Du thuyền quay từng vòng, từng vòng trên sông, cô ngồi trên boong tàu, một hơi uống hết chỗ rượu trên tay, cô thổi thổi bàn tay, rượu dính nơi đáy cốc từng giọt rơi xuống, cô trầm ngâm nhìn xa xăm.
Ngẩn đầu hứng ngọ gió thổi bay mái tóc cô.
Cô nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu, ném ly rượu xuống nước.
Cô khẽ cười, một nụ cười nhạc, không có chút ấm áp nào trong đó.
Cô đã uống liền mấy chai, cô khẽ nheo mắt, là gió làm cô nheo mắt, cũng có thể là cô muốn nhìn xa hơn.
Cảnh đêm ở cảng Hoàng Hậu đèn đuốc diễm lệ, lung linh, ở phía xa xa, những tòa nhà hai bên bờ với ánh đèn chói sáng rọi.
Tô Lê cầm chai rượu bên cạnh, định uống thì một đám người căng thẳng đi đến nói: “ Giang phu nhân, đừng uống nữa, tối nay cô uống rất nhiều rồi ạ.”
Tô Lê nghe xong nghiêng đầu nhìn cậu ta, rồi lại nhìn dòng sông tối thui thui, hít một hơi sâu rồi nói: “ Vào bờ đi.”
Có lẽ rất lâu rồi cô mới uống nhiều như hôm nay.
Từ khi ở bên cạnh Giang Thần Hy, cô đã rất lâu rồi không đến chốn vũ trường đầy phức tạp đó nữa, cô không muốn đem lại phiền phức cho anh.
Người phụ trách thấy Tô Lê uống không ít, liền đi đến hỏi thăm: “ Có cần thông báo với ai qua đón cô không ạ?”
Tô Lê trầm ngâm một lúc lâu rồi cười khổ nói: “ Gọi cho trợ lý của tôi đến.”
Lúc này, cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có Hoa Hoa mà thôi.
Đến hai giờ hơn, chiếc du thuyền mới an toàn đáp bờ.
Không có lệnh của cô, không một ai dám đuổi cô đi, cô là vợ của Giang Thần Hy, không thể đắc tội.
Du thuyền cuối cùng cũng dừng lại, Tô Lê uống rất nhiều rồi, nhìn cô loạng choạng, có lẽ là đứng không vững nữa rồi.
Người phụ trách du thuyền bảo hai nhân viên nữ dìu cô xuống du thuyền, anh ta thấy Tô Lê uống không ít, lại chỉ có một mình, nhìn qua là biết, nhất định là bị bỏ rơi, cũng không phải là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện này, có nhiều lúc làm ầm cả lên, có điều yên tĩnh như Tô Lê, thật là hiếm thấy.
“ Chị Tô Lê sao chị lại uống say như thế này? Chủ tịch đâu? Hoa Hoa nhìn bộ dạng của Tô Lê, có lẽ là lần đầu tiên cô thấy Tô Lê như vậy.
Tô Lê hai tay ôm đầu gối, nhắm nghiền mắt, điềm đạm nói: “ Không sao cả, chị không sao, chỉ là vài chai rượu thôi mà, để chị ngồi một lát, hứng chút gió là không sao ấy mà.”
Hoa Hoa chợt nhớ đến dưới cốp xe có nước suối, nhanh chóng đi lấy một chai đưa cho Tô Lê, “ Chị Tô Lê, chị uống nước đi.”
Tô Lê cầm lấy bình nước uống vài ngụm, cười rồi nói: “ Thật ngại quá, muộn như vậy rồi còn gọi em ra đây.”
Hoa Hoa nhìn cô cười rồi nói: “ Không sao, đây là công việc của em, nhưng mà, chị Tô Lê, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Tô Lê nghe xong cúi đầu cười nhạt rồi nói: “ không có chuyện gì đâu, được rồi, chúng ta trở về trước đi.”
Hoa Hoa “ Ừ” một tiếng rồi dìu cô lên xe.
Tô Lê ngồi dựa vào thành ghế, nhắm nghiền mắt, không nói một lời.
Người phụ trách du thuyền nhìn thấy Tô Lê được dìu lên xe, khẽ thở phào, cuối cùng cũng tiễn về một vị đại thần, Tô Lê bảo bọn họ quay vòng mấy lần trên sông, một mình ngồi trên boong thuyền, không nói năng gì, bọn họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể toàn lực bảo đảm an toàn cho cô, đừng uống say rồi rơi xuống nước.
