còn có buổi phỏng vấn.”
Có điều cô ấy đi đến cửa thì quay người lại nói: “Chúc cậu may mắn, tôi đã chuẩn bị sẵn phong bào lì xì để tham dự đám cưới của hai người đấy.”
Dứt lời, Tôn Hàm liền mỉm cười rời đi.
Giang Thần Hy im lặng một lúc, sau đó nối máy với thư kí ở bên ngoài, bảo bọn họ đặt du thuyền.
Thư kí Jenny vừa cúp điện thoại liền lập tức liên hệ với người phụ trách của du thuyền hoàng hậu, nói rõ tình hình một chút, sau đó sắp xếp thời gian theo yêu cầu của Giang Thần Hy.
Cúp máy xong, một thư kí khác tò mò hỏi: “Tổng tài thật lãng mạn, lại còn qua đó hẹn hò với vợ, nêú như tôi là vợ của anh ấy thì tốt biết mấy.”
Jenny nói: “Được rồi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, mau đi làm việc đi.”
Jenny là người làm việc lâu nhất trong phòng thư kí, làm việc rất thỏa đáng, Giang Thần Hy cũng khá yên tâm.
Lúc Jenny gọi điện thoại, đã bị cái cô thư kí mà Tô Lê không nhớ nổi tên kia nghe được, cô ta nghĩ một lúc rồi quay người đi ra ngoài gọi điện thoại: “Alo, đại tỷ à, là em, ba ngày sau tổng tài đặt du thuyền tham gia tiệc tối, nói muốn mời phu nhân ăn cơm, à đúng rồi, còn nữa, em vừa mang cho tổng tài một bản phương án thiết kế, là bản thiết kế mà người thiết kế đưa tới, tổng tài định chuyển nhà. Mua một căn biệt thự mới, ở……đường Dụ Hoa.”