Trên đường về, Hoa Hoa một lúc lại nhìn sang Tô Lê, hình như cô đã ngủ say, Hoa Hoa cũng khéo léo, không hỏi thêm gì.
Có điều không nhìn thấy Giang Thần Hy, đại khái cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi, cô tự mình độc thoại: “ Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ? Không phải lúc đi còn rất vui vẻ ư?”
Nhưng Tô Lê cũng không để tâm đến cô, chỉ yên tĩnh dựa vào một bên.
Sáu giờ sáng hôm sau, trong lúc Giang Thần Hy ngồi chờ lên máy bay, lại đụng mặt Tôn Hàm.
“Trùng hợp thế, Giang thiếu gia” Tôn hàm chủ động đi đến chào hỏi.
Giang Thần Hy ngẩn đầu nhìn cô: “ Cô đi đâu đây?”
“ Nước Đức.” Cô nhìn Giang Thần Hy đang nhìn chăm chăm vào tập tài liệu, cười rồi nói: “ Hôm qua tôi nghe nói cậu đi gặp người được Lạc Nhan hiến giác mạc, sao nào, cảm giác thế nào?”
“ Cảm giác?” Giang Thần Hy nhìn cô đầy nghi hoặc.
Tôn Hàm cười rồi nói: “ Hôm qua lúc ăn cơm cùng Lục Cảnh Niên, nghe anh ấy nói, tôi cũng xem qua ảnh rồi..” nói rồi cô khẽ khàn giọng nói tiếp: “ Nói thật, không tính là xinh đẹp, có điều ánh mắt lúc cười, quả thực rất giống Lạc Nhan.”
Giang Thần Hy ngước nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: “ Ánh mắt quả thực rất giống, tôi thấy có vẻ như Tiểu Ngữ cũng rất thân thiết với cô ta, người phụ nữ này xem ra cũng không có ác ý gì, rất đơn thuần, vì vậy tôi về trước, để bọn họ nói chuyện với nhau, Tiểu Ngữ cũng cần vài người bạn thân thiết bên cạnh, điều này là tốt hơn việc nó suốt ngày nghĩ ngợi lung tung.”
Tôn Hàm cười rồi nói: “ Như vậy thôi sao?”
Giang Thần Hy nhìn cô điềm đạm nói: “ Không thì cô muốn tôi phải làm sao?”
Tôn Hàm cười nói: “ Chẳng lẽ anh không hề có ý nghĩ gì với cô gái đó, dù gì thì cũng là Lạc Nhan hiến giác mạc cho cô ta.”
Giang Thần Hy lại nhìn đồng hồ, điềm đạm nói: “ Vậy thì sao chứ?”
Tôn Hàm cười nói: “ Cũng nên có chút ý nghĩ gì đó chứ?”
Giang Thần Hy cười điềm đạm nói: “ Tôi đi gặp người đó, chỉ đơn thuần đây là di nguyện của Lạc Nhan.”
“ Hửm?” Tôn Hàm có gì đo không hiểu nhìn anh, “ Chỉ vì điều này…. Không có ý nghĩ khác sao?”
Giang Thần Hy khẽ hít một hơi thật sâu “ Ừ” một tiếng điềm đạm nói: “ Hôm đó Tiểu Ngữ hỏi tôi, chị cô ấy vừa mất không lâu, tôi đã yêu một người phụ nữ khác? Cô ấy cố chấp cho rằng, tôi đối với Tô Lê chỉ là muốn thay thế Lạc Nhan,muốn lấp đi khoảng trống trong trái tim, nhưng tôi không hề nghĩ vậy, Tôi hiểu rõ tôi đang làm gì, nên làm gì, đã buông bỏ thì cũng đã buông bỏ rồi. Tôi đối với Tô Lê, là một tình cảm khác, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, vì vậy không có bất cứ so sánh nào, cũng không cần phải thắc mắc tôi yêu ai nhiều hơn, ít nhất từ nay trở đi, Tô Lê là duy nhất với tôi.”
Tôn Hàm nhìn anh, trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “ nghe anh nói như vậy tôi yên tâm rồi, tôi còn lo lắng anh vì việc này mà….”
Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười rồi nói: “ Tôi chẳng lẽ lại khiến người khác lo lắng như vậy sao?”
Tô Lê khẽ thở dài rồi nói: “ việc này…. Khó nói lắm, có lúc đàn ông không phân rõ những thứ này, cũng giống như trong mắt rất nhiều đàn ông khác, một loạt màu son khác nhau cũng giống như một màu, không có khác biệt gì cả.”
Nói rồi, cô chỉ tay vào một cửa hàng miễn thuế gần phòng chờ, cô cười rồi nói: “ Phụ nữ trong tình cảm đều phân biệt rất rõ ràng, giống như màu son này, trong mắt bọn tôi, có sự khác biệt một chút thôi cũng đã không giống nhau rồi. Nhưng đàn ông thì lại khác, cho dù có là màu đỏ hay màu hồng, chung quy vẫn là màu đỏ, giống như đối với tình cảm vậy, chỉ cần là để ý thôi cũng đều là tình yêu.”
Giang Thần Hy cười, nhưng cô ấy không nói gì cả.
Lúc này, trợ lý của Tôn Hàm đi đến nhắc nhở cô đến lúc lên máy bay.
Tôn Hàm gật đầu đứng dậy, nhưng hình như nghĩ đến gì đó quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy, hài lòng nói: “ Nhìn thấy anh có thể biết rõ những gì bản thân mình làm, tôi mừng cho anh, chúc phúc cho hai người, hy vọng hai người sẽ tốt đẹp.”
Giang Thần Hy gật đầu.
Tôn Hàm cười nói: “ Vừa nãy nhìn anh cứ nhìn đồngg hồ, thực ra, phụ nữ trong tình yêu cũng có những mặt ngốc nghếch, tôi nhớ lúc mới bắt đầu yêu Lục Cảnh Niên, chỉ vì đợi một cuộc điện thoại của anh ấy, tôi thức cả một đêm không ngủ để đợi, chỉ đợi để nghe một câu chúc ngủ ngon, haizz, có điều nhớ lại lúc đó, đúng là tôi ngốc đến hết thuốc chữa.”
Giang Thần Hy nghe xong, bỗng sửng người.
Tôn Hàm nói xong liền đeo mắt kính lên, đi về phía cửa check- in.
Giang Thần Hy nghe xong cũng hiểu ra được ý của Tôn Hàm, anh lập tức gọi điện cho Tô Lê, ít nhất là nói với cô hôm nay anh phải đi công tác.
Nhưng có điều lúc này mới phát hiện, điện thoại của bản thân không đem theo trên người, không biết là rơi trên xe hay là ở nhà nữa.
Giang Thần Hy đành phải dùng điện thoại công việc gọi điện cho cô.
Có điều điện thoại lại trong tình trạng tắt máy, anh suy nghĩ rồi gửi cho Tô Lê một tin nhắn, nói với cô anh phải đi công tác tầm 4,5 ngày.
Đặt điện thoại xuống, A Hào đã làm xong tất cả thủ tục, nhắc nhở anh phải check-in.
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng rồi nói: “ Cảnh Niên lại đến trễ?”
A Hào gật đầu rồi nói: “ Lục thiếu gia ngủ quên, anh ấy bảo sẽ bay chuyến sau.”
Giang Thần Hy sớm đã quen với việc này.
Tô Lê tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, lúc tỉnh dậy cô cảm thấy đầu nhứt như búa bổ.
Tô Lê xoa đầu ngồi dậy, nhìn xung quanh, trong giây lát cô vẫn chưa tỉnh táo được.
Rất lâu rồi cô chưa uống say, vì vậy cảm giác tỉnh dậy sau khi say thật không dễ chịu chút nào.
“ Chị Tô Lê, chị cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Hoa Hoa cẩn thận mở cửa phòng, lò đầu vào trong nhìn cô, cũng không biết hôm nay đã bao nhiêu lần như vậy trông chừng Tô Lê rồi, nhìn thấy Tô Lê tỉnh dậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lê “ Ừ” một tiếng rồi nói: “ Mấy giờ rồi?”
Hoa Hoa khẽ thở dài: “ Hơn hai giờ chiều rồi, em nóng ruột hết cả lên, lúc nãy chị Thiệu Phương có ghé qua, thấy chị như vậy còn tưởng chị bị làm sao.”
Tô Lê xoa xoa đầu, hít một hơi rồi nói: “ Em không nói gì với chị ấy đấy chứ?”
Hoa Hoa lắc đầu rồi nói: “ Em có muốn nói thì chị cũng có nói gì đâu.”
Tô Lê loạng choạng đứng dậy, thở dài rồi nói: “ Lâu rồi không uống nhiều như vậy, tửu lượng không tốt rồi, có vài chai rượu vang liền say thành bộ dạng như này.”
Hoa Hoa đầy vẻ nghiêm túc nói: “ Không phải tửu lượng của chị không tốt, mà do chị mượn rựu giải sầu nhưng càng thêm sầu, tâm trang không tốt, nên rất dễ say.